Tương Dương thành đêm đó phá lệ hỗn loạn, đầu tiên là ngoài thành ánh lửa chiếu lên tận trời, tiếp theo là dưới thành binh lính hai bên đánh nhau kịch liệt, mãi đến khi trời tảng sáng, đám người Quách Tĩnh cùng Dương Quá mới rốt cục đánh lui Liêu binh.
Kế sách thành công, Dương Quá thật cao hứng, tuy rằng chính mình cũng bị thương, nhưng nhưng rất nhẹ không đáng kể, hắn không đợi binh lính thủ thành mở cửa thành, trực tiếp một cái Thê Vân Tung, dựa vào tường thành tạo lực mà bay lên. Trên thành cao gió lớn chính là nơi Thiệu Đường chờ hắn……
Nhưng khi Dương Quá lên đến nơi lại không thấy bóng dáng Thiệu Đường ,ngay cả Hoàng Dung cũng không nhìn thấy. Lập tức trong lòng căng thẳng, thành lâu vốn sẽ không lớn, chỉ cần liếc sơ qua đã thấy được toàn bộ, Dương Quá cau mày, tới tới lui lui tìm mấy lần, trong lòng có chút lo lắng.
Thiệu Đường hiện tại tự nhiên không có khả năng còn tại thành lâu chờ hắn, cậu đã sớm được Hoàng Dung đưa về phủ.
Dương Quá nghe được lời nhắn Hoàng Dung lưu lại, nhất thời không có phản ứng gì, lập tức ngay cả ngựa cũng không dùng, trực tiếp triển khai khinh công một hơi liền bay về phủ.
Trong phủ đèn đuốc sáng trưng, làm cho người ta không cảm thấy đang là ban đêm, Hoàng Dung cùng Tiểu Long Nữ vẫn đang đứng ở ngoài cửa phòng mà Dương Quá mà Thiệu Đường ở không tiến vào.
“Thiệu Đường đâu? Hắn như thế nào rồi?” Dương Quá nhìn thấy hai người liền vội vã chạy tới hỏi.
“Quá nhi ngươi trước đừng gấp.” Hoàng Dung gặp Dương Quá mất bình tĩnh vội vàng trấn án:“Thiệu Đường hẳn là không có việc gì, vừa rồi tỉnh một chút, vừa lúc nhất sư đệ của đăng đại sư tới, không có gì nguy hiểm ……”
Dương Quá nghe mày kiếm lại càng nhăn ,“Thiệu Đường là như thế nào bị thương , không phải lúc ở thành lâu còn đang khỏe mạnh sao?”
“Này……” Hoàng Dung nghe vậy khẽ liếc nhìn Tiểu Long Nữ , mới kể lại đại thể những gì đã xảy ra.
Dương Quá quả nhiên chú ý tới động tác nhỏ của nàng, nhìn phía Tiểu Long Nữ .
Hoàng Dung đến bây giờ cũng không biết Tiểu Long Nữ vì cái gì lại đột nhiên rút ra chủy thủ ám sát nàng, nàng cũng căn bản không biết chính mình cùng nàng ta có cái gì thâm cừu đại hận. Nếu không phải vừa rồi Thiệu Đường giúp nàng ngăn một đao thì hiện tại người nằm nơi này sẽ là Hoàng Dung . Hoàng Dung làm thể nào cũng không thể giải quyết khúc mắc này, mặc kệ hỏi Tiểu Long Nữ như thế nào, đối phương đều là cắn chặt môi một chữ cũng không nói. Mặc dù dùng trăm phương nghìn kế nhưng một câu cũng hỏi không được.
Tiểu Long Nữ hiện tại toàn thân cũng đều là thương tích, vừa rồi lại chảy rất nhiều máu, sắc mặt so với bình thường còn muốn trắng thêm vài phần, nhìn có chút tàn tạ. Nàng vốn là muốn ám sát Hoàng Dung , vừa rồi nàng cách Hoàng Dung bất quá chỉ một bước mà thôi, cơ hội tuyệt hảo như thế, hơn nữa đối phương lại hoàn toàn không có phòng bị, đáng tiếc, nàng trước đó không lâu mới mất máu quá nhiều, thân thủ không thể so với lúc bình thưòng, lại bị đột nhiên xuất hiện một Thiệu Đường ngăn cản. Chủy thủ liền đâm vào ngực Thiệu Đường. Việc này diễn ra quá bất ngờ làm chính Tiểu Long Nữ cũng không dự tính được. Thời điểm Thiệu Đường ngã xuống, nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
“Cô cô ?” Dương Quá nhìn về phía Tiểu Long Nữ đôi mắt hiện lên một chút khó hiểu.
Tiểu Long Nữ thấy thế, biết Dương Quá hiểu lầm nàng, muốn giải thích nhưng lại nói không ra lời,“Quá nhi, ta, ta không phải muốn đả thương hại hắn …… Ta, ta không có……”
Dương Quá gặp Tiểu Long Nữ ấp úng như thế, bỗng nhiên cảm thấy đã hiểu được vài phần, chưa nói nói gì, chỉ tiến lên vài bước, ở trước của phòng lo lắng.
Tiểu Long Nữ không phải muốn đả thương Thiệu Đường , nàng lúc ban đầu là muốn giết Hoàng Dung , nguyên nhân đương nhiên là bởi vì vì nàng cùng Cừu Thiên Xích giao dịch……
Dương Quá thật sự rất mệt, nhưng hắn không có chút ý định nghỉ ngơi nào, bán tựa vào khung cửa, hiện tại hắn một câu cũng không muốn nói , cũng là không thể nói. Hiện tại hắn không thể nhìn thấy Thiệu Đường lại càng không thể hình dung được tình trạnh của cậu, một thân đầy máu…… Làm cho Dương Quá cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng không phải đau mà là như bị khác người bóp cổ, không thể hít thở……
Dương Quá hiểu được Tiểu Long Nữ không phải cố ý muốn đả thương Thiệu Đường , cũng đoán được tám phần, cô cô là muốn giúp chính mình đổi lấy giải dược mới tới ám sát Hoàng Dung , mà Thiệu Đường bị thương chính là do ngoài ý muốn mà thôi, hắn không nghĩ hiểu lầm cô cô , Dương Quá tự nói với chính mình như vậy , nhưng thật sự không có biện pháp……
Dương Quá đưa tay lên che mặt, trên tay còn lưu lại mùi máu xộc thẳng vào mũi, làm cho hắn cảm thấy có chút buồn nôn……
Hoàng Dung hiểu rõ cũng không có đi quấy rầy Dương Quá , mọi người cùng nhau im lặng chờ đợi ước chừng qua một canh giờ, đợi cho sắc trời từ hôn ám dần sáng rõ, cửa phòng mới chậm chạp mở ra .
Cửa phòng “Chi nha” một tiếng, giống như đánh thức hắn, Dương Quá liền nhảy dựng lên. Đi ra là một người mặt ngăm đen, mũi cao thâm mục, tóc ngắn đặc trưng của các lão giả, đúng là sư đệ của Nhất Đăng đại sư, Thiên Trúc thần tăng như Hoàng Dung nói.
Dương Quá muốn hỏi hắn tình huống của Thiệu Đường, nhưng vẫn là nhịn không được muốn trước người khác một bước lẻn vào phòng. Trong phòng không đốt đèn, tuy rằng bên ngoài đã hừng đông, nhưng vẫn là có chút phát ám, thấy không rõ bộ dáng của người trên giường.
Dương Quá như ngừng thở, hai bước thành một mà tới bên giường. Thiệu Đường chỉ im lặng nằm đó, một đôi mắt hoa đào khẽ nhắm, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, đôi môi nhỏ cũng tái đi……
Đưa tay xoa ngực, Dương Quá cảm thấy ngực đau xót như thể một dao đó là đâm chính mình. Khinh thủ khinh cước ngồi vào bên giường, nắm lấy cổ tay của người nằm trên giường, cảm giác được mạch đập của người đó, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chỉ là nhịp đập mỏng manh nhưng lại làm cho Dương Quá cảm thấy an tâm, hắn chưa từng nghĩ tới nếu vừa rồi chính mình đụng đến là một bàn tay lạnh lẽo thì sẽ như thế nào? Dương Quá cũng chưa từng nghĩ tới nếu Thiệu Đường cứ nằm mãi như thế thì hắn sẽ ra sao…… Cầm lấy bàn tay trắng nõn thủ có chút lạnh, Dương Quá lấy hai tay mình ấp lấy tay Thiệu Đường, đem hơi ấm của mình truyền cho người kia. Không chưa từng nghĩ đến, từ thời điểm có thói quen có con người nhỏ bé này làm bạn bên mình, rõ ràng không phải là rất lâu, nhưng lại cảm thấy phá lệ quen thuộc. Đột nhiên mất đi người này sẽ làm hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ hãi cái loại cảm giác lạnh như băng này, cái cảm giác tịch mịch này…… Sợ hãi không còn người bên canh theo mình nữa, sợ hãi mất đi……
Khi Quách Tĩnh trở lại phủ thì trời đã sáng hẳn , không ít chuyện tình cần hắn xử lý, đợi cho hết thảy đều làm tốt mới trở về, lúc đó mới biết chuyện Thiệu Đường từ lời Hoàng Dung. Quách Tĩnh cũng là cả kinh, bỏ qua nghỉ ngơi muốn đi nhìn xem lại bị Hoàng Dung ngăn lại, kể Thiên Trúc thần tăng nói đã không còn nguy hiểm , Dương Quá vẫn đang ở đó, nàng muốn hắn nghỉ ngơi tốt lại đi cũng không muộn.
Quách Tĩnh rốt cục tự mình đưa cơm tới cho Thiệu Đường, đúng lúc đó Thiệu Đường cũng vừa mới tỉnh. Dương Quá mặc dù rất mệt nhưng lại giống tiểu hài tử vô cùng cao hứng, thật cẩn thận giúp đỡ Thiệu Đường ngồi xuống tựa vào trên người mình, có chút luống cuống mà tìm đến một đống lớn gối mềm nhất để Thiệu Đường tựa, kéo chăn đắp thật kín cho cậu.
Quách Tĩnh ngược lại không biết làm gì, lại nhìn Dương Quá tay chân loạn chiếu cố Thiệu Đường , bỗng nhiên cảm thấy có chút cảm động, giúp không được gì, liền đi ra ngoài.
Dương Quá không phát hiện Quách Tĩnh đã ra ngoài, kỳ thật hắn căn bản không nhìn thấy Quách Tĩnh, trong mắt cùng trong lòng hắn hiện giờ đều là Thiệu Đường. Thiệu Đường thật vất vả mới tỉnh, làm cho hắn lại là cao hứng lại là đau lòng. Hắn bối rối hỏi Thiệu Đường một đống, nào là“Đầu choáng váng không?”,“Ngực còn đau không?”,“Muốn hay không uống nước?”,“Có đói bụng không?”,“Làm sao lại không đỡ?”, Dương Quá như chính bản thân cũng không biết mình nói cái gì nữa.
Thiệu Đường vốn mới tỉnh dậy có chút hỗn loạn, vừa mới mở mắt chỉ cảm thấy mệt chết đi, toàn thân ngay cả một chút khí lực đều không có, một lát sau nhi mới thanh tỉnh lại, chợt nghe đến Dương Quá ôm chính mình đau xót nói một hồi, muốn trả lời nhưng đối phương lại không cho cậu thời gian.
Thiệu Đường nhìn thấy Dương Quá như vậy liền không phúc hậu mà muốn cười, nhưng liền ngay cả khí lực để cười cũng không có, cười lớn biến thành khóe miệng khẽ nhếch, hơn nữa ngày mới nói gọi hai chữ,“Dương Quá ……”
Dương Quá nghe được Thiệu Đường gọi hắn, vội vàng nắm tay cậu, kia hai chữ nói rất nhẹ, rõ ràng cảm giác được người nói rất suy yếu, trong lòng hắn như bị dao đâm rất nhiều lần , nói:“Làm sao vậy? không thoải mái sao? ta đi kêu đại phu!”
“Không……” Thiệu Đường không khí lực, giật giật ngón tay, cố gắng nắm lấy tay Dương Quá,“…… Ta không sao ……”
“…… Ân.” Dương Quá nhìn hắn mặt trắng bệch, một chút hồng hào cũng không có, cơ hồ như tái xanh, như thế nào có thể là không có việc gì, bất đắc dĩ lại đau lòng lên tiếng, cẩn thận vuốt tóc đối phương, nói:“Ta vừa mới rời đi trong chốc lát ngươi như thế nào liền bị thương, thật sự không giám sát chặt chẽ một chút không được……”
Thiệu Đường nhếch khóe miệng, như là đang cười, muốn nói gì đó, đáng tiếc không có khí lực. Chợt nghe người phía sau mình còn nói thêm:“Ngươi là muốn hù chết ta là phải không, lúc ấy ta trở lại thành lâu lại không thấy ngươi, trong lòng liền vô cùng lo lắng, sợ ngươi là ra chuyện gì……”
“Ta không sao …… Đừng lo lắng…… Ta hiện tại không phải tốt rồi sao.” Thiệu Đường nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại nói:“Đúng rồi, ngươi Quách bá mẫu……”
“Ngươi không cần lo lắng!” Dương Quá không khách khí đánh gãy Thiệu, chính mình bị thương ngay cả khí lực cũng không có vẫn phải nằm trên giường, còn có hơi sức đi lo lắng cho người khác! Thật sự là làm cho người ta sinh khí!” Mày kiếm khẽ mặt nhăn, khẩu khí ác liệt xong lại nói,“Quách bá mẫu tốt lắm!…… Nhưng thật ra ngươi, không cần thiết vì nàng cản một dao này? Ngươi nghĩ ngươi so với người khác nhiều một cái mệnh sao? Ta……”
Thiệu Đường nghe được trong lời nói của hắn đều mang theo lo lắng, nhịn không được mà mỉm cười, Dương Quá là lo lắng cho mình a, liền cũng không nói gì, tiếp tục nghe hắn lải nhải giáo huấn.
Dương Quá gặp Thiệu Đường một chút ăn năn cũng không có,lại cười hì hì , khóe mắt đuôi mang theo ý cười, tựa hồ thực vui vẻ khiến sự tức giận của hắn vừa rồi liền cũng tiêu thất tám chín phần, muốn giận cũng giận không được , khẽ thở dài,“Thiệu Đường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi.”
Thiệu Đường lắc đầu cảm thấy trên người một chút khí lực cũng không có, nhưng cũng không buồn ngủ liền nói:“Ta không mệt.”
“…… Miệng vết thương đau lắm sao?”
“Sẽ không, nằm im sẽ không đau .”
“Ngươi không ngủ , có muốn ăn chút gì hay không? Ta đi lấy cho ngươi chén cháo?”
Thiệu Đường cũng không cảm thấy đói, cậu bây giờ ngay cả mở miệng khí lực đều không có, đứng nói đến ăn cơm, vốn muôn lắc đầu, nhưng là nhìn đến sắc mặt mệt mỏi của Dương Quá, nghĩ đến hắn vì lo lắng cho mình cũng chưa ăn cái gì liền nói:“Hảo……”
Dương Quá vừa mới ra ngoài, Hoàng Dung biết được Thiệu Đường tỉnh vội vàng tới xem, tuy nói nàng lúc trước đối Dương Quá có nhiều thành kiến, Dương Quá lại cùng Thiệu Đường cảm tình rất tốt, cho nên đương nhiên , nàng đối Thiệu Đường cũng không có hảo cảm, nhưng dù sao ngày hôm qua Thiệu Đường thay nàng đã dỡ một kiếm, cứu nàng một lần, thái độ đối hắn không khỏi thay đổi.
Hoàng Dung bưng thuốc trị thương Thiên Trúc thần tăng đưa đến, Thiệu Đường vừa nghe đến Thiên Trúc thần tăng liền vội vã muốn ngồi dậy, thiếu chút nữa theo trên giường nhảy lên, nói:“Cái gì?! Thiên Trúc thần tăng đến?!”
“Đúng vậy, vừa vặn là đêm qua đến . Bằng không vết thương ở ngực ngươi đại phu nào có thể chữa khỏi! Ít nhiều……”
Thiệu Đường không thể Hoàng Dung nói xong, lo lắng đánh gãy lời nàng:“Kia, hắn có mang đoạn trường thảo đến không?”
“Này……” nụ cười của Hoàng Dung cứng lại, lập tức nói:“Thần tăng nói bọn họ nơi đó vốn không có đoạn trường thảo , cho nên mới đặc biệt chạy tới đây, Thần tăng ngày hôm qua nói với ta phải đi tuyệt tình cốc mới có thể tìm mới được!”
Thiệu Đường khẽ nhíu mày, con ngươi vốn đang vui sướng tối sầm lại một, đi tuyệt tình cốc?……
“Thiệu Đường ngươi đừng sốt ruột, tuyệt tình cốc bất quá đi vài ngày là có thể đến, thời gian còn kịp!” Hoàng Dung thấy thế, có thể đoán được tám phần, đối phương là lo lắng thời gian vấn đề, vì thế vội vàng trấn an.
Thiệu đường càng nhăn mày, đúng vậy, hiện tại nếu đi bây giờ khẳng định là có thể kịp, cho nên…… không thể trì hoãn , vì thế nói:“Vậy làm phiền Hoàng bang chủ , chúng ta ngày mai sẽ lên đường!”
“Ngày mai?!……” Hoàng Dung ngẩn ra, nói:“Vết thương của ngươi còn rất nặng, ngày mai chỉ sợ ngay cả xuống giường cũng không nổi…… Hoặc là làm cho Quá nhi bọn họ đi trước?……”
“Không!” Thiệu Đường lập tức phủ định , nói:“Ta không sao, ta cũng đi. Ngày mai.”
“Này……”
“Không được!”
Hoàng Dung còn đang do dự, chợt giọng nói mang theo giận dữ ở cửa. Người vừa nói không phải Dương Quá thì còn ai vào đây?
Dương Quá rất nhanh đi tới, đặt chén cháo lên bàn.Vừa nãy khi hắn mới đi tới cửa liền nghe được hai người trong phòng nói chuyện, cái gì ngày mai phải đi! Dương Quá thực tại có chút nổi giận, vừa rồi người kia mới nhận một kiếm ở ngực, mới vừa dạo qua quỷ môn quan một vòng, mới nằm chưa tới mười hai canh giờ , liền muốn chạy một quãng xa! Kêu ai nghe xong mà không tức giận ? Dương Quá đối Thiệu Đường nói:“Ngươi không được đi! Trước mắt cứ hảo hảo dưỡng bệnh cho ta” Dứt lời lại sung,“Ta cũng không đi ở lại bồi ngươi!”
Thiệu Đường vừa nghe liền có chút sốt ruột , chờ chính mình dưỡng bệnh tốt, bệnh của hắn đã sớm phát tác!
Hoàng Dung thấy thế nói:“Cũng đúng, Thiệu Đường ngươi trước nghỉ ngơi vài ngày, dù sao kia cũng không phải tiểu thương. Bằng không Quá nhi cũng sẽ không yên tâm , mọi người người lên đường lúc này Quá nhi lại cố kỵ thân thể của ngươi, tốc độ cũng sẽ chậm lại , không bằng trước nghỉ ngơi mấy ngày đi. Thời gian hẳn cũng đủ.”
Dương Quá thấy Thiệu Đường vẫn muốn nói gì đó, liền nói:“Còn có đêm qua chúng ta mới lần đầu tiên đánh lén Mông Cổ quân doanh, vẫn còn một lần nữa. Ngươi cứ an tâm dưỡng thương, chờ ngươi tốt hơn, chúng ta cũng đã phóng hỏa xong, lúc đó đi tuyệt tình cốc tìm thuốc giải.”
Thiệu Đường lúc này mới nhớ tới đến còn có kế hoạch chưa xong, trong lòng ngược lại càng thêm bất an, lần thứ hai đi Mông Cổ quân doanh càng nguy hiểm hơn ……