Hoàng Dung ngạc nhiên đến nỗi suýt nhảy dựng lên, nàng nằm mơ cũng không ngờ Dương Quá lại đột nhiên xung phong muốn đi, nàng vốn nghĩ rằng muốn thuyết phục Dương Quá nàng còn cần một ít thời gian. Ánh mắt hoài nghi dạo một vòng trên người Dương Quá, nghĩ thế nào cũng thấy sự thuận lợi này quá mức quỷ dị…
Hoàng Dung chần chừ một hồi, không chờ Quách Tĩnh mở miệng đã giành trước: “Quá nhi, ngươi…”
Nàng vốn muốn hỏi Dương Quá có phải đã nghĩ kỹ rồi không, đây không phải là chuyện đùa, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Dương Quá cũng đoán được lời của nàng, không chờ nàng nói xong đã trả lời: “Quách bá bá phải trấn thủ Tương Dương, Quách bá mẫu lại bụng mang dạ chữa, tiểu chất mặc dù võ công kém Quách bá bá và Quách bá mẫu, nhưng cũng có thể vì Tương Dương mà đóng góp chút sức lực… Để ta đi là hợp nhất!”
“Quá nhi…” Quách Tĩnh nghe Dương Quá nói vậy rất cảm động, “Được, Quá nhi.”
Hoàng Dung do dự, không biết vì sao nàng lại do dự, tầm mắt đảo một vòng, dừng trên người Thiệu Đường. Thiệu Đường không có phản ứng gì, im lặng ngồi bên cạnh Dương Quá. Nhưng sự bình tĩnh như thế càng khiến nàng thêm lo lắng… Nàng biết, quan hệ của Dương Quá và Thiệu Đường không tầm thường, tại sao hắn lại không ngăn cản khi biết Dương Quá xung phong muốn đến nơi nguy hiểm như vậy?…
Thiệu Đường không nói gì, thật ra hắn cũng không muốn Dương Quá mạo hiểm, nhưng theo cá tính của Dương Quá, mình có nói gì y cũng không nghe đâu. Lúc nghĩ ra kế sách này, Thiệu Đường đã biết trước người đi sẽ là Dương Quá…
“Hay là…” Hoàng Dung nói: “Hay là chúng ta thương lượng thêm thử xem… dù sao trong người Quá nhi còn có độc hoa Tình…”
“Độc trong người Dương Quá còn mười tám ngày…” Thiệu Đường đột nhiên nói, “Nhưng lúc này, với võ công của Dương Quá đi sẽ không gặp trở ngại gì… Thật ra, ta cũng thấy lần này Dương Quá đi là thích hợp nhất, dù sao khinh công của phái Cổ Mộ là độc nhất vô nhị…”
Thiệu Đường hạ tầm mắt, tiếp lời: “Nếu Long cô nương có thể đi cùng… sẽ càng tốt hơn…”
“Cô cô?…” Dương Quá không biết Thiệu Đường đang suy nghĩ cái gì, khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, khinh công của Long cô nương và Quá nhi bất phân cao thấp, nếu nàng đi cùng hỗ trợ sẽ rất tốt!” Quách Tĩnh cảm thấy ý kiến này rất hay, “Quá nhi ngươi chốc nữa hãy tìm Long cô nương hỏi thử, mời nàng giúp chúng ta một lần.”
Hoàng Dung khẽ nhíu mày, trong lòng có nghi vấn, có ngạc nhiên, cũng có do dự, nàng không thể đoán ra được mục đích của lời gợi ý này, nhưng đây quả thật là cơ hội thuận lợi ngàn năm có một…
Gia Luật Tề ngồi bên trái từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, nhấp một ngụm trà, thật ra hắn cũng đoán được mấy phần. Nguyên nhân đầu tiên mà Thiệu Đường muốn Tiểu Long Nữ đi theo đương nhiên vì khinh công của Tiểu Long Nữ rất cao, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn đó là Tiểu Long Nữ rất quan tâm đến Dương Quá, trong mắt của nàng tất cả những người xung quanh đều không có bất cứ liên hệ gì với nàng, chỉ có mỗi Dương Quá… Nên, nếu kế sách này thất bại, Tiểu Long Nữ cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ Dương Quá an toàn, tỷ lệ đào thoát thành công mới lớn hơn…
“Được, ta biết rồi.” Dương Quá gật đầu.
Gia Luật Tề nói: “Tại hạ và Dương huynh cùng đi.”
Tròng mắt Hoàng Dung chuyển một vòng, nói: “Hay là thôi đi. Chúng ta phái tất cả những người võ công cao cường đến đánh lén quân doanh Mông Cổ, trong thành không còn ai đủ khả năng thủ, vậy chẳng phải tình hình sẽ rất xấu sao?”
Quách Tĩnh gật đầu, “Dung nhi nói có lý.”
Hoàng Dung cười, “Hơn nữa chuyện này cũng không phải sẽ làm ngay lúc này, dù cấp bách thế nào đi nữa cũng phải đến ngày mai không phải sao? Huống hồ sao có thể quá liều lĩnh? Mọi người trở về nghỉ ngơi trước, ta và Tĩnh ca ca tiếp tục thương lượng, còn phải vẽ bản đồ ngoại thành, chọn mấy binh lính… Tóm lại, Quá nhi hãy đến tìm Long cô nương trước, mời nàng hỗ trợ, ngày mai chúng ta bàn tiếp.”
“Cũng được.” Dương Quá gật đầu, nói lời chào với Quách Tĩnh Hoàng Dung xong, là người đầu tiên dẫn Thiệu Đường rời khỏi chánh đường.
“Bây giờ ngươi và ta đến tìm cô cô ngươi?” Thiệu Đường và Dương Quá cùng đi về phía hậu viện, hắn hỏi.
“Ngươi thấy thế nào? Ăn cơm trước hay đi tìm cô cô trước?” Dương Quá đưa tay quàng lên vai Thiệu Đường, “Hay là ăn cơm trước đi, ở ngoài cả buổi sáng rồi chắc chắn ngươi đã đói. Chúng ta đừng vội tìm cô cô, dù sao Quách bá bá và Quách bá mẫu còn phải thương lượng lại.”
Gật đầu, Thiệu Đường đương nhiên không có ý kiến. Dương Quá lại tò mò hỏi: “Thiệu Đường tại sao lại bảo cô cô đi cùng với ta? … Đến quân doanh Mông Cổ rất nguy hiểm, ta sợ cô cô…”
Thiệu Đường mím môi, hắn đương nhiên biết là rất nguy hiểm, vì là nguy hiểm nên mới hy vọng Tiểu Long Nữ có thể cùng đi… Nhưng vẫn không nhịn được bĩu môi, làm vậy có phải quá hèn hạ hay không…? Biết là nguy hiểm vẫn muốn nàng phải đi cùng? Biết rõ Tiểu Long Nữ không thể bỏ mặc Dương Quá… nên mới lợi dụng nàng…
Thiệu Đường nghĩ vậy cười lạnh, hắn sinh ra trong gia đình danh giá, bản chất của thương nhân vốn là như vậy… nhưng hắn vẫn cảm thấy… không quen…
“… Sao vậy?” Dương Quá thấy Thiệu Đường cau mày không nói lời nào, bèn hỏi.
“Không…” Thiệu Đường đột nhiên cảm giác mình quả thật giống… Hoàng Dung?!… Dường như có hơi giống nhau, đều luôn “toan tính” vì người mình yêu, “toan tính” người khác?…
Thiệu Đường buồn bực lắc đầu, nhưng vẫn không giống… bản chất của hai người khác nhau…
“Bởi vì hai người các ngươi đều có khinh công tốt…” Thiệu Đường ngẩng đầu nhìn y, “Hơn nữa nhiều người chiếu ứng lẫn nhau sẽ tốt hơn!… Chỉ tiếc ta không thể đi, ta không biết võ công, nếu đi theo sẽ khiến ngươi thêm phân tâm lo cho ta…”
Dương Quá mỉm cười xoa đầu hắn, “Ngươi không thể đi mới tốt, nếu không ta sẽ lo lắng đến chết, ngươi cứ ngoan ngoãn ngốc ở đây chờ ta về là được rồi… Hơn nữa… ta cũng không mong cô cô đi cùng…”
Bĩu môi, Thiệu Đường thúc khuỷu tay vào ngực Dương Quá, tưởng hắn không biết ghen hả, cứ mở miệng ra là cô cô cô cô, khóe miệng khẽ nhếch nói: “Ngươi có mong hay không cũng không có ý nghĩa gì, phải hỏi cô cô của ngươi có muốn đi hay không.”
Dương Quá nghe vậy lắc đầu, “… Nhưng nói thật, ta ban đầu còn tưởng rằng ngươi sẽ không đồng ý để ta đi. Quách bá mẫu cũng vì vậy mà ngạc nhiên nửa ngày.” Rồi thấp giọng bật cười.
Thiệu Đường nhíu mày, “Ta đây nói thật, ta cũng không muốn ngươi đi! Bây giờ cũng không muốn ngươi đi.”
“Ta biết.” Dương Quá mỉm cười, y đương nhiên biết Thiệu Đường lo lắng cho mình, lòng y biết rất rõ điều này, cúi đầu xuống nói khẽ bên tai hắn, “Cảm tạ ngươi. Người hiểu ta nhất quả nhiên là Thiệu Đường…” Nói đoạn vươn tay nâng cằm hắn, cười bĩ, “Ngươi như vậy khiến người ta không thể không yêu được.”
Thiệu Đường trừng người kia, đẩy y ra, ngăn cản bộ vuốt đang sàm sỡ mình, “Ai hiểu ngươi? Ai thích ngươi mới là xui xẻo nhất!” … Quả thật rất xui xẻo, suốt ngày gặp nạn không ngừng, hễ một chút lại phải ghen ghen tuông tuông, hại người ta lo lắng muốn chết. Thiệu Đường nghĩ, chắc mình sẽ mau già. Tóc bạc…
“Vậy sao?” Dương Quá cười vuốt những lọn tóc trên trán Thiệu Đường, những sợi tóc ngắn trên trán lúc trước giờ đã dài ra không ít, nhưng không có chút bù xù nào mà càng thích hợp với gương mặt xinh xắn kia, “Vậy Thiệu Đường cần phải xui xẻo tiếp rồi. Cho dù ngươi có hối hận cũng đã muộn, ta dù có chết cũng không buông tay.” Nắm lấy tay Thiệu Đường đặt lên tim mình, “… Nếu ngươi đi rồi, không biết chỗ này sẽ ra sao nữa…”
“…” Tay Thiệu Đường bị Dương Quá nắm lấy đặt trước ngực y, lòng bàn tay cảm nhận rõ từng nhịp đập hòa cùng xúc cảm ấm áp, hắn giật mình sững sờ, lập tức vung tay ra, đánh một cái lên đầu vai Dương Quá, “Ngươi đó, đùa thì đùa đi còn giả thâm trầm làm gì.”
Dương Quá không nói gì, mỉm cười nắm lại tay hắn, nụ cười dịu dàng tràn đầy cưng chiều.
Thiệu Đường bĩu môi, thật muốn đánh một cái vào mặt Dương Quá, nụ cười của tên này làm người ta… hoa mắt?!…
Cảm giác được nhịp tim vững chãi và nhiệt độ cơ thể ấm áp của Dương Quá khiến Thiệu Đường hơi mất tự nhiên… những lời nói của Dương Quá khiến hắn rất vui. Thiệu Đường lắc lắc tay, lại vò vò đầu.
Dương Quá mỉm cười, chỉnh lại mái tóc bị chính chủ nhân nó vò loạn của Thiệu Đường, nhìn đối phương nghiêm túc cúi đầu nhưng vẫn không thể che giấu màu đỏ trên gương mặt, không nhịn được cười thành tiếng, nhưng không dám nói ra.
Thiệu Đường đỏ mặt nhưng không tự biết, nhịp đập còn lưu lại trên tay khiến hắn cảm thấy ngọt ngào, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “… Nếu ta thật sự rời đi thì sao?”
Thiệu Đường có thể cảm nhận rõ bàn tay đang nắm tay mình của Dương Quá đột nhiên siết chặt, nhưng lập tức lại thả lỏng, kéo hắn vào lòng, ôm chặt, “Nói những lời ngốc nghếch gì đó… không cho phép ngươi rời khỏi!”
Thiệu Đường nghe vậy “phì” một tiếng bật cười, phản ứng của Dương Quá y như một đứa trẻ đang ngồi trên đất khóc lóc ăn vạ.
Dương Quá thấy Thiệu Đường cười, càng thêm buồn bực ôm chặt hắn, vùi đầu vào cổ hắn nói: “Không được cười, ta nói thật… không cho phép ngươi đi!”
“… Ừm.” Thiệu Đường nghiêng đầu gối lên vai Dương Quá, “Ta biết, ta cũng không muốn rời xa ngươi.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu lỡ như… ta đột nhiên mất tích… biến mất mười sáu năm, ngươi có thể chờ ta hay không…” Chờ ta trở lại…
Thiệu Đường nói, bỗng cảm thấy tim như siết lại, không phải đau đớn, cũng không thể nói nên lời đây là cảm giác gì, nhưng nó càng khó chịu hơn cả đau đớn, cổ họng nghẹn ứ không thể thốt thêm lời nào… Mười sáu năm, chỉ nói thôi mà đã là một sự giày vò khó có thể chịu đựng, thế mà Dương Quá trong nguyên tác đã chờ đợi Tiểu Long Nữ tận mười sáu năm… Bây giờ nếu đổi lại là ta, ngươi có phải cũng sẽ đau khổ chờ hết mười sáu năm?…
Thân thể Dương Quá cứng đờ, y đương nhiên không hiểu mười sáu năm nghĩa là gì, nhíu mày thở dài, “Ta sẽ không buông tay, không buông tay một giây một phút nào, khiến ngươi không có thời gian để biến mất…” Giọng điệu đột nhiên trở nên xấu xa, dừng một lát lại nói: “Tại sao phải mười sáu năm chứ? Thiệu Đường rời khỏi ta mười sáu ngày thôi có lẽ ta đã phát điên rồi!…”
“…” Thiệu Đường không biết nói gì nữa, Dương Quá ngẩng đầu, dắt hắn bước nhanh về trước, “Chúng ta mau về phòng dùng cơm, một lát đi tìm cô cô.”
“… À.” Thiệu Đường trả lời, cảm giác có phải mình hỏi vấn đề này để tự chuốc phiền não hay không! Vừa định tự thóa mạ mình…
“Đau!” Thiệu Đường nâng tay che mũi mình, Dương Quá đang dắt hắn đi đột nhiên dừng lại, hắn không đề phòng bộp một tiếng đụng vào vai Dương Quá, bộ phận đầu tiên gặp nạn đương nhiên là cái mũi của hắn!
“Chờ!…”
“…?” Thiệu Đường khó hiểu ngẩng đầu, cái mũi bị đụng đau cực kỳ, đau đến nỗi sắp chảy cả nước mắt, nghe Dương Quá tự nhiên thốt ra cái chữ không phù hợp này hắn đương nhiên không kịp phản ứng, cau mày ngẩng đầu, khó hiểu “Hả?” một tiếng, ý bảo mình không hiểu.
Dương Quá ngược lại vui vẻ “ha ha” mấy tiếng, kéo tay Thiệu Đường ra hỏi: “Có đau không?”
“Nói thừa!” Thiệu Đường thật muốn đấm một cú vào mũi y, đấm gãy luôn là hay nhất!
“Đến nào, thổi thổi là hết đau.” Dương Quá cúi đầu, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cái mũi sưng đỏ của hắn.
Hắc tuyến, Thiệu Đường đẩy tay y ra, “Ngươi đang lừa gạt trẻ con à! Ta còn lớn tuổi hơn ngươi mà!” Thật là, khinh thường chỉ số thông minh của ta thấp à?!
Dứt lời thì thở phì phì đi trước, Dương Quá bị bỏ lại cười cợt nhả cũng chạy theo sau.
Thiệu Đường ôm mũi đi ăn cơm, cục tức không có chỗ xả chỉ có thể nuốt vào bụng, hung tợn dùng mắt khoét vài lỗ trên người Dương Quá, vậy mà đối phương không có chút tự giác, vẫn gắp rau gắp thức ăn cho hắn như thường. Chỉ đáng thương cho cái mũi của hắn…
Chiều đến, hai người cùng nhau đi tìm Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ đã nhiều ngày trốn tránh Dương Quá, nàng sợ Dương Quá biết được giao dịch của mình và Cừu Thiên Xích nên gần như những lúc có Dương Quá nàng sẽ không xuất hiện.
Bấy giờ Tiểu Long Nữ thấy Dương Quá đến tìm mình, lòng ngạc nhiên đến nhảy dựng, nhưng bên cạnh đó cũng rất vui, vui vì Quá nhi đến thăm nàng, nhưng vẫn hơi bất an, lo lắng có phải Dương Quá đã biết chuyện gì rồi không.
“Quá nhi!…” Tiểu Long Nữ nghe thấy tiếng gõ cửa, đi tới xem, mắt lập tức sáng rực, âm thanh cũng để lộ sự vui sướng, “Quá nhi… sao ngươi lại đến đây…”
“Hôm nay Quách đại hiệp và mọi người thương lượng chút chuyện, muốn mời Long cô nương đến hỗ trợ.” Thiệu Đường nói.
“… Vậy, có chuyện gì.” Lúc này Tiểu Long Nữ mới trông thấy Thiệu Đường bên cạnh, hỏi.
Tiểu Long Nữ mời hai người vào phòng, Thiệu Đường nói lại một lần kế phóng hỏa quân doanh Mông Cổ với nàng. Tiểu Long Nữ mặt bình tĩnh nghe, nàng từ nhỏ đã sống trong cổ mộ, bây giờ nói với nàng mấy chuyện quân doanh Mông Cổ gì đó nàng cũng chẳng có khái niệm, đương nhiên không biết có nguy hiểm gì, chỉ nói: “Quá nhi muốn đi, ta đương nhiên cũng nguyện ý.”
“Cô cô.” Dương Quá nói: “Kế hoạch lần này rất nguy hiểm, cô cô ngươi…”
Thiệu Đường ngắt lời, “Long cô nương, Dương Quá dẫn người đến quân doanh Mông Cổ phóng hỏa là chuyện rất nguy hiểm, nếu thất bại thì tỷ lệ bình an trở về có lẽ không lớn…”
Tiểu Long Nữ nghe vậy nhíu mày.
Thiệu Đường tiếp tục nói: “Thế nên, Long cô nương đi cùng cũng sẽ rất nguy hiểm… Ta chẳng qua chỉ cảm thấy nếu thật sự thất bại thì Dương Quá và Long cô nương có thể liên thủ, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn, nhưng… chỉ e…”
“Ta không sợ.” Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói: “Ta và Quá nhi cùng đi, dù có gặp nguy hiểm cũng chẳng màng.” Nói đoạn nhìn Thiệu Đường, “Ngươi hy vọng ta có thể bảo vệ Quá nhi an toàn trở về có phải không?”
Gật đầu, Thiệu Đường không chút do dự.