Dương Quá rất nhanh đã thiếp đi, có lẽ vì thể lực chưa hồi phục, hơn nữa chịu tra tấn của độc Tình Hoa nên càng thêm mỏi mệt, ôm Thiệu Đường, không bao lâu tiếng hô hấp đã khe khẽ kéo dài.
Thiệu Đường không cảm thấy buồn ngủ chút nào, hắn cũng rất mệt. Chăm sóc Dương Quá hai ngày, thật vất vả Dương Quá mới tỉnh lại, có thể thở phào được rồi, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt đến cả ngón tay cũng lười động, nhưng đến lúc hắn nhắm mắt lại thì, đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, khó có thể vào giấc.
Bên tai là tiếng hít thở của Dương Quá, ấm áp mang theo chút âm ẩm, từng hồi từng hồi phả vào tai. Ban đêm tĩnh lặng vốn mang lại cảm giác yên bình, nhưng giờ phút này nó lại vô danh mang đến cho Thiệu Đường một nỗi xúc động.
Mở to mắt nhìn trần nhà nửa ngày, Thiệu Đường vẫn không cảm thấy buồn ngủ, nhưng sợ đánh thức Dương Quá, cẩn thận đặt cánh tay đang ở trên người mình xuống, xoay người xuống giường. Dương Quá không tỉnh lại, chỉ hơi nhíu mày.
Thiệu Đường xuống giường mở cửa, mặc dù trời đã tối nhưng vẫn chưa khuya, đèn trong viện vẫn chưa tắt, màu đỏ bập bùng ánh lên song cửa sổ mỏng manh.
Thiệu Đường ngồi thất thần bên bồn hoa, cũng chẳng biết mình đang suy nghĩ chuyện gì, luôn là một ít ký ức rời rạc, cái đông cái tây, dường như thứ gì cũng không thể nắm bắt được, một hồi nghĩ tới chuyện này, một hồi lại nghĩ đến chuyện khác.
“Dương Quá tỉnh rồi?”
Một thanh âm đột nhiên vang lên khiến Thiệu Đường giật mình, xoay người nhìn lại, phát hiện ra là Gia Luật Tề đang cầm chiết phiến mỉm cười bước đến.
“Đã tỉnh.”
“Ta đoán Dương Quá đã tỉnh, nếu không sao ngươi nỡ rời khỏi phòng chứ.” Gia Luật Tề vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh Thiệu Đường: “Được rồi, mấy vị dược liệu mà Hoàng bang chủ yêu cầu ta đã mua về, cùng đã phân phó trù phòng, sáng mai sắc xong sẽ mang đến cho Dương Quá. Hoàng bang chủ nói, mặc dù không thể giải được độc, nhưng cũng có thể khiến cơn đau dịu bớt.”
“Ân.” Thiệu Đường gật đầu trả lời, vừa muốn nói cảm tạ, đột nhiên nhớ đến gì đó, ngược lại trừng mắt nhìn Gia Luật Tề: “Gia Luật Tề! Ta còn chưa tính sổ với ngươi! Ngươi dạy Dương Quá khi nào hả!”
“…?…” Gia Luật Tề nghe lời nói của Thiệu Đường, mơ mơ màng màng không kịp phản ứng, cho đến khi hiểu ra thì nhịn không được bật cười, phe phẩy chiết phiến, biểu hiện tâm tình rất tốt, nói: “Khi nào không quan trọng, quan trọng là các ngươi phải cảm tạ ta, ta chỉ giúp cho các ngươi không chậm chạp tiến tới mà thôi.”
Thiệu Đường xù lông, cắn răng nói: “Ngươi còn nói gì với Dương Quá nữa?”
“Rất nhiều.” Gia Luật Tề mỉm cười, “Ta là một người tận chức tận trách, giúp ai thì phải giúp đến cùng. Nếu chỉ có một nửa thì sao có thể khoe khoang với người khác chứ.”
Thiệu Đường囧 rồi, bĩu môi: “Ngươi biết nhiều đấy…”
Gia Luật Tề cười càng thêm kiêu ngạo: “Ta là GAY, ngươi không biết sao.”
“Gạt người.” Thiệu Đường bật cười: “Ta không tin ngươi là GAY!”
“Vì sao?” Gia Luật Tề ngạc nhiên, quay đầu nhìn hắn, khó hiểu hỏi: “Ta không giống sao? Chỗ nào không giống?” Nói xong “bụp” một tiếng đóng chiết phiến lại vỗ vào lòng bàn tay, đánh giá Thiệu Đường từ trên xuống dưới, cười nói: “Chẳng lẽ bởi vì mỹ nhân ở trước mắt mà không hề động tâm sao?”
Thiệu Đường hắc tuyến, rất muốn mắng người, Gia Luật Tề ngồi cạnh đã mở miệng tiếp tục: “Ta không thích nữ, đời này… dường như cũng chưa từng thích qua nam.”
Thiệu Đường im lặng, đối phương cười ha ha: “Hơn nữa, một lão nhân đã hơn bốn mươi, yêu yêu đương đương cái gì, quá lập dị, ai giống ngươi và Dương Quá, thí đại tiểu hài tử.”
Thiệu Đường hắc tuyến, không biết có phải ảo giác hay không. Lúc nói Gia Luật Tề có vẻ rất cô đơn, vừa muốn lên tiếng, lời kế tiếp của đối phương đã khiến người muốn đấm vào mặt. Cái gì gọi là thí đại tiểu hài tử hả? Thiệu Đường trợn trắng mắt.
“Đại thúc à, dù thúc bao nhiêu tuổi thì cũng đừng đem ra khoe chứ…” Thiệu Đường nói.
“Quá nhi ở bên trong ư?” Thiệu Đường chưa dứt lời, một thanh âm lạnh lùng trong trẻo đã vọng vào tai.
Thiệu Đường vừa nghe đã biết ai đang nói, đúng là Tiểu Long Nữ. Hắn trả lời: “Đúng vậy, Dương Quá vừa tỉnh, hiện tại đã ngủ.” Dứt lời xoay người mới thấy, người đến không phải chỉ có một mình Tiểu Long Nữ, phía sau nàng còn có thêm một thiếu nữ mắt hạnh mày ngọc, không phải Quách đại tiểu thư Quách Phù thì còn ai vào đây?
Thiệu Đường trầm mặc, hắn không ngờ Quách Phù sẽ đến, dù sao thì lúc bọn họ vừa đến Tương Dương gặp Quách Tĩnh, Quách đại tiểu thư vẫn không chút hòa nhã nào với họ. Nào ngờ hôm nay lại theo Tiểu Long Nữ tới, trong tay còn bưng một cái mâm, bên trên là chút thức ăn.
Tiểu Long Nữ khẽ gật đầu với Quách Phù, nói: “Vào thăm Quá nhi.”
“Dương huynh đã ngủ, mai đến thăm sẽ tốt hơn, đừng quấy rầy bệnh nhân.” Gia Luật Tề không chờ Thiệu Đường mở miệng đã lên tiếng ngăn cản hai người.
Tiểu Long Nữ không cam lòng, hôm nay nàng vẫn chưa gặp Dương Quá, thật ra đã hai ngày rồi nàng không gặp Dương Quá.
Đoàn người bọn họ đến quý phủ của Quách Tĩnh ở Tương Dương, Quách Tĩnh nhìn thấy Dương Quá đến tìm hắn thì đương nhiên vô cùng cao hứng, mấy hôm trước biết tin vì cứu thê nữ của mình mà Dương Quá phải liều chết ở lại ngăn cản Kim Luân Pháp Vương, cuối cùng sinh tử không rõ, quả thực khiến hắn rất sốt ruột. Nhưng khi trông thấy hình dáng hôn mê của Dương Quá thì càng kinh ngạc và sốt ruột hơn. Nhanh chóng cho người mời đại phu, rồi đi chuẩn bị khách phòng. Ngược lại lúc Hoàng Dung nhìn thấy bọn họ thì lãnh đạm hơn nhiều, chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó gật đầu, nhưng nhiều hơn là sự hoài nghi, không rõ vì sao đám người Dương Quá lại đến đây, hơn nữa còn trong thời khắc Tương Dương gặp nguy.
Hai ngày nay Hoàng Dung rất quan tâm chăm sóc cho Tiểu Long Nữ, cầm tay nàng ân cần hỏi hang rõ ràng mọi chuyện của bọn họ. Tiểu Long Nữ luôn bị Hoàng Dung quấn lấy, đến nỗi không có thời gian đi tìm Dương Quá, thế nên cả ngày đều không có thời gian đến thăm y. Nàng vốn muốn thời thời khắc khắc ở bên Dương Quá, nào ngờ cho đến tận lúc Dương Quá tỉnh lại mà nàng cũng không biết.
“Không vào càng tốt.” Quách Phù nói, đặt mạnh cái mâm trong tay vào tay Thiệu Đường: “Ta vốn không muốn đi vào, nếu không bị ép thì nhất định đã không đến.”
Gương mặt Quách Phù tràn đầy vẻ không cam lòng, nàng vẫn còn ghi hận chuyện Dương Quá cự tuyệt hôn sự với nàng trước mặt mọi người, khiến cho nàng mất hết mặt mũi trước phần đông anh hùng hào kiệt, nàng căn bản không muốn gặp lại Dương Quá, không muốn quan tâm sống chết của y, không muốn có thêm chút quan hệ nào với y. Nhưng phụ thân nàng lại ép nàng đến, nói gì mà Dương Quá đã cứu mạng mình, phải thành thật nói lời cảm tạ với y. Quách Phù vừa nghe đã mất hứng, không hiểu tại sao phụ thân mình lại đối xử tốt với Dương Quá như vậy, còn muốn mình tự tay mang thức ăn đến cho Dương Quá.
Thiệu Đường giật mình, thấy Quách Phù tựa như muốn ném mâm tới thì nhanh chóng vươn tay nhận lấy, chén cháo trên mâm vì thế mà tràn ra một ít, đúng lúc đổ lên tay hắn. Thiệu Đường bị nóng, tiềm thức muốn rút về, nhưng vẫn cố gắng nhịn, chỉ run lên một cái.
Tiểu Long Nữ không để ý cơn giận của Quách Phù, trực tiếp đi tới đẩy cửa, nàng muốn gặp Dương Quá, những người khác thế nào không liên quan gì đến nàng.
Tay vừa đặt lên, cánh cửa đã tự động “két” một tiếng mở ra. Tiểu Long Nữ sững sờ, người mở cửa là Dương Quá!
“Quá nhi!” Tiểu Long Nữ vừa trông thấy y, lập tức nắm tay y quan tâm hỏi: “Quá nhi ngươi thế nào rồi?”
“Ta không sao.” Dương Quá lắc đầu cười nhạt. Y vốn đã ngủ, bởi vì nguyên khí đại thương nên ngủ rất say, lúc Thiệu Đường rời đi y cũng không tỉnh. Nhưng có và không có ai ngủ bên cạnh khác nhau rất lớn, không lâu sau Dương Quá đã bị đánh thức, phát hiện không thấy Thiệu Đường, chờ hồi lâu cũng không thấy người về, vừa muốn đứng dậy đi tìm hắn thì nghe thấy ngoài cửa có người lớn tiếng nói chuyện.
Dương Quá thoáng thấy Quách Phù đang đứng bên kia chưa kịp bỏ đi, mặt không biểu tình, y biết Quách đại tiểu thư xem thường mình nên cũng không muốn làm phiền người ta làm gì. Khẽ gật đầu với Gia Luật Tề, sau đó trực tiếp đi đến bên cạnh Thiệu Đường: “Vừa tỉnh lại đã không thấy ngươi, đi đâu thế?”
“… Ngủ không được mà thôi.” Bởi vì hai tay đang bưng mâm, Thiệu Đường chỉ có thể dùng cùi chỏ huých hắn nói: “Mau về phòng, vừa tỉnh lại đã xuống giường, ngươi cần nghỉ ngơi!”
“Vậy ngươi cũng đừng ra ngoài.” Dương Quá mỉm cười, nhận lấy cái mâm trên tay Thiệu Đường, tay kia nắm chặt hắn nói: “Về phòng đi.”
“Dương huynh, vậy ta không quấy rầy nữa, ta về trước.” Gia Luật Tề mỉm cười cáo từ, xoay người đi.
Dương Quá lại gật đầu, nắm tay Thiệu Đường vào nhà. Tiểu Long Nữ cũng theo sau Dương Quá vào phòng. Chỉ còn lại Quách Phù đứng đó.
Quách Phù tức giận không nhẹ, từ đầu tới cuối Dương Quá không hề nhìn thẳng vào nàng, những người khác cũng toàn đặt sự chú ý lên người y. Quách đại tiểu thư vừa tức giận vừa ủy khuất, nhưng cơn giận trong bụng không biết trút vào ai, chỉ có thể giữ nguyên trong bụng, tức giận đến nỗi dậm chân chạy về phòng.
Dương Quá dắt Thiệu Đường vào phòng, đặt mâm lên bàn, đốt đèn, thấy Tiểu Long Nữ cũng theo vào liền hỏi: “Cô cô có chuyện gì sao?”
“Ta…” Tiểu Long Nữ trầm mặc một hồi, nói: “Quá nhi, thương thế của ngươi sao rồi?”
“Không còn gì đáng ngại.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiểu Long Nữ khẽ cúi đầu, lại nói: “Hôm nay ta muốn cùng ngủ với Quá nhi.”
“…” Lúc này đến Dương Quá sửng sốt, “Quách bá bá không chuẩn bị phòng cho cô cô sao?”
Tiểu Long Nữ nghe thế, ánh mắt tối lại, chậm rãi mở miệng: “Trước đây lúc ở cổ mộ chẳng phải chúng ta luôn ngủ cùng phòng sao?”
Thật ra Dương Quá nhất thời quên mất, nghe cô cô nói thế liền nhớ ra là có chuyện này, nhưng y muốn ngủ chung với Thiệu Đường, cũng không thể để ba người cùng chen chúc trong một căn phòng chứ? Không biết phải nói sao mới từ chối một cách nhẹ nhàng được, liếc mắt thì thấy Thiệu Đường ngồi bên cạnh cũng đang nhìn mình.
Dương Quá cho là Thiệu Đường hiểu lầm lời của cô cô, trong lòng “bộp” một tiếng, nhanh chóng nói với Tiểu Long Nữ: “Cô cô, Thiệu Đường chăm sóc ta là được rồi, cô cô vẫn nên về sớm nghỉ ngơi.”
“… Quá nhi…” Sau khi nghe thấy những lời ấy, Tiểu Long Nữ cảm thấy rất khó chịu, nhưng khi thấy ánh mắt của Dương Quá vốn không đặt trên người mình, lòng lại mất mát, im lặng hồi lâu mới chậm rãi xoay người rời đi, lúc ra ngoài vung tay lên đóng cửa phòng lại.
Thiệu Đường lúc này mới ngồi lên giường, “chậc chậc” hai tiếng, nói: “Thật không biết thương hương tiếc ngọc.”
Dương Quá bất đắc dĩ mỉm cười, không trả lời hắn, chỉ vào mâm thức ăn trên bàn: “Thiệu Đường, ngươi đã dùng cơm tối chưa? Có muốn ăn một chút không?”
Thiệu Đường bĩu môi, dám ngắt lời hắn! Vì thế đi qua kéo Dương Quá ngồi xuống giường, căn dặn: “Bệnh nhân phải có giác ngộ của bệnh nhân, nằm yên cho ta, còn có tinh lực quan tâm người khác sao, ngủ đi!”
Dương Quá thuận theo ngồi xuống giường, vươn tay vòng quanh thắt lưng Thiệu Đường, dùng sức kéo hắn ngồi lên đùi mình: “Ta muốn ngủ, cũng đã ngủ vào giấc, nhưng vừa mở mắt đã không thấy tăm hơi ngươi đâu, bảo ta làm sao an bình mà ngủ đây?”
Thiệu Đường bị cường thế ép buộc ngồi trên đùi Dương Quá, thân thể cứng đờ, nghe xong thì đầu đầy hắc tuyến, cảm giác như có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu mình, tư thế gì thế này…?! Thật mất mặt…
“Ta chỉ ra ngoài dạo mà thôi, không buồn ngủ, hơn nữa giờ còn sớm, chưa đến lúc ngủ.” Thiệu Đường trả lời qua loa.
“Vậy ta trò chuyện cùng ngươi.” Dương Quá nói.
“Không cần.” Thân thể Thiệu Đường vẫn cứng đờ, lời nói mang chút vị chua chua, giãy giụa đòi xuống: “Ngươi buông ra trước đã, ngươi không thấy nặng à?”
“Sao ta lại có thể chê ngươi nặng chứ.” Dương Quá mỉm cười, không buông hắn ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, cúi đầu cọ mặt lên cổ đối phương: “Ta thích còn không kịp.”
Tóc Dương Quá cọ vào cổ khiến Thiệu Đường thấy ngứa, cả người run run, nổi lên một tầng da gà, tiềm thức muốn tránh đi, cúi đầu rụt cổ lại.
Thiệu Đường vừa cúi đầu, Dương Quá đã lập tức buông một tay, vươn ra nhẹ nhàng nắm chặt cằm hắn, nâng lên hôn. Thiệu Đường bị hành động của y dọa sợ, không ngờ Dương Quá lại đột nhiên hôn mình, sửng sốt một hồi. Nhưng rồi nhớ đến độc Tình Hoa trên người y còn chưa giải xong, vội vươn tay đẩy y ra.
Thiệu Đường vừa đặt tay lên vai Dương Quá thì đột nhiên cảm thấy phần eo tê dại, Dương Quá đã đi trước hắn một bước, nhẹ nhàng nhấn một cái lên huyệt đạo bên eo Thiệu Đường, đối phương lập tức không thể dùng sức được nữa, hai tay mềm nhũn khoát lên vai y.
Thân thể Thiệu Đường đã nhũn ra, lại không thể phát ra âm thanh, chỉ đành lầm bầm mấy tiếng, cảm nhận xúc cảm âm ẩm mềm mại trên môi. Đầu tiên đối phương nhẹ ma sát trên môi hắn, khi nặng khi nhẹ liếm mút, sau đó dùng lưỡi cẩn thận miêu tả theo môi hắn, ôn nhu và chậm rãi. Thiệu Đường không nén nổi cơn run, cảm giác tê ngứa khiến lòng người khó nhịn, nhưng chỉ có thể phát ra độc âm mơ hồ không rõ nghĩa.
Dương Quá chưa xâm nhập nhưng vẫn buông hắn ra, Thiệu Đường bị hôn đến chóng mặt. Ý thức vừa trở lại đã thấy trời đất đảo một vòng, lưng hơi đau, ngã vào giường. Đương nhiên là do bị Dương Quá đè trên giường.
“Ta muốn.” Dương Quá nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào ẩn hiện làn hơi nước, tâm khẽ động, nói.
“Ngươi…” Thiệu Đường biết giờ phút này mặt mình đã đỏ đến không thể đỏ hơn nữa, vừa nghe y nói thế, càng hóa thân thành máy hơi nước, vừa mở miệng muốn mắng, hơi giương mắt thì thấy trên trán Dương Quá phủ một lớp mồ hôi tinh mịn… là do độc tình hoa phát tác.
“Ngươi không muốn sống nữa sao! Muốn đau chết à!” Thiệu Đường tức giận nhưng không thể trách, càng nhiều hơn là sự yêu thương, “Ngươi… này! … Đừng…”
Thiệu Đường chưa nói xong, một bàn tay của Dương Quá đã sờ lên thắt lưng hắn, không nặng không nhẹ ma sát da thịt cách bởi một lớp vải, mập mờ trêu chọc, hạ thấp thân thể, khẽ khàng bên tai hắn: “Không sao, ta muốn ngươi, Thiệu Đường.”
Thiệu Đường đương nhiên không đồng ý, quay đầu sang chỗ khác, vừa muốn bảo y đứng lên, chợt nghe Dương Quá mở lời: “Thật, không sao cả, càng đau mới càng chứng minh ta càng thích Thiệu Đường không phải sao. Nên, không đau, mà là hạnh phúc. Niềm hạnh phúc có thể cảm nhận rõ như vậy, ta rất may mắn phải không, Thiệu Đường."
Hết chương 74
P/s: Tui có lời muốn nói là chương sau sẽ có cảnh H