Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 4: Bởi vì không có tiền




Sửng sốt, Dương Quá nghe xong không khỏi sửng sốt, lập tức đổi thành một bộ dáng cợt nhả, tựa hồ thực chuyên chú mà nhìn chằm chằm lại Thiệu Đường.

“… Sao thế?” Vốn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nhưng vô luận là ai thì bị nhìn chằm chằm suốt mấy phút như thế cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, Thiệu Đường cảnh giác nhìn Dương Quá, hỏi.

“Nga.” Dương Quá đáp như không đáp, lại tiếp tục nhìn, nói: “Ngươi suy nghĩ về ta hết nửa ngày, ta không thể không nhìn ngươi đến mỏi cả hai mắt, như vậy mới công bằng a.”

“Không phải …” Thiệu Đường lập tức biện giải, vốn đã buộc miệng nói ra, ai mà ngờ chứ? Nhưng ngẫm lại hình như vừa rồi mình đã nói là mình suy nghĩ về y.

Khóe miệng run rẩy, nở nụ cười xấu hổ, Thiệu Đường nói: “Hiểu lầm, ta không …”

“Nhưng lúc nãy ngươi vừa mới nói, đừng biện giải a.” Dương Quá không đợi hắn nói hết, đã tiếp lời, “Không quan hệ, ngươi cứ việc suy nghĩ nhiều về ta cũng tốt, để mỹ nhân suy nghĩ về mình, cũng không mệt.”

Tốn hơi thừa lời! Thiệu Đường thực muốn nhào về phía y cắn một cái, gì mà lão luyện trầm ổn, quả nhiên vẫn chưa thấy rõ thực chất, nguyên lai là một tiểu thí hài miệng dẻo lưỡi dai a. Thiệu Đường tức giận a, cái gì gọi mỹ nhân? Hắn là suất ca! Khi ở hiện đại, người nào dám nói như thế, đều bị hắn hung hăng giáo huấn. Trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, cái gì gọi là “mỹ” a, “phiêu lượng” a, “xinh đẹp”a, đều không thể nói trước mặt Thiệu Đường.

Thiệu Đường hung hăng trừng mắt liếc Dương Quá, suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng vẫn rút ra kết luận không cần cùng Dương Quá động thủ, muốn giáo huấn người mà bị người giáo huấn lại sẽ rất không tốt. Bất quá …

“Hừ, tiểu thí hài, không phải như ngươi nghĩ đâu.” Thiệu Đường thưởng cho y một ánh mắt như đao. Cái này gọi là quân tử động khẩu bất động thủ!

Xem! Động tác cho củi trên tay Dương Quá dừng lại, xê dịch vị trí, kề sát bên Thiệu Đường, tỉ mỉ đánh giá Thiệu Đường thêm lần nữa.

Thật giống như muốn khoét một cái lỗ trên người hắn. Thiệu Đường bĩu môi, bị nhìn đến dựng cả tóc gáy, “Lại gì nữa đây!”

“Ta mới coi ngươi là tiểu hài tử.” Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, Dương Quá kết thúc bằng một câu nói nghiêm túc.

“Phi!” Thiệu Đường lập tức nóng nảy, “Tạch” một cái nhảy dựng lên, “Lão tử lớn hơn ngươi ba tuổi, lão tử đã hai mươi rồi!”

“…!…”

Lúc này Dương Quá lại nghiêm túc đánh giá thiên hạ trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng một bàn tay, dáng người mảnh khảnh, chỉ cao tới cằm của mình … Nhìn sao cũng thấy mới có mười sáu mười bảy tuổi, đánh chết y cũng không tin người bé nhỏ xinh đẹp này đã hai mươi tuổi, còn lớn hơn cả mình?!

“Hừ hừ ––“ Thiệu Đường thấy biểu tình kinh ngạc chấn động đến quên cả nói chuyện trên mặt y, tâm tình lập tức tốt lên, “Không biết ai là tiểu thí hài đây! Dương Quá tiểu đệ.”

“Ha hả …” Dương Quá nghe thế bất giác mỉm cười, hiện tại y dám khẳng định, mặc kệ người trước mắt này có thực sự đã hai mươi tuổi hay chưa, nhưng tâm hồn bên trong khẳng định chưa vượt qua mười lăm!

Thiệu Đường đầu đầy hắc tuyến, Dương Quá cư nhiên không chút để ý, còn “ha hả” mà cười rộ lên, càng nghe càng thấy tiếng cười này có chút ý … cười nhạo!

Mặc kệ ngươi. Thiệu Đường làm ra phản ứng sáng suốt nhất, phẫn nộ ngồi xuống, lại nhích nhích qua bên kia một chút, vẫn không nên phản ứng với cái người đáng ghét này là tốt nhất. Trong tiểu thuyết viết thật đúng, Dương Quá này thật sự là một người … Miệng lưỡi trơn tru! Tức chết người không đền mạng!

“A ––“ Lại một tiếng cười khẽ, Dương Quá không có chút tự giác nào, cứ xê dịch đến sát bên Thiệu Đường. Con ngươi đen sẫm vòng qua vòng lại, vẫn quyết định không đùa hắn nữa, vì thế nhanh chóng lảng sang chuyện khác, nói: “Ngươi cảm thấy sao?”

“Ngô?” Khó hiểu mà ngẩng đầu, cái gì cảm thấy sao?

“Ngươi còn lạnh không?” Dương Quá hỏi tiếp, “Vừa nãy ở bên ngoài không phải là liên tục run lên à.”

“Nga, bây giờ đã tốt rồi.” Tiếng nhánh cây bị đốt bên cạnh vang lên “tí tách tí tách”, ánh lửa đỏ hồng thật ấm áp, sớm đã đuổi một thân hàn khí đi sạch sẽ.

“Nếu đã tốt rồi thì chúng ta nên rời khỏi đây, chốc lát Lí Mạc Sầu tìm không thấy người, nhất định sẽ trở lại. Cứ ngốc ở trong này khác gì là đang chờ chết.”

“Vậy … ngươi định sẽ đi đâu?” Thiệu Đường hỏi. Nếu như trong kế hoạch thì hiện tại Dương Quá hẳn là cùng với Lục Vô Song đến Giang Nam, sau đó đi Hoa Sơn, tiếp theo là Anh Hùng đại hội gì đó, trong hội sẽ gặp được Tiểu Long Nữ. Bất quá hiện tại … Thiệu Đường chỉ có thể cảm thán một câu “Thật sự là kế hoạch cản không nổi biến đổi a”, Lục Vô Song đã tự mình chạy mất, như vậy phát triển của sau này có biến hóa hay không? … Âm thầm thở dài một hơi, này đương nhiên là vô nghĩa, thiếu đi một diễn viên, thì có thay đổi hay không. Những chuyện xảy ra kế tiếp tựa hồ không ở trong phạm vi đoán trước của mình, chỉ đành phải thích ứng trong mọi hoàn cảnh thôi … Vấn đề đáng ghét làm mình nhức đầu nhất chính là, mình căn bản không biết nên như thế nào để trở về hiện đại a, ra khỏi cuốn tiểu thuyết này.

Vào lúc Thiệu Đường đang tự phiền não thì Dương Quá cũng đồng dạng là vẻ mặt ảm đạm, “Ta không biết … không biết nên đi đâu để tìm cô cô …”

“Ai ––“ Thở dài một hơi, Thiệu Đường hảo tâm vỗ vỗ vai đối phương, nói: “Chuyện này không cần phiền não nữa, ta cam đoan ngươi rất nhanh sẽ tìm thấy Tiểu Long Nữ.”

“…” Dương Quá không nói gì, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thiệu Đường, con ngươi chợt lóe, sự buồn rầu đã được lạnh lẽo thay thế, thật lâu sau mới nói: “Sao ngươi lại biết?”

“Ngô?” Thiệu Đường rất nhanh phát hiện cảm xúc của y thay đổi, khuôn mặt tuấn tú đang vui cười cũng trở nên cảnh giác, đề phòng nhìn mình. Bỗng nhiên ý thức được mình tựa hồ đã nói ra lời không nên nói, lại một lần nữa cắn lưỡi mình, y nhất định là đang hỏi mình sao lại biết cô cô của y chính là Tiểu Long Nữ.

“Ta …” Thiệu Đường vội vàng muốn giải thích, nhưng giải thích thế nào đây? Vô thố nâng tay lên sờ sờ mũi, che dấu tình tự xấu hổ của mình. Sờ sờ hết nửa ngày, rốt cuộc nhận mệnh trợn trắng mắt, cuối cùng chỉ nói: “Ta không phải người xấu.”

Kinh ngạc không nói gì, mày kiếm của Dương Quá nhíu lại, đợi nửa ngày, không ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy … cũng không biện bạch …

“… Ta biết điều này.” Không đợi được Dương Quá lên tiếng, Thiệu Đường chỉ phải nói tiếp, “Còn biết những chuyện khác nữa … Nhưng ta không có ác ý … nói tiếp, ta cũng không có võ công, cho dù có ác tâm, thì có thể làm gì được ngươi a. Ngươi sợ ta giở trò quỷ sao.”

Không nói gì, Dương Quá tiếp tục trầm mặc, y sớm đã nhìn ra đối phương không biết chút võ công nào, căn bản không phải đối thủ của mình. Còn nữa … Ai lại gây bất lợi với y chứ? Ai lại hao tâm tổn sức mà làm chuyện bất lợi với y? Y bất quá chỉ là một cô nhi không ai yêu thương, đi đâu cũng bị người phỉ báng, nơi nơi bị xem thường … Có lẽ, trên thế giới này chỉ có cô cô là thật tình đối tốt với y …

Dương Quá nhếch môi tự cười nhạo mình, một nụ cười nhợt nhạt, nụ cười rất nhạt rất nhạt. Thiệu Đường trông thấy nóng nảy, tưởng rằng y vẫn không tin mình, này cũng khó trách, một người ở thế kỷ hai mươi mốt bỗng nhiên xuất hiện trong thời cổ đại, còn ở thế giới hư cấu của võ hiệp, không làm người khác hoài nghi mới lạ a.

“Ta thật sự …” Thiệu Đường muốn giải thích, nhưng lại không có lời để biện giải, không biết nên nói gì cho phải, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên đỏ bừng, bị lửa ánh lên, trông càng thêm đẹp.

“Thật là, vậy nói thật với ngươi …” Thiệu Đường bày ra một bộ dáng thấy chết không sờn, lớn tiếng nói: “Ta thật sự không có ý gì xấu với ngươi cả. Muôn đi cùng một đường với ngươi, là bởi vì ta không có tiền!”

A? Dương Quá nhất thời không phản ứng kịp, lập tức có chút muốn cười.

“Cười, cười chết ngươi.” Thấy đối phương một bộ dáng muốn cười rồi lại không cười, nhịn đến thật vất vả, làm Thiệu Đường xấu hổ đến cực điểm, nghĩ đến mình một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, tuy rằng cha mẹ đã sớm qua đời, nhưng gia cảnh vẫn rất có thế lực, mình từ trước đến nay vẫn không xem tiền thành một vấn đề … Hiện tại lại bị người ta cười …Buồn bực a, này thực buồn bực a!

“Không có cười nhạo ngươi.” Phượng nhãn của Dương Quá híp lại, sự cô đơn tịch mịch trên gương mặt đã sớm bị hòa tan không còn chút dấu vết, nhẹ giọng nói: “Thật, không phải cười nhạo, chỉ là cảm thấy … ngươi thực đáng yêu.” Không biết nên dùng từ gì để hình dung thiên hạ trước mắt mới phải … quả thật rất đáng yêu, hoàn toàn không như những người đã từng gặp qua trước kia, không có sự nịnh hót, không có sự lợi dụng, hoàn toàn ngay thẳng … như một màu sắc đơn thuần, không phải màu trắng, mà là một màu lam rất tinh khiết, nhẹ nhàng khoan khoái lại không kiêu ngạo … Cảm giác như nếu có người như thế ở bên cạnh, sẽ không cảm thấy giữa cả hai có khoảng cách … mà là rất gần rất gần …

Đáng yêu … Thiệu Đường tựa hồ như nghe thấy gió Bắc vù vù thổi, mắt híp sát vào nhau, liếc mắt nhìn qua cổ của Dương Quá, thật muốn một ngụm mà cắn đứt cổ y … Người này, sao lần nào cũng thực chuẩn xác mà đánh trúng tử huyệt của mình?

“Tốt lắm.” Dương Quá xem nhẹ nét mặt khó chịu của người nào đó, đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, nói: “Nhanh lên nào, chúng ta đi đến tiểu trấn phía trước.”

“Tiểu trấn?” Thiệu Đường cũng theo đó đứng lên, đi ra ngoài.

“Đúng vậy, ngươi chưa từng nghe qua sao, tiểu ẩn vu dã, đại ẩn vu thị. Chúng ta đi tiểu trấn trước, nơi đó nhiều người, Lí Mạc Sầu sẽ không tìm đến.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, bộ y phục áo liền quần này của ngươi, sách sách, vẫn là nên thay đi.”

“…” Y phục trên người lão tử đều là hàng hiệu! Thiệu Đường âm thầm chửi rủa Dương Quá một trận, ngữ khí đó của y là sao chứ, làm như mình là người ngoài hành tinh cũng không bằng.

Kỳ thật Thiệu Đường đã quên, cách sinh hoạt của các võ hiệp trong tiểu thuyết cùng cách sinh hoạt của người hiện đại sống ở thế kỉ hai mươi mốt có rất nhiều cách biệt, có thể gọi là khác nhau một trời một vực …

>>Hết chương 4<<


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.