“Con thỏ?!”
Thiệu Đường kinh ngạc nhìn bao giấy dầu mà Dương Quá nhét vào tay hắn, căng phồng, mở ra nhìn, không khỏi kinh ngạc. Bên trong rõ ràng là một điểm tâm lớn bằng bàn tay, tạo hình là một con thỏ đáng yêu … bánh bao?! … Không thể không nói, “con thỏ” này thật sự rất đáng yêu, ít nhất so với con thỏ đối diện đã bị đốt trụi thì đáng yêu hơn nhiều. Thực trắng thực trắng, đôi con ngươi màu đỏ nổi bật, tròn tròn to to.
“… Ngươi không phải sẽ bảo ta ăn thứ này chứ?” Thiệu Đường liếc mắt nhìn Dương Quá, hắn còn nhớ rất rõ ở căn tin dành cho trẻ nhỏ thường làm những món điểm tâm đáng yêu như vậy.
“Đúng thế.” Dương Quá tươi cười sáng lạn, nhìn Thiệu Đường, “Ta thấy khi đang trên đường đến đây, kỳ thật không nghĩ sẽ ăn nó, bất quá nếu ngươi đói thì ăn đi.”
Hắc tuyến, Thiệu Đường cầm con thỏ trên tay, mắt to trừng mắt nhỏ, Dương Quá thật đúng là … “Tính trẻ con của ngươi còn chưa hết ư … còn mua những thứ này.”
“Rất đáng yêu mà. Ngươi không thấy …” Cố ý ngừng một chút, Dương Quá tiếp tục nói: “Ngươi không thấy rằng nó rất giống ngươi sao?”
“…” Cái gì? Giống ta! Thiệu Đường trợn mắt trừng y, hắn mới không giống con thỏ! Tựa hồ lúc trước cũng có bằng hữu nói qua là mình giống thỏ, nên Thiệu Đường rất ghét thỏ, không phải chán ghét sự đáng yêu của nó, mà là cảm thấy nó rất vô dụng, yếu đuối đến nỗi không có năng lực để tự bảo vệ mình.
Nhận thấy hắn mất hứng, Dương Quá khẽ cười, chỉ vào “con thỏ” trong tay hắn nói: “Chỉ giống con này thôi!”
“…” Có gì khác nhau sao?
Dương Quá cầm “con thỏ” trong tay Thiệu Đường, lấy tay tách nó ra, bẻ làm đôi, “con thỏ” giòn giòn lập tức rơi xuống mấy mẫu bánh vụn, lộ ra nhân bánh màu đen bên trong, có vẻ là nhân đậu đen, “Là giống con này.”
Thiệu Đường thấy Dương Quá bẻ “con thỏ” làm đôi, không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng lại nghe người bên cạnh nói: “Bên ngoài nhìn trông thật đáng yêu nhu nhược, cần người khác bảo hộ … nhưng bên trong lại không như vậy, không thể nói là hoàn toàn tương phản, nhưng thật sự rất không giống … rất khó mà nhìn thấu, cũng không cần ai bảo hộ, lại càng muốn bảo hộ người khác … có phải hay không?”
Cũng không cần ai bảo hộ, lại càng muốn bảo hộ người khác … Thiệu Đường không biết võ công, trên cái nơi “Giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán” này đích thực là cần người bảo hộ … nhưng ngẫm lại, cái mà hắn bảo hộ, không chỉ là bản thân hắn, mà là cả hai. Có lẽ điểm này mình phát hiện ở cuộc gặp gỡ với Lí Mạc Sầu trong tửu gia.
Dương Quá thấy hắn nhíu mày, một con người nhỏ bé như thế, luôn nở nụ cười sáng rực như ánh mặt trời, nhưng phía sau của nụ cười đó lại là một mạt muộn phiền, rốt cuộc là nghĩ đến cái gì? Thật sự khó mà đoán được. Bất giác lại hỏi: “Thiệu Đường, ngươi thật ra đang suy nghĩ cái gì? Vì sao lại mất hứng?”
Thiệu Đường giật mình sửng sốt một giây, rồi lập tức nhảy dựng lên, cười to vỗ vỗ hoa tuyết trên người, cố ý xuyên tạc ý tứ của y: “Ta nghĩ khi nào thì có thể xuống núi!” Nói xong không dám ở bên cạnh Dương Quá lâu thêm nữa, sợ y phát hiện suy nghĩ của mình … Suy nghĩ cái gì? Đương nhiên là suy nghĩ về ngươi, nghĩ đến niềm vui cùng nỗi buồn của ngươi, nghĩ đến phiền muộn cùng thống khổ của ngươi, nghĩ đến tất cả tất cả những mối quan hệ của ngươi … nghĩ đến thời gian còn lại mà ta có thể ở bên cạnh ngươi … ta như vậy là cao hứng, hay là không cao hứng đây …
Thiệu Đường bỏ lại Dương Quá, nhanh nhẹn vọt đến bên cạnh Hồng Thất Công đang ngủ say, sợ y lại hỏi mình vấn đề gì đó, “Uy uy! Lão nhân! Mau tỉnh, có nghe không!” Không chút khách khí dùng sức đẩy đẩy người đang ngủ, những vẫn không thấy đáp trả.
Dương Quá cũng đứng lên, nhưng không thể đến đó, sợ rằng Tàng Biên Ngũ Sửu cách đó không xa sẽ chớp lấy thời cơ mà đánh lén bọn họ, chỉ có thể chuyển sang góc độ khác nhìn bóng dáng của Thiệu Đường, “Thiệu Đường, Hồng lão tiền bối sao lại ngủ say đến như vậy? Không phải là … là …?”
“Yên tâm, chưa chết đâu.” Thiệu Đường nói xong lại mạnh bạo đẩy Hồng Thất Công, kêu lên: “Lão nhân, chúng ta sắp chết cóng rồi, không chơi với ngươi nữa! Ngươi cứ tiếp tục giả vờ ngủ, không cần đến ba ngày, ta ngay bây giờ lập tức đẩy ngươi xuống núi này!”
“Uy, Thiệu Đường!” Dương Quá nghe thấy lời nói của Thiệu Đường bất giác mỉm cười, tưởng hắn nói đùa, bất quá … “Thiệu Đường, đừng đùa, ngươi đừng …”
Thiệu Đường thấy Hồng Thất Công không phản ứng liền thật sự kéo hắn đi về phía vực thẳm, chỉ còn cách hai bước nữa thôi, chính là vực sâu vạn trượng a, rơi xuống thì ngay cả xương cốt cũng không còn!
“Thiệu Đường!” Dương Quá sợ Thiệu Đường sẽ bước thêm về phía trước, tuyết dưới chân rất dày, cũng thực trơn, vạn nhất không cẩn thận thì … “Thiệu Đường, mau trở lại! Nơi đó nguy hiểm!”
Thiệu Đường hướng y khoát tay, nói: “Không có gì đâu, ngươi cứ nhìn năm người kia là được rồi, đừng xen vào ta. Ta mới không nói đùa, xem ta bỏ xú lão đầu này xuống đây.” Nói xong làm hành động muốn đẩy Hồng Thất Công.
Dương Quá nóng này, lại nhìn Tàng Biên Ngũ Sửu cách đó không xa, thả người nhảy lên, chỉ vừa giữ chặt cánh tay của Thiệu Đường còn không kịp mở miệng, Hồng Thất Công vốn còn nằm ngủ trên mặt đất bỗng “Oa oa” kêu to nhảy dựng lên, sau đó nhảy lên tảng đá, chỉ vào mũi Thiệu Đường mà hét: “Hảo ngươi tên tiểu gia hỏa, đúng là đủ ác độc, ngươi dám đẩy ta xuống thật sao!”
Dương Quá nhanh chóng kéo Thiệu Đường ra xa, Thiệu Đường nhún vai buông tay nói: “Ta đã nói mấy lần rồi, ngươi nghĩ là ta nói đùa ư?”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi! …”
Thấy Hồng Thất Công tức đến nói không nên lời, Thiệu Đường nói tiếp: “Lại nói từ đầu là ngươi đùa giỡn chúng ta trước. Rõ ràng đã sớm tỉnh, còn giả chết!”
“Ta ta …”
“Ngươi không phải là muốn thử Dương Quá sao.” Thiệu Đường tiếp tục câu chuyện.
“… Ta thử y làm gì?” Hồng Thất Công giả ngu.
Thiệu Đường khinh thường, trong sách có nói gương mặt của Dương Quá khi trưởng thành cực kỳ giống Dương Khang, “Ai biết được dây thần kinh nào của ngươi bị đứt, đừng có lấy thành kiến của ngươi đối với người này mà đặt lên người kia được không, hả tiền bối đại hiệp!”
Thành kiến? Hồng Thất Công không rõ hắn có ý gì, bất quá khẳng định nó cũng không phải lời gì tốt đẹp.
Dương Quá đứng bên cạnh không hiểu họ đang nói gì, cũng không xen vào, nhưng chữ duy nhất nghe được chính là “thử”, song nhãn không khỏi trầm xuống. Từ khi còn rất nhỏ thì mọi người đã dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, nhất là những người thân quen, trên gương mặt của họ rõ ràng là biểu tình chán ghét. Biểu tình rất chán ghét rất chán ghét, ánh mắt như vậy, tựa hồ khuôn mặt của y khi vừa sinh ra đã được khắc lên hai chữ “người xấu”. Không biết vì sao, nhưng khi trưởng thành thì đã hiểu ra … bởi vì khuôn mặt này, rất giống rất giống với phụ thân của mình! … Như vậy phụ thân y …
Dương Quá cúi đầu, vài sợi tóc bị gió thổi bay khuất mắt y. Y bỗng phát hiện mình vì sao lại thích làm bằng hữu với Thiệu Đường, có lẽ ngay từ lúc đầu, là bị thu hút bởi đôi mắt đơn thuần yên bình của hắn, là loại yên bình đến lãnh đạm, là loại yên bình nguyên thủy nhất, không chứa tạp chất, không lẫn thứ nào khác. Là người đầu tiên làm y cảm thấy bản thân là một con người bình thường!
Lúc nhỏ rất nghèo, người chung quanh lại nhìn y với ánh mắt chán ghét; khi gặp Quách bá bá, trong ánh mắt thân thiết lại hàm chứa thật nhiều áy náy cùng tiếc nuối; còn ánh mắt của Quách bá mẫu lại dày đặc cành giác; sau khi đến núi Chung Nam, cơ hồ tất cả đệ tử Toàn Chân Giáo đều dùng ánh mắt hèn mọn nhìn mình; rồi đến bà bà hảo tâm đã cứu mình, thì ánh mắt lại ẩn chứa thật sâu niềm thương hại; còn cô cô thì sao … một cái liếc mắt ban đầu kia, làm người khác cảm thấy cao cao tại thượng, khi nhìn xuống thì có chút khinh thường …
Thiệu Đường quay đầu nhìn một cái, lại nhìn Hồng Thất Công đã bị á khẩu không thể trả lời, nói: “Cứ xem như thử đi, nếu Dương Quá không phải là người tốt, đã sớm kêu ta đẩy ngươi xuống.” Nói xong lại thiêu mi, “Bây giờ, Hồng lão tiền bối, năm người mà ngươi đang tìm đã sắp chạy mất rồi. Bỏ qua cơ hội tốt này, thì sẽ phải đuổi theo suốt mấy ngày mấy đêm!”
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau, thì Tàng Biên Ngũ Sửu cách lão ăn mày không xa bõng nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, còn đang trong cơn hoảng sợ, lại trông thấy Hồng Thất Công vừa nhảy vừa hét, liền trắng mặt, lập tức không chút chần chừ, chạy thẳng xuống dưới chân núi, sớm không còn phong thái của lúc trước.
>>Hết chương 19<<