Phá Vân 1

Chương 95




Chương 95

Edit: Sabi

Cái nóng của mùa hè chưa tan, cơn mưa thu đã trút xuống. Mưa rơi tầm tã giọt lớn giọt bé lộp độp không ngớt rơi xuống mái hiên, trên vỉa hè, đâu đâu cũng là vũng nước, trong không khí tỏa ra mùi khói xe trộn lẫn với mùi tanh mặn ẩm ướt, khiến lòng người phiền muộn.

"Này, đầu óc cậu có bệnh hả?"

Nghiêm Tà cầm một chiếc ô màu đen, ngồi xổm trên nóc nhà, ống quần cắt may cầu kỳ đã thấm ướt nước bẩn, từng giọt nước rơi vào giày da, nhưng vẻ mặt của hắn lại tràn đầy vẻ quan tâm và thoải mái như Phật.

Người thanh niên đứng bên ngoài lan can của tòa nhà lảo đảo như muốn ngã, trên mặt nước mắt nước mũi tèm nhem hòa lẫn với nước mưa: "Anh đừng khuyên tôi, tôi không muốn sống nữa! Tôi sẽ chết cho người đàn bà thay lòng đổi dạ kia xem, để cho cô ta biết thế nào là mất đi rồi mới thấy hối tiếc, tên nhà giàu kia một ngày nào đó cũng sẽ đã cô ta thôi! Đá cô ta!!"

Ở lầu dưới quần chúng vây xem nhộn nhịp:

"Sao còn chưa nhảy?"

"Rốt cuộc có nhảy hay không?"

Tiếng bàn tán sôi nổi không dứt. Nhân viên phòng cháy chữa cháy đã tới hiện trường từ sớm, đang bắt đầu bắc thang và lắp đặt đệm khí, trong các góc ở tầng trệt có ba bốn cảnh sát đặc nhiệm đang chen chúc, trên mặt tất cả đều là vẻ nghiêm túc, căng thẳng nhìn Nghiêm Tà.

"Này chú em, cậu đừng lãng phí thời gian nữa, xuống đây đi." Nghiêm Tà thở dài lần thứ một trăm lẻ tám, tang thương nói: "Chú em nhìn anh đi, một phó phòng lãnh đạo cả một chi đội, ngày ngày tiếp xúc với bọn buôn ma túy, buôn lậu, giết người hàng loạt, hôm nay còn phải ngồi đây nói nhảm với cậu suốt hai tiếng đồng hồ. Không phải chỉ là bị đàn bà đá thôi sao? Có thằng đàn ông nào mà chưa từng bị đàn bà đá? Sao ai cũng có thể chỉnh đốn lại mạnh mẽ đứng lên, chỉ có mình cậu đi tìm chết là thế nào, cậu đang làm xấu mặt toàn thể đàn ông chúng tôi đó, biết không?"

Trong tai nghe đồng thời vang lên hai tiếng gào tan nát cõi lòng, đại đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm Khang Thụ Cường bị mấy tên đội viên ba chân bốn cẳng kéo lại: "Họ Nghiêm kia, em van cầu anh! Không biết nói chuyện thì ngậm mồm lại được không?!"

Người thanh niên lắc mạnh lan can sắt, lan can vang lên tiếng lạch cạch: "Vớ vẩn! Chỉ có người không tiền bạc không quyền lực nghèo rớt mồng tơi như tôi mới bị đá! Mấy tên nhà giàu kia ai cũng lái siêu xe ôm người đẹp, xã hội này có bao giờ để ý đến sống chết của những kẻ nghèo hèn như chúng tôi chứ?!"

"Cậu nói sai rồi." Nghiêm Tà làm như không nghe thấy tiếng gào của Khang Thụ cường ở trong tai nghe, giơ ngón trỏ ra lắc lắc, lịch sự lễ độ hỏi: "Người anh em, cậu có biết tại sao một cảnh sát hình sự như tôi hôm nay lại xuất hiện ở đây không?"

Người thanh niên: ".................?"

"Bởi vì tôi họ Nghiêm, chính là họ Nghiêm của tập đoàn đầu tư Yize Kiến Ninh, cái chung cư dưới chân cậu là do nhà tôi đầu tư. Bây giờ chỉ cần cậu nhảy xuống, thì cả tòa nhà hung trạch bên kia sẽ không bán được, cậu có biết tôi sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không?"

Người thanh niên: "..................."

Khang Thụ Cường thôi giãy giụa, đau lòng ôm đầu ngồi xổm dưới đất che mặt: "Nếu tôi là cậu ta, trước hết sẽ đẩy tên họ Nghiêm kia xuống rồi đồng quy vu tận.........."

"Có phải cậu đang nghĩ người giống như tôi sẽ không bao giờ bị đá? Ngây thơ. Cậu bị đá còn có thể uống rượu giải sầu, hẹn mấy người bạn đi hát karaoke, uống say rồi thì lên nóc nhà khóc lóc om sòm, ngay lập tức có một đám người 110, 119 canh giữ từ trên lầu đến dưới lầu để khuyên ngăn cậu. Còn tôi? Tôi còn bị lừa tiền lừa cả tình đây, thật lòng thật dạ gửi gắm cuối cùng còn mất cả chì lẫn chài. Nhưng tôi có khóc lóc la hét đòi nhảy lầu giống cậu không?"

"Anh, anh lừa tôi!" Trên mặt người thanh niên tràn đầy nghi hoặc.

"Tôi lừa cậu làm gì, cậu tự sang đây xem hai ngày qua tôi đã gọi cho anh ta bao nhiêu cuộc điện thoại." Nghiêm Tà lấy điện thoại di động ra, cười khổ lắc lắc: "Mấy thứ như tiền thì không cần nhắc tới, số trà trị giá sáu con số của tôi coi như là tiền tôi tưới hoa đi, quan trọng là anh ta đã ngủ với tôi lâu như thế rồi mà có thể coi như không có gì sao? Nếu tôi là con gái thì hiện tại có khi còn mang bầu luôn rồi. Kết quả vừa nhắc đến kết hôn, ha! Chạy còn nhanh hơn thỏ! Còn làm bộ làm tịch nói mình là người theo chủ nghĩa độc thân, tôi nói với anh ta tại sao lúc tắt đèn lên giường thì không thấy đề cập đến việc mình độc thân? Hóa ra chủ nghĩa độc thân của anh ta còn phân chia tình huống, còn phải xem biểu hiện buổi tối của tôi có tốt hay không thôi hả?"

Người thanh niên: "...................."

Khang Thụ Cường: "..................."

Mấy vị cảnh sát đặc nhiệm cách đó không xa: "........................"

"Nếu hiện tại tôi cũng hai mươi tuổi giống như cậu, quẹt nước mắt coi như không có chuyện gì xảy ra, lúc còn trẻ ai mà không gặp phải mấy người cặn bã đâu. Nhưng người anh em, tôi cũng đã hơn ba mươi tuổi, người khác bằng tuổi tôi đã sớm con cái đề huề, cho dù bây giờ tôi giải quyết dứt điểm tiếp tục tiến về phía trước, một người đàn ông chừng này tuổi rồi biết đi đâu mà tìm nửa kia? Hơn nữa tôi cũng không bỏ được anh ta."

Nghiêm Tà ngồi xổm dưới đất thở dài, người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.

"Đại ca...............Đại ca, anh đừng như vậy." Người thanh niên sinh ra chút cảm tình như gặp được người cùng cảnh ngộ: "Người đàn bà kia lừa anh, anh nên đi tìm người khác! Dứt khoát bỏ cô ta đi!"

"Bỏ không được, không muốn bỏ." Nghiêm Tà chân thành tha thiết chấm chấm khóe mắt, hít hít cái mũi khô ráo: "Từng gặp biển xanh khó làm sông nhỏ, không phải Vu Sơn nào phải mây(1), tam thiên nhược thủy chỉ thủ nhất biều (2)..............Xin lỗi, ba tôi trước kia từng là thầy giáo dạy văn. Tóm lại chính là ý đó, tuy anh ta cự tuyệt lời cầu hôn của tôi, hơn nữa còn tự lái xe đi du lịch cùng người khác giới, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn bãi cỏ xanh trên đầu tôi mọc dài ra, chắc là sắp biến thành thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ (3) rồi.............. Nhưng chỉ cần anh ta bằng lòng quay lại, thì tôi vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi."

(1)Bài thơ Ly Tư Kỳ Tứ của Nguyên Chẩn.

(2) Câu nói trong hồi 91 của tác phẩm Hồng lâu mộng, nghĩa là: Trong biển nước mênh mông, chỉ chọn múc một gáo. Trong tình yêu, giữa muôn ngàn người con trai, chỉ chọn cho mình một người là anh.

(3)Hô Luân Bối Nhĩ: Là một thành phố tại đông bắc khu tự trị Nội Mông Cổ, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.

Người thanh niên run run: "Đại ca............."

"Thực không dám giấu cậu, anh ta đi ba ngày thì cả ba ngày tôi đều thức trắng, chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu đều là hình bóng của anh ta. Ban ngày, tôi còn phải đi làm, chạy tới hiện trường, thẩm vấn phạm nhân, sắp xếp hồ sơ, rảnh rỗi còn chạy tới đây khuyên nhủ một thằng nhóc con bị đàn bà đá muốn nhảy lầu như cậu. Cậu tưởng tôi không muốn nhảy sao, hả? Cậu có biết không, thực ra tôi còn muốn nhảy xuống một trăm lần, để cho cái người bây giờ còn đang cùng người khác giới chàng chàng thiếp thiếp kia phải ân hận."

"Đại ca, anh đừng nói vậy..................."

Nghiêm Tà tựa như đã hạ quyết tâm, bỗng nhiên ném cây dù đi, đừng dậy vén tay áo đi tới lan can: "Được rồi, dù sao sống cũng không có ý nghĩa gì nữa, hai ta dứt khoát nhảy xuống, trên đường xuống âm phủ còn có người làm bạn, nhảy đi."

Người thanh niên hoảng sợ: "Ấy ấy.......Anh đừng tới đây, anh muốn làm gì?"

"Làm cảnh sát cái rắm, ngay cả vợ bỏ trốn đi theo người ta cũng không có cách gì, tôi với cậu cùng nhau nhảy xuống đi!"

"Không không không, đợi đã!"

"Dù sao thì chiếc mũ xanh này đội cũng rất chắc rồi, tôi thấy cả hai chúng ta đều không cần thiết phải sống nữa, tôi nhảy trước cậu theo sau!"

"Đại ca, đại ca, anh đừng kích động! Đại ca, anh làm gì vậy!!"

Nghiêm Tà nắm lấy lan can, nhảy ra bên ngoài. Nam thanh niên dưới tính thế cấp bách quên luôn chuyện muốn tự sát, thả tay ra túm lấy Nghiêm Tà, trong nháy mắt Nghiêm Tà tóm lấy cậu ta, kéo qua lan can, cú va chạm khiến hai người đồng thời ngã lăn quay xuống nóc tòa nhà.

"Lên!"

Khang Thụ Cường một người một ngựa dẫn đầu, các cảnh sát đặc nhiệm lũ lượt lao ra, có người đè tay có người đè chân, trong vòng ba giây đã ấn chặt nam thanh niên muốn tự sát trên mặt đất!

"Báo cáo, báo cáo, đã giải cứu thành công quần chúng muốn nhảy lầu ở tiểu khu Bình Hồ, đã giải cứu thành công quần chúng muốn nhảy lầu ở tiểu khu Bình Hồ................"

Khung cảnh trong bộ đàm ồn ào, tầng trên tầng dưới bùng nổ tiếng hoan hô vang dội.

Một tiếng sau.

"Gì cơ, cố vấn Lục không muốn phát triển quan hệ lâu dài với anh?"

Lúc xe cảnh sát quẹo cua một vũng nước bắn lên tung toé, Nghiêm Tà chống cùi chỏ lên cửa sổ ghế phó lái, xoa xoa cái cằm lún phún râu của mình, cau mày nói: "Chú mày có thể ngắt câu ở năm chữ cuối cùng kia sau âm "tính" (4) thay vì trước được không, nghe cứ quái quái..................."

(4) Nguyên văn năm chữ cuối cùng Mã Tường nói 长期性关系, theo như trong truyện thì lúc Mã Tường nói câu này sẽ ngắt ra đọc thành 长期 - 性关系, mà 性关系 là mối quan hệ tình dục, suy ra ta có thể hiểu thành mối quan hệ lên giường lâu dài. Vậy nên anh Nghiêm mới nói là ngắt câu cho đúng, phải đọc là 长期性 - 关系 thì mới có nghĩa là mối quan hệ yêu đương lâu dài.

Mã Tường đang lái xe, miệng mở lớn đến mức có thể nhét nguyên quả trứng gà vào, hồi lâu sau mới bùi ngùi nói: "Em còn đang nghĩ cái truyền thuyết 'Đội phó Nghiêm thật thê thảm bị lừa tình lừa tiền lại còn thất thân' là do đội cảnh sát đặc nhiệm bịa ra để bêu rếu chê cười anh nữa chứ."

Do trời mưa nên tốc độ xe không nhanh, xe cộ trên đường lại đông đúc, thật vất vả mới lái xe đến khu vực bên cạnh Cục thành phố một cách trót lọt. Nghiêm Tà cởi áo sơ mi ướt sũng ra, tùy tiện lục lọi ở ghế sau lấy ra một cái áo thun ngắn tay màu đen không quá bẩn mặc vào, mái tóc bị ướt dựng đứng lên, trông càng thêm ngang tàng ương bướng.

"Không đúng, nếu đã ngủ rồi sao có thể không chịu thừa nhận?" Mã Tường cau mày lẩm bẩm, hiển nhiên chuyện này cũng vượt ra khỏi phạm vi tiếp nhận của cậu ta: "Nếu ngủ rồi thì phải nhận chứ, Lỗ Tấn đã dạy chúng ta tất cả các mối quan hệ không lấy kết hôn làm tiền đề đều là phường lưu manh(4) - còn bây giờ thì sao? Cố vấn Lục không để ý đến anh nữa?"

(4) Câu này lấy trong tác phẩm "Mao Trạch Đông ngữ lục", trích từ danh ngôn của đại văn hào Shakespeare. Câu gốc là "All for the purpose not to marry out of love is where bullying".

"Đêm hôm kia cùng Dương Mị chạy trốn, cả đêm hôm trước không về, sáng sớm hôm qua mới theo Dương Mị lái xe trở về Kiến Ninh." Nghiêm Tà lạnh lùng cười một tiếng, "Tưởng tôi không phái người đến theo dõi cái KTV Bất Dạ Cung kia hả? Hừ!"

Mã Tường cũng cảm thấy chuyện này khó giải quyết: "Chuyện này khá gay go đó anh Nghiêm. Nếu đối tượng cố vấn Lục ngoại tình là đàn ông, cùng lắm thì các anh em còng tên gian phu này về cục hăm dọa, bảo đảm sẽ ngoan ngoãn cút xéo. Nhưng bà chủ Dương lại là phụ nữ, nữ cảnh sát của cục chúng ta có hạn cũng chẳng sức chiến đấu gì, đấy anh xem, như con nhóc Hàn Tiểu Mai kia, còn thành thật cùng bà chủ Dương mặc chung một cái váy, hai cô nàng này còn có thể chia sẻ một thỏi son..............."

Thanh chắn trước cửa Cục thành phố từ từ được nâng lên, lúc xe cảnh sát phóng vào nước lại bắn lên tung tóe. Hơi ẩm lạnh lẽo len lỏi vào tận xương tủy, khiến vết thương bị đạn bắn ở bụng của Nghiêm Tà ẩn ẩn đau, chắc là vẫn chưa hoàn toàn lành lại.

Đây cũng là chuyện rất bình thường, dù sao thì khoang bụng đã từng bị hở ra hai lần, dù cho thân thể cường tráng của Nghiêm Tà đang ở thời kỳ hoàng kim thì ít nhất cũng phải mất nửa năm đến một năm mới có thể hoàn toàn hồi phục bình thường.

Xe dừng dưới bậc thềm, Nghiêm Tà cũng không thèm che dù, trực tiếp mở cửa xe nhảy xuống, bất ngờ "Áu" một tiếng.

"Sao vậy sao vậy," Mã Tường từ bên ghế lái vòng qua, chỉ thấy Nghiêm Tà đang ôm thắt lưng, lập tức vui vẻ: "Há há anh Nghiêm, eo của anh sao thế, buổi tối làm quá sức chứ gì? Nghe em khuyên một câu, người đã bước qua tuổi trung niên, đừng nên cậy mạnh như lang như sài thế kia, chẳng trách cố vấn Lục muốn bỏ nhà ra đi, chắc chắn là bị anh ép cho đến mức không còn cách nào................."

"Chú thì biết cái ếu gì," Nghiêm Tà chửi, "Cố vấn Lục của chú yêu cái thân thể tinh tráng này của ông đây muốn chết, đây là do cái tên đần độn muốn tự sát vừa rồi ngã xuống đụng vào!"

Trên mặt Mã Tường tràn đầy biểu tình "ồ hiểu hiểu hiểu", vừa đi theo Nghiêm Tà lên lầu vừa tung chìa khóa xe.

Gần đây, Kiến Ninh gần như chẳng có vụ án mạng đáng sợ nào, có mấy phân cục quản lý khu vực trọng điểm báo lên các vụ cướp bóc, vơ vét tài sản, giết người, buôn bán ma túy, nhưng đều không liên hoàn cũng không liên quan đến súng ống, số người chết không vượt quá ba người, cũng chưa đến đẳng cấp Cục thành phố phải tự mình ra mặt làm chủ.

Vì vậy khoảng thời gian này không phải làm thêm giờ, tất cả mọi người đều là sáng chín giờ tới, chiều năm giờ về, đội điều tra cảnh sát hình sự nơi nơi tràn ngập không khí khẩn trương hiếm có lúc rảnh rỗi.

"Yo~ lão Nghiêm, eo chú làm sao thế?"

Nghiêm Tà cắn răng chịu đau ôm bả vai đi qua phòng nước, đột nhiên bị một giọng nói quen thuộc gọi lại. Hắn dừng bước quay đầu lại nhìn, Tần Xuyên đang đun nước pha cà phê, nhìn hắn hất cằm, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi do thức đêm.

"Chậc, tôi nói này, sao ai cũng quan tâm đến eo của tôi vậy?" Nghiêm Tà hít sâu một hơi, chống nạnh hỏi: "Nói thật đi, mọi người đều là anh em, chú đã thèm muốn cơ thể hấp dẫn của anh đây bao lâu rồi?"

Tần Xuyên khịt mũi coi thường, trở tay gõ vào cửa sổ thủy tinh sau lưng: "Bên kia mát mẻ chú đi đâu đó đứng đi, vừa rồi anh thấy chú đi từ dưới lầu lên, một đường vặn vẹo eo nên mới hỏi. Sao, bị người lừa tình gạt tiền còn lừa hư luôn thận hả?'

Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền đi ngàn dặm. Lần này, chuyện đội phó Nghiêm bị người ta lừa dối tình cảm còn được đội nón xanh có thể được coi là truyền đi khắp đất nước Thần Châu rồi.

"Biến, thận ông đây hư hay không chú tới thử một chút là biết." Nghiêm Tà giận đến mức phải bật cười: "Người chú có mùi gì vậy?"

"Mùi gì cơ?"

"Chính là trên người ông..........Vãi, ông uống rượu?"

Tần Xuyên ngửi ống tay áo của mình, bừng tỉnh "à" một tiếng: "Không có, mấy hôm nay trời mưa nên tôi hơi đau khớp, lúc nãy đội trưởng Phương có giúp tôi xoa chút rượu thuốc, nói không chừng còn có tác dụng với thận đó - ông muốn xoa chút không?"

Nghiêm Tà và Phương Chính Hoằng không hòa thuận, dù vừa rồi còn có tư tưởng ghé qua chi đội phòng chống ma túy, giờ nghe thấy tên của đội trưởng Phương cũng lười đi qua, khoát tay nói: "Khỏi, bên đội hình sự cũng có hộp thuốc, với cái thân thể già cỗi này của chú thì đừng mơ tưởng tới cái thân thể trẻ tuổi anh tuấn của tôi ha."

"Đức hạnh!" Tần Xuyên bưng ly cà phê ra khỏi phòng nước, ở sau lưng cười mắng.

Thói quen dùng rượu thuốc này là do Nghiêm Tà đưa tới đội hình sự, có lúc đi ra ngoài hành động giữa trời đông rét mướt về, cả người lạnh cóng, uống hai ngụm rượu thuốc làm ấm bụng lưu thông máu, có thể hạ sốt, chữa cảm mạo, giảm đau đầu nhức óc, đau khớp.

Nghiêm Tà trở lại phòng làm việc của đại đội điều tra hình sự, cách giờ tan tầm còn nửa tiếng, xung quanh cũng chẳng có việc gì, hắn lôi cái hộp thuốc từ trong ngăn kéo ra, lấy chai rượu thuốc rót gần nửa chén, tự mình uống trước một ngụm, phần còn dư lại thì cầm vào phòng làm việc của phó đội trưởng, nhìn vào gương chuẩn bị bóp phần eo phía sau lưng.

"Shhh.............."

Cái tên đần độn ồn ào muốn tự sát kia nhìn thì gầy gò mà sức lực lại lớn kinh khủng, từ ngoài lan can nện xuống trọng lượng khá nặng, Nghiêm Tà bị cậu ta đụng cho ngã chổng vó lên trời, phần lưng nện xuống nền gạch mọc lên một cục u bầm tím, máu bầm xanh đỏ đan xen.

Nếu Giang Đình ở nhà, có thể để anh giúp đỡ dùng khăn nóng chườm lên - trong lòng Nghiêm Tà đột nhiên nảy ra ý tưởng này.

Hắn sẽ thoải mái nằm sấp trên giường, nhìn Giang Đình cẩn thẩn điều chỉnh nước nóng, dùng khăn thấm nước, gấp khăn thành hình vuông, rồi đắp lên eo hắn. Sau đó, hai tay Giang Đình sẽ chồng lên nhau tiến hành xoa bóp, tuy sức lực không mạnh nhưng sẽ rất nghiêm túc, ấn một lúc cảm thấy mệt, nói không chừng sẽ còn tiện thể nằm bên cạnh hắn trên chiếc giường lớn, nghiêng đầu trò chuyện với hắn........

Nghiêm Tà bất giác dừng động tác, sững sờ nhìn di động trên bàn.

Ba ngày.

Đối thoại giữa ba ngày qua của hai người có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vào đêm Giang Đình và Dương Mị rời Kiến Ninh, Nghiêm Tà có chủ động gửi một tin nhắn hỏi thăm:

"Em đang ở đâu?"

Giang Đình chỉ trả lời hai chữ:

"Tảo mộ."

"Tảo mộ ai? Lúc nào trở về?"

"Sáng mai."

Ngày hôm sau, cấp dưới mà Nghiêm Tà phái đi theo dõi KTV Bất Dạ Cung nói, đúng là có một người đàn ông và một người phụ nữ phù hợp với đặc điểm lái một chiếc xe Lexus màu trắng đậu dưới lầu KTV, người phụ nữ vẫn bình thường, còn vẻ mặt của người đàn ông thì nom có vẻ rất mệt mỏi, khuôn mặt nhợt nhạt, hai người không hề có cử chỉ thân mật, một trước một sau đi vào KTV, vẫn chưa ra ngoài.

Sau khi biết tin, Nghiêm Tà không chậm trễ nửa giây, lập tức gửi một tin nhắn Weixin:

"Về rồi à?"

Không ai biết lúc hắn gõ ra ba chữ bình tĩnh này, đến đầu ngón tay cái của hắn cũng khẽ run lên, trái tim giống như bị đặt trên lò nướng lật qua lật lại, sau đó hắn nhìn thấy trên khung chat trạng thái của Giang Đình biến thành "Đang nhập".

Anh ta sẽ về gặp mình chứ? Anh ta đi đâu, làm gì?

Anh ta có nhớ mình như mình nhớ anh ta không?

Nghiêm Tà chăm chú nhìn vào chữ "Đang nhập", nếu tầm mắt có nhiệt độ, thì giây phút đó trên màn hình di động đoán chừng đã bị đốt cháy thành hai cái lỗ.

Nhưng chốc lát sau trạng thái đang nhập đột nhiên biến mất, sắc mặt của Nghiêm Tà còn chưa kịp tái đi, vài giây sau lại chuyển sang trạng thái đang nhập, sau đó lại biến mất.

Giang Đình không trả lời hắn.

Sao không trả lời tôi? Em coi tôi là cái mẹ gì?

Nghiêm Tà năm nay đã hơn ba mươi tuổi, đã sớm qua đi cái tuổi sốc nổi bất cần của tuổi trẻ. Nhưng dù có khoan dung hơn nữa, một người đàn ông vào thời điểm bị người yêu lạnh nhạt, ít nhiều cũng có chút không kiềm chế được tức đến nổ phổi.

Hắn cố gắng kìm nén cơn giận này hai ngày, vào ngày thứ ba Giang Đình rời đi, ngoài cửa sổ mưa thu rả rích ưu sầu, trong phòng làm việc bốn bề vắng lặng, hắn rốt cuộc lại không khống chế được tay mình, nghiến răng nghiến lợi cầm di động lên, nhìn vào gương gian nan vỗ vỗ chỗ bầm tím sau lưng, đang định bấm gửi, điện thoại đột nhiên rung lên.

Người gọi tới: Giang Đình.

Nghiêm Tà lập tức đưa ngón trỏ về phía nút trả lời màu xanh lá cây lại đột ngột dừng lại, nghĩ thầm dựa vào cái gì khi tôi hỏi em không thèm trả lời, em gọi điện thoại thì tôi nhất định phải nghe?

Rù rù rù - rù rù rù -

Di động vẫn đổ chuông, phát ra ánh sáng huỳnh quang yếu ớt trong phòng làm việc mờ tối, ánh sáng màu xanh đan xen trên khuôn mặt anh tuấn của Nghiêm Tà. Vài giây sau, Nghiêm Tà hít một hơi thật sâu, rốt cuộc vẫn dằn lại cơn giận dỗi ngây ngô như một nam sinh trung học mười sáu tuổi lần đầu biết yêu, ấn nút nghe nặng nề nói: "A lô?"

"Ra ngoài ăn cơm?"

".................Gì?"

Ngoài cổng lớn Cục thành phố Kiến Ninh, cách một con phố ngựa xe như nước, Mercedes G65 đậu dưới bóng cây bên vỉa hè, Giang Đình đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, một bàn tay thon dài trắng nõn đặt trên phanh tay, nhìn cơn mưa rả rích bên ngoài qua cửa kính xe.

"Có chuyện muốn thương lượng với anh."

Trong tai nghe Bluetooth vang lên tiếng sột soạt, Nghiêm Tà hỏi lại: "Chuyện gì?"

"Không liên quan đến chuyện kết hôn anh nói, nhưng cũng rất quan trọng."

"Sao hôm qua tôi nhắn tin em không trả lời?"

Giang Đình sửng sốt, gương chiếu hậu phản chiếu đôi đồng tử sâu thẳm của anh.

"Hỏi em đó?" giọng của Nghiêm Tà hơi nâng lên, trong bình tĩnh mang theo áp lực bức người, "Hôm trước với Dương Mị đi đâu? Hôm qua sao không về nhà?"

Cửa phòng làm việc của phó đội trưởng đột nhiên bị gõ hai cái, cốc cốc, ngay sau đó cửa theo tiếng mở ra. Một thanh âm quen thuộc cất cao giọng hỏi: "Nói chuyện với ai đó, ai không để ý tới chú?"

Nghiêm Tà quay đầu lại.

Cục phó Ngụy.

"Cấp trên của tôi tới, không nói chuyện với em nữa." Nghiêm Tà chẳng hề hoảng hốt, vững vàng đón lấy tầm mắt của Ngụy Nghiêu, đồng thời không kiên nhẫn khiển trách với di động: "Ăn cái gì mà ăn, không ăn. Em nói chuyện rõ ràng với người họ Dương kia đi, mọi người đều là người lớn cả rồi, bắt cá hai tay là thế đếch nào? Em cứ vậy bắt tôi đội nón xanh sao?! Thôi không nói nữa, tôi còn phải làm việc, lát nữa liên lạc lại sau đi."

Lòng cục phó Ngụy vốn còn chút ngứa ngáy muốn tra hỏi, cũng chỉ là ham muốn chỉ bảo bình thường của người lớn tuổi đối với đời sống tình cảm của lớp trẻ. Tuy nhiên trong lời nói của Nghiêm Tà lúc này lại ám chỉ sự mỉa mai, chẳng những đã chặn đứng tâm tư đang rục rịch chuẩn bị thuyết giáo của ông, ngược lại còn khiến ông không dám mở miệng hỏi, nhìn thấy Nghiêm Tà tức giận cúp điện thoại cái rụp, mới dò xét "Yo~" một tiếng: "Cãi nhau?"

"................" Nghiêm Tà khoát tay ngăn ông lại, dường như đang kiềm chế sự bực bội, miễn cưỡng cười cười: "Cục phó Ngụy tìm cháu có chuyện gì?"

Đây là đang yêu đương sao? Tìm được cô nương nhà nào rồi? Xã hội bây giờ mấy đồng chí nhỏ nói chuyện yêu đương, sao không cùng tổ chức trao đổi tư tưởng, tâm sự chút gì đó?

Cục phó Ngụy vừa lẩm bẩm gì đó vừa nói: "À ừ, Lão Lữ đang tìm chú mày khắp nơi đó, sao lại không có ai thông báo cho chú - có chút chuyện quan trọng, liên quan tới huyện Giang Dương, chú mày nhanh nhanh đi với ông đây một chuyến ."

Lại là "chuyện quan trọng".

Bề ngoài Nghiêm Tà không có gì khác thường, nhưng dây thần kinh nhạy cảm lại khiến hắn hơi giật mình, cứ như đột nhiên mơ hồ cảm giác được điều gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.