Phá Vân 1

Chương 90




Chương 90

Edit: Sabi

Nghiêm Tà giống như một con hổ đực ăn chay lâu ngày cuối cùng cũng được khai trai, vừa rồi căn bản chỉ là không nhịn nổi vội vã phát tiết mà thôi, rất nhanh lại đè Giang Đình lên giường lớn tiến quân thứ hai.

Lần này, cuối cùng hắn cũng lấy lại được chút lý trí từ trong dục vọng cháy bỏng, có thể tận lực vào sâu ra cạn, khống chế tiết tấu, trước khi cao trào còn kéo dài sự giày vò, làm đến mức gần như không có điểm dừng. Đến cuối cùng, thân thể Giang Đình không chịu nổi, thể lực của anh đã tiêu hao đến cực hạn, thân thể mềm nhũn thành một vũng nước, ý chí mất khống chế phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng; nhưng trái ngược với điều này là hậu huyệt lại càng thít chặt co rút liên tục, bị vật nóng bỏng to dài hung hãn kia dày xéo cho nát bét, bên trong bắp đùi ướt đẫm tinh dịch và nước.

"Mới vậy đã không chịu nổi?" Nghiêm Tà ấm ách hỏi: "Sao lại yếu ớt như vậy?"

Giang Đình theo bản năng nắm lấy ga trải giường, tựa như muốn trốn tránh, nhưng mới vừa nhúc nhích đã bị Nghiêm Tà bóp eo lôi lại ghim chặt ở trên giường, bất chấp vừa đẩy vừa đâm vào, cuối cùng giữa tiếng thở dốc đứt quãng của Giang Đình bắn với nơi sâu nhất trong cơ thể anh.

Lúc dòng tinh dịch bắn vào trong cơ thể cũng là lúc Giang Đình mất đi ý thức, ngoài trời đã tối hẳn. Qua mấy phút sau, Nghiêm Tà mới từ trong kích động đến nhịp tim cuồng loạn bình ổn lại hơi thở, vọt vào phòng tắm tắm rửa qua loa, nhưng lại có ý không quay lại khiêng Giang Đình từ trên giường xuống đi rửa ráy.

Chính hắn cũng không giải thích được là tại sao, tựa như trong bản năng hắn hy vọng những dấu vết dâm loạn sắc tình và dịch thể nóng hổi tanh nồng, có thể lưu lại lâu hơn một chút trong cơ thể của Giang Đình, thậm chí khiến cho da thịt và linh hồn của người này cũng bị tiêm nhiễm bởi khí tức đã từng theo mình trải qua thân mật.

Nghiêm Tà đi vào phòng bếp hâm nóng nồi canh sườn hầm lúc trưa, cẩn thận nếm thử nhiệt độ, mới bê vào phòng ngủ.

Trong phòng không bật đèn, căn phòng mờ tối nồng nặc mùi tanh ngọt, mơ hồ kích thích dây thần kinh của Nghiêm Tà.

Giang Đình dường như đã khôi phục chút ý thức, duỗi thân thể đang co quắp quá độ, hơi hé mắt, lông mi ướt đẫm mồ hôi vẫn còn dính vào với nhau. Nghiêm Tà ôm anh vào lòng, hôn anh không ngừng, hôn từ tóc mai hôn đến mí mắt, đút cho anh từng muỗng canh sườn, dùng để bổ sung thể lực vừa tiêu hao đến cực điểm.

".................." Một lúc lâu sau Giang Đình mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Đi tắm rửa.............."

Nghiêm Tà đặt cái chén xuống, vuốt ve từ khuôn mặt đến cổ của y hết lần này đến lần khác, giống như rốt cuộc cũng đạt được một món trân bảo vô giá, say mê đến mức không muốn buông tay, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa."

Giang Đình không có sức lực, mơ màng ngủ thiếp đi. Nửa đêm anh lại lần nữa bị đưa đẩy cùng đâm vào rút ra đến không thở nổi ép tỉnh, thân thể đã bị khoái cảm làm cho tê dại đến mức như không phải của mình, ngay cả tiếng cũng không phát ra được, chỉ cảm thấy hung khí đáng sợ kia như xe nhẹ chạy đường quen đâm vào trong cơ thể, vừa sâu vừa nặng vừa nhanh, vách thịt non mềm bị giày vò dây dưa nghiền ép qua lại một cách tàn nhẫn.

"...................Nghiêm...............Nghiêm Tà.................."

Mỗi lần lúc vật thô nóng kia nhanh chóng rút ra đều mang theo tiếng nước dính nhớp, ngay cả trong bắp đùi cũng bị ma sát đến đỏ bừng. Tiếng thở hổn hển của Nghiêm Tà trong lúc va chạm còn dữ dội hơn cả dã thú, cúi xuống thì thầm bên tai Giang Đình: "Ừ, tôi ở đây."

Giang Đình nhắm mắt lại, giọt nước cô đọng khiến con ngươi trở nên đen tuyền, nhưng sống lưng, gáy đến hai gò má, từng mảng từng mảng da dẻ trắng nõn lại tỏa ra ánh sáng trong đêm đen.

"Tôi ở đây, Giang Đình." Nghiêm Tà hôn lên lỗ tai của y, thì thầm: "Tôi vẫn luôn ở đây."

Đó là ký ức cuối cùng của Giang Đình trước khi mất đi ý thức.

Mê man, đau nhức.

Giang Đình mở mắt ra, phải mất một lúc lâu anh mới khôi phục lại thanh tỉnh trong trạng thái mơ hồ không thoải mái, tầm mắt tan rã dần dần tập trung lên chiếc đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường - 13:45 pm.

Xế chiều ngày hôm sau.

Giang Đình trở mình ngồi dậy, lập tức bị cơn đau ở nơi tư mật khiến anh phải hít vào một hơi, thật lâu sau mới run rẩy thả lòng chút xíu cơ bắp.

Toàn thân anh đã được tắm rửa qua, thay một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng rộng thùng thình coi như đồ ngủ, vải vóc mềm mại tỏa ra mùi nắng, chỉ là do áo của Nghiêm Tà có kích thước quá lớn, dẫn đến mặc trên người anh trông hơi trống không. Nhìn vào tấm gương đối diện với giường, cổ áo rộng lớn lộ ra cần cổ và xương quai xanh, cánh tay dưới ống tay áo đều hiện ra các loại dấu vết, nhất thời vẫn chưa tiêu tan hết.

Giang Đình nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngồi im trên giường không nhúc nhích, chăn từ bên hông im hơi lặng tiếng trượt xuống.

Trước đây thể chất của Giang Đình từ trạng thái say ngủ chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến đầu không vượt quá ba mươi giây, nhưng hiện tại rõ ràng không được, phải mất hơn mười phút mới có thể miễn cưỡng từ trong mê man khôi phục tỉnh táo. Một lúc lâu sau, y cuối cùng cũng mệt mỏi mở mắt ra lần nữa, vừa định xuống giường rời khỏi phòng ngủ chính, sang phòng cho khách rửa mặt, bàn tay vừa vén chăn lên đột nhiên cứng đờ.

Trên ngón áp út của anh đeo một chiếc nhẫn.

Đó là một chiếc nhẫn bạch kim bình thường, sáng chói đến mức có thể soi gương, còn rất mới, không nhìn ra bất kỳ dấu vết đã từng sử dụng qua. Thực ra, kích thước của chiếc nhẫn này có thể vừa vặn đeo vào ngón giữa, nhưng chẳng biết tại sao Nghiêm Tà vẫn đeo nó vào ngón áp út, trông hơi lỏng lẻo.

Giang Đình im lặng hồi lâu, mới tháo chiếc nhẫn này ra, nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường.

Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ chính, căn phòng tràn đầy hơi thở của Nghiêm Tà, quay lại căn phòng dành cho khách cách vách nơi mình ngủ, đi rửa mặt. Lúc ngẩng đầu lên, anh nhìn kỹ khuôn mặt ướt đẫm nước của mình ở trong gương, trong mắt ánh lên chút nghi ngoặc, dường như rất khó hiểu.

Chỗ nào đẹp? Anh nghĩ.

Một lúc lâu sau anh lắc đầu tự giễu, vừa quay người, bất thình lình trông thấy Nghiêm Tà đang khoanh tay lẳng lặng dựa vào khung cửa.

"...................." Hai người nhìn nhau chốc lát, Nghiêm Tà làm như không nhìn thấy ngón áp út bên trái đã trống rỗng của Giang Đình, trên khuôn mặt anh tuấn chậm rãi hiện lên nụ cười: "Chào buổi sáng, đội trưởng Giang."

Thành phần hài hước trong lời này rõ ràng đến khiên cưỡng.

"Buổi chiều rồi," Giang Đình đầu cũng không ngẩng lên nói, lấy khăn lông lau mặt, không biết là do chuyện này hay do chuyện tối hôm qua, mà môi vẫn còn hơi đỏ. Nghiêm Tà nhìn vào đó không chớp mắt, cho đến lúc Giang Đình rửa mặt xong, định vòng qua hắn đi ra khỏi phòng tắm, hắn mới đột nhiên túm lấy tay Giang Đình.

Động tác của hai người dừng lại, đừng trong không gian nhỏ hẹp đưa mắt nhìn nhau.

Miệng Nghiêm Tà giật giật, chậm rãi nói: "Giang Đình......................."

Lúc Giang Đình cho rằng hắn muốn nói gì đó, thì Nghiêm Tà lại đột nhiên thu lại, cười cười: "Tôi gọi chút đồ ăn, ra ăn đi."

Đây nào chỉ là "chút đồ ăn" mà Nghiêm Tà nói, quả thực là đem cả bàn điểm tâm sáng kiểu Quảng của một khách sạn năm sao vào nhà, trên bàn ăn bày la liệt nào là cháo thịt nạc trứng muối, cánh gà, bánh cuốn măng tươi, sủi cảo tôm v.v.. Cũng không biết hắn gọi điện thoại đặt thức ăn lúc nào, cháo vẫn còn ấm, độ ấm vừa miệng.

"Sao nhiều vậy?" Giang Đình cất giọng hỏi.

Nghiêm Tà đang đi vào phòng bếp lấy chén đĩa: "Em ăn trước đi, lát nữa còn phải ra ngoài."

Giang Đình không mấy để tâm, thừa dịp Nghiêm Tà quay đầu, nghiêng người nhìn vào phòng ngủ chính một cái.

Quả nhiên, chiếc nhẫn trên tủ đầu giường đã được âm thầm thu lại.

Giang Đình lặng lẽ thở ra.

"Tạm thời đình chỉ công tác một tháng cũng thật không dễ dàng gì, tôi đang hoài nghi có phải cục trưởng Lữ biết trước tương lai, cho tôi nghỉ kết hôn trước thời hạn hay không." Nghiêm Tà bê chén ra, tự tay múc cho Giang đình một chén cháo thịt nạc trứng muối, thở dài nói: "Nhất là sáng nay lúc thức dậy, tôi còn tưởng rằng trong cục ít nhất phải có hơn mười cuộc gọi nhỡ hoặc một trăm tám mươi công văn đang chờ, ha, ai biết được chỉ có cái tên có mắt không tròng Mã Tường kia gọi điện thoại tới, lại còn chỉ hỏi về hồ sơ kết án."

"Bởi vì đội trưởng Dư của các anh đi làm rồi."

"Hầy, đội trưởng Dư mỗi ngày chỉ trực mỗi buổi sáng, Mã Tường nói công việc còn dư lại đều là cục trưởng Lữ đích thân phụ trách."

Giang Đình gõ nhẹ cái muỗng vào thành chén.

Nghiêm Tà ngồi ở cái ghế bên cạnh, nhìn chằm chằm vào cái chén của Giang Đình, đột nhiên hỏi: "Không hợp khẩu vị à?"

Điểm tâm sáng kiểu Quảng cũng giống như lẩu Tứ Xuyên vậy, đều là vương bài mỹ thực của Trung Hoa, vừa có thể đánh thiên hạ vừa có thể ngồi giang sơn, trong phạm vi loài người gần như không tồn tại vấn đề không hợp khẩu vị. Giang Đình lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không, mùi vị rất ngon."

"Vậy là chiếc ghế này em ngồi không thoải mái sao?"

"Hả?" Giang Đình không phản ứng kịp.

Nghiêm Tà nghiêm túc nói: "Cái ghế này hơi cứng hả?"

"........................"

Chiếc đũa vừa gắp nửa miếng bánh cuốn măng tươi của Giang Đình ngừng giữa không trung, ngây người nhìn Nghiêm Tà, giây kế tiếp đột nhiên bị Nghiêm Tà lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ôm vào trong lòng, cưỡng ép bức bách anh ngồi trên đùi mình: "Nào nào nào ngồi vào lòng tôi đi, ngồi trong lòng tôi mềm hơn................."

"Nghiêm Tà, ban ngày ban mặt..............."

"Nào, để tôi đút cho em ăn, lồng sủi cảo nhân tôm hẹ này là tôi đặc biệt chuẩn bị riêng, ăn rau hẹ tốt có sức khỏe.................."

Giang Đình dở khóc dở cười, vội vàng chui ra khỏi vòng tay của Nghiêm Tà, lại hất cái sủi cảo nhân tôm hẹ xanh mơn mởn trên đũa hắn xuống, rồi gắp vào chén hắn một miếng bụng cá hấp: "Ít ăn rau hẹ thôi ăn nhiều cá vào, thận của anh không cần phải bồi bổ, nên bổ não thì hơn!"

Nghiêm Tà tiếc nuối lắc đầu, rồi liếc miếng cá kia thở dài nói: "Được rồi, em gắp cho tôi cái gì thì tôi ăn cái đó." Sau đó đó dùng ánh mắt lo lắng liếc qua eo Giang Đình.

Giang Đình là một người mắc bệnh nặng từng hôn mê ba năm, mới lười so đo với Nghiêm Tà, tự ý cúi đầu húp hơn nửa chén cháo, rồi đặt cái muỗng sứ màu trắng xuống, cảm thấy dạ dày đã no căng. Nghiêm Tà nhìn sắc mặt anh hôm nay cũng không tệ, không ép anh ăn thêm nữa, vừa thu dọn chén đũa vừa bói: "Đợi lát nữa em đi chỗ này với tôi, tối về."

"Đi đâu vậy?"

"Sinh nhật." Nghiêm Tà bật cười: "Tuy tôi cảm thấy đàn ông sau khi qua mười tám tuổi có tổ chức sinh nhật cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng hàng năm đại gia đình và họ hàng thân thích lại muốn tới tụ tập với nhau, trên danh nghĩa là chúc mừng sinh nhật tôi, tất nhiên là còn có chút ít những việc khác....... Dù sao cha mẹ tôi cũng chỉ sinh được mình tôi mà, việc làm ăn kinh doanh lại lớn như vậy."

Có thể do bình thường biểu hiện của Nghiêm Tà quá giản dị bình dân, khiến cho người khác hoàn toàn không thể liên tưởng đến những ân oán hào môn trên người hắn, cho nên lúc hắn nói mấy lời này, Giang Đình không khỏi nhìn hắn bằng con mắt khác.

Nghiêm Tà sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Nhiệm vụ của tôi chỉ là lộ diện, chứng tỏ mình còn sống, kêu gọi họ hàng thân thích đoàn kết, yêu thương, chung sống hòa thuận với nhau, ăn uống xong thì giải tán về nhà. Em đi với tôi bọn họ sẽ không hỏi mấy câu vô nghĩa, chỉ cần nói em là bạn của tôi là xong, ba mẹ tôi sẽ không nói loạn gì đâu, yên tâm đi."

Trong cái nhìn nóng bỏng chăm chú của Nghiêm Tà, Giang Đình do dự mấy giây rồi chậm rãi nói: "Nhưng...............Hôm nay tôi vẫn còn khá mệt, nếu không thì lần sau đi?"

"Chúng ta chỉ đi một vòng rồi về, mười phút cũng được."

Giang Đình vẫn lắc đầu: "Nhà anh bình thường chắc chắn rất đông họ hàng, hiện tại tôi vẫn nên tránh những trường hợp đông người như vậy thì tốt hơn, thế nhé."

Đáy mắt Nghiêm Tà tựa như có chút thất vọng.

Nhưng ưu điểm của một người hơn ba mươi tuổi như Nghiêm Tà là rất nhanh có thể kiềm chế cảm xúc, vì vậy vẫn như không có chuyện gì xảy ra gật đầu đáp: "Cũng đúng." Sau đó còn cười vẫy vẫy tay: "Vậy em ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi nhất định sẽ về sớm."

Nghiêm Tà nói nhất định sẽ về nhà sớm, nhưng hắn căn bản không có ý định rời nhà sớm. Hắn lề mà lề mề thu dọn bát đũa, lại kéo Giang Đình đến phòng quần áo trong phòng ngủ chính, mở ra cái tủ quần áo trước đây chuyên dùng để đi coi mắt, lấy ra mấy cái áo sơ mi lần lượt ướm thử lên người, liên tục hỏi ý kiến của Giang Đình: "Cái này thế nào? Đẹp trai không?"

Giang Đình nói: "Đẹp trai, đẹp trai."

"Vậy cái này thì sao?"

Giang Đình hai tay đút trong túi quần dài mặc ở nhà, bất đắc dĩ nói: "Đều đẹp trai, đều đẹp trai."

Nghiêm Tà nghe vậy muốn bỏ cuộc. Nửa thân trên của hắn để trần, bao nhiêu năm rồi vẫn một mực theo đuổi nghiệp vụ cộng thêm kiên trì rèn luyện nên dáng người được gìn giữ rất hoàn mỹ, mặc đồ lộ vẻ gầy phanh ra lại đầy đủ điện nước, vẻ mặt đầy uy hiếp ép Giang Đình vào trong góc, cúi đầu xuống nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Sao em qua loa lấy lệ vậy? Tối qua lúc ở trên giường em đâu có nói như thế đâu?"

"................." Sắc mặt Giang Đình hơi đỏ lên, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại: "Tối qua tôi đã nói gì?"

"Em cứ ôm lấy tôi bảo chồng đẹp trai quá, đẹp quá, chồng là người lợi hại nhất trên đời này.............."

Giang Đình phì cười, ngửa đầu ra sau cố gắng kéo xa mấy centimet khoảng cách, trịnh trọng nói: "Anh đẹp trai hay không không liên quan đến quần áo."

Nghiêm Tà vốn đang chuẩn bị cho anh một bài học, lại không nghĩ tới miệng đội trưởng Giang còn có thể nói ra những lời này, lập tức sững sờ.

"Cho nên khỏi mặc quần áo cứ khỏa thân luôn đi," Giang Đình phì cười nói, "Sau đó tất cả mọi người đều sẽ biết anh là người lợi hại nhất trên đời."

Nghiêm Tà còn chưa kịp ra tay, Giang Đình đã lách ra khỏi góc tường co giò chạy ra ngoài, ba bước thành hai lao ra cửa phòng ngủ chính, Nghiêm Tà lập tức phản ứng lại vọt lên, thuận tay kéo anh lại đè lên giường, khống chế cả tay lẫn chân, vói tay vào trong áo cù lét một trận: "Em quay lại đây! Tôi xem em còn chạy đi đường nào?!"

"Tôi sai rồi tôi sai rồi.................." Giang Đình vừa vùng vẫy vừa xin tha: "Được được được, anh mặc gì cũng đẹp, ối ối đừng cù tôi............."

Nghiêm Tà nắm lấy lưng quần Giang Đình đang định tuột xuống, lại bị người sau liều mạng giữ lấy, không cho thực hiện ý đồ. Hai người ở trên giường lớn vật lộn một lúc lâu, cuối cùng Giang Đình phải không ngừng xin tha còn tuyên bố "đau quá đau quá" mới kết thúc được, Nghiêm Tà giống như hổ đực không được ăn no, từ trên cao nhìn Giang Đình không chớp mắt, mới hậm hực nói: "Hai ngày nữa............Ngày mai............Tối nay tôi sẽ cho em biết thế nào là lợi hại."

Giang Đình bị cù lét cho không thở nổi, đôi mắt đen trắng rõ ràng ngấn nước, hai má hơi ửng đỏ, mái tóc đen rối tung đè lên ga giường trắng tinh, thuận miệng cười mắng: "Biến đi!"

Nghiêm Tà cũng không dậy, vùi đầu xuống cần cổ của y hít lấy hít để, giống như ôm trong ngực một con mồi tươi non ngon mềm nhưng lại không thể làm thịt. Một lúc lâu sau rốt cuộc không cam lòng bò dậy, lầm bẩm: "Sao em lại không chịu ăn thêm rau hẹ................"

Giang Đình giơ tay ra làm một động tác uy hiếp: "Chi bằng anh thử một chút?"

Nghiêm Tà bụm háng đi vào phòng thay đồ, giây lát sau rốt cuộc cũng thay xong quần áo, thuận tay cào tóc rồi đi ra. Quả nhiên, hắn không phải thật tâm muốn ăn mặc đẹp đi gặp họ hàng, không có Giang Đình làm đối tượng trưng bày, hắn chỉ mặc áo thun polo và quần jean bình thường, trên tay đeo một cái đồng hồ thép ròng, mặc thế này xem ra trẻ trung hơn so với mặc tây trang, mặt mày mang theo hơi thở của một thằng nhóc lông bông mới rơi vào lưới tình, có cản cũng không cản được.

Giang Đình ngồi trong phòng khách uống trà chơi cờ vây, ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn như vậy, khóe miệng đỏ nhạt cong cong như muốn cười, tức thì trở về khuôn mặt vô cảm.

"Em cười gì?"

"Không có gì."

Nghiêm Tà vênh váo khịt mũi, nói: "Hôn, hôn........"

Nghiêm Tà cúi người xuống trước ghế sô pha, nắm lấy cái cằm trơn nhẵn của Giang Đình, trao đổi một nụ hôn dài mang theo mùi chanh của nước súc miệng, mãi đến mấy phút sau hắn mới lưu luyến tách ra, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Đình, sau đó lại hôn lên mí mắt y một cái.

Giang Đình nhắm hai mắt lại, cảm nhận hơi thở ấm áp lướt qua đuôi lông mày, vừa chạm vào liền tách ra.

"Em uống hết trà hỉ nhà tôi, còn muốn xách quần chạy," Nghiêm Tà nhỏ giọng nói.

Giang Đình không nói lời nào, trấn tĩnh như thường, lỗ tai hơi đỏ lên, lần này rốt cuộc cũng không thể ụp cái nồi này lên đầu Hàn Tiểu Mai được nữa rồi.

"Tối về lấy thêm cho em, nha." Nghiêm Tà không nhịn được bật cười: "Đương thời một ống Lão Đồng Hưng có năm bánh trà đó."

Giang Đình: "................."

"Nhưng tôi chỉ có một nàng dâu," Nghiêm Tà cười nháy mắt với anh, không đợi Giang Đình trả lời, đã xoay người rời khỏi nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.