Phá Vân 1

Chương 89




Chương 89

Edit: Sabi

Nụ hôn này kéo dài từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, sau đó Giang Đình cảm giác được đầu ngón tay mình bị cắn, cảm giác đau nhói do răng nanh mang đến cùng cảm giác ngứa ngáy do đầu lưỡi mang lại đồng thời truyền đến đầu dây thần kinh, lúc này anh mới giãy giụa theo phản xạ, rút đầu ngón tay đang bị hàm răng của Nghiêm Tà giam giữ ra, cúi đầu nhìn thấy ngón tay áp út ánh lên tia nước, có thể nhìn thấy rõ mấy cái dấu răng.

"Anh là chó sao...........Ưm!.............."

Hai bắp đùi của Giang Đình bị Nghiêm Tà uốn gối tách ra, rồi mạnh mẽ chen vào giữa, tuy hai người vẫn duy trì tư thế kề sát vào nhau, nhưng nửa thân dưới lại dùng tư thế quấn quýt thân mật với nhau đến nguy hiểm, vật cứng cách lớp quần mỏng manh nhô lên vô cùng rõ ràng.

"Tôi muốn quà sinh nhật," Nghiêm Tà kề sát vào tai Giang Đình thì thầm.

Giang Đình cắn răng nói: "..................Ngày mai tôi sẽ đi mua quà cho anh."

"Không kịp, tôi không kịp đợi đến ngày mai nữa."

"Thế anh muốn thế nào?"

Nghiêm Tà bật cười giữa lúc toàn thân đang bị thiêu đốt, vật cứng rắn của đàn ông cách lớp quần thúc về phía trước một cách tràn ngập ác ý và xâm lược. Từ sau khi vào nhà hắn đã cứng đến giờ, hơn nữa còn không có khuynh hướng mềm lại, ngược lại càng lúc càng trướng đến phát đau, ngay cả tần số nhịp đập của mạch máu cũng rõ ràng tới mức cách lớp quần truyền lên da Giang Đình.

"Không sao," anh nói, "Vậy để tôi tặng anh cái này."

Giang Đình vội vàng tách người ra muốn chạy, nhưng động tác của Nghiêm Tà còn nhanh hơn, cúi người xuống ôm đầu gối của anh nhấc lên, vác cả người anh lên vai, sải bước ra khỏi phòng trà đi tới phòng ngủ chính, cũng không dừng lại bên giường, mà đi thẳng vào phòng tắm, trở chân đóng sầm cửa lại, sau đó đặt Giang Đình xuống, đẩy vào trong góc giam lại.

Với vóc dáng của Nghiêm Tà, đứng trong không gian nhỏ hẹp như phòng tắm rất có cảm giác áp bức, khiến Giang Đình hoàn toàn không có đường nào để chạy trốn, Nghiêm Tà trực tiếp kẹp chặt eo của anh, dùng tư thế này ép anh mặt đối mặt với mình.

"Sao phải chạy?"

"....................."

"Em không thích tôi sao?"

Môi Giang Đình giật giật, nhưng vẫn mím chặt.

Khuôn mặt của Nghiêm Tà quả thật có chút không giống với thẩm mỹ đang lưu hành lúc bấy giờ. Khuôn mặt hắn thuần nam tính rất có cảm giác xâm lược, đường nét sắc bén kiên cường, anh tuấn nhưng lại không quá đứng đắn. Lúc hắn từ trên cao nhìn xuống đánh giá người khác, đôi mắt hơi nheo lại, cái xương nhỏ từ gốc đến sống mũi còn thẳng hơn sống đao, mỗi một lỗ chân lông toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra hơi thở vô lại và tàn nhẫn được hình thành nên từ kiếp sống hơn mười năm làm cảnh sát hình sự.

"Nói." Nghiêm Tà chậm rãi nhích tới gần, lúc nói chuyện đôi môi khép mở gần như kề sát bên môi Giang Đình: "Chẳng lẽ, em hoàn toàn không thích tôi sao?"

Giang Đình vừa mở miệng định trả lời, miệng đột nhiên bị chiếm lấy.

Nụ hôn này không giống với những nụ hôn trước đây, trong lúc dây dưa chặt chẽ, bộ phận phía dưới của Nghiêm Tà căng cứng đến mức gần như muốn nhảy ra đang thúc từng cái vào bắp đùi của Giang Đình, đầu lưỡi cũng đồng thời bắt chước theo tần số này, từng cái từng cái đụng lên vòm miệng của anh, Động tác trên dưới hoàn toàn đồng đều khiến Giang Đình đột nhiên sinh ra một luồng cảm giác sắc tình vô cùng hoang đường, tựa như thành lũy mà bản thân luôn cẩn thận bảo vệ đột nhiên rạn nứt, dục vọng mãnh liệt như dời núi lấp biển của Nghiêm Tà va đập vào mỗi một kẽ hở, đem hơi thở nóng bỏng của hắn tưới vào thân thể mình.

"Đừng nhúc nhích, để tôi làm một chút thôi." Nghiêm Tà vội vàng nhả ra mấy chữ mơ hồ không rõ, năm ngón tay tùy tiện bóp khuỷu tay của Giang Đình, tay còn lại dễ dàng phá bỏ sự giãy giụa, kéo đứt hai ba cái khuy trên áo sơ mi của Giang Đình, tiếp đó vói tay vào thắt lưng quần phía sau, thở hổn hển cười hỏi: "Cứng rồi sao?"

Nào chỉ là cứng, thật sự là cứng đến nóng bỏng tưởng chừng như muốn nổ tung.

Từ góc độ của Nghiêm Tà nhìn xuống, lỗ tai của Giang Đình đỏ như rỉ máu, nhưng sắc mặt lại vô cùng tái nhợt. Đôi lông mày đen nhánh của anh nhíu chặt lại, lộ ra một đường nếp nhăn chặt chẽ, gò má lộ ra vẻ căng thẳng mất tự nhiên lúc anh cắn chặt hàm răng.

Trên trán anh đổ mồ hôi, nhưng Nghiêm Tà hiểu rõ mồ hôi này tuyệt đối không phải vì nóng - vì khuỷu tay của anh đang hơi run run.

Anh đang khẩn trương.

Bản thân Nghiêm Tà cũng không nghĩ tới, gương mặt ở dưới bất kỳ tình huống nào cũng ung dung bình tĩnh của Giang Đình thậm chí có lúc còn vô cùng lạnh nhạt, sẽ vì mình mà lộ ra biểu tình chịu đựng kiềm chế khẩn trương này. Điều này gây ra cho Nghiêm Tà một loại tâm lý kích thích tương đối lớn, nếu như nói ngọn lửa tà ác trong lòng hắn vừa rồi chỉ thiêu đốt một cách mơ hồ, thì bây giờ lại bất ngờ đón gió bùng lên, hắn không muốn chần chừ một giây nào nữa.

"Đợi lát nữa chúng ta lại làm trên giường, được không?" Nghiêm Tà nhỏ giọng hỏi.

Giang Đình run rẩy nắm lấy cổ tay của Nghiêm Tà, nói: "Sau này anh sẽ hối hận................."

Nghiêm Tà trầm mặc trong chốc lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp cũng híp lại: "Không đâu."

Giang Đình còn muốn giãy giụa, nhưng rất nhanh anh lạnh cả người, ngón tay bị Nghiêm Tà từng chút một đẩy ra nắm trong lòng bàn tay, sau đó cái quần dài mặc ở nhà bị tuột xuống, im hơi lặng tiếng theo mắt cá chân rơi xuống đất. Nghiêm Tà lật người anh lại đè lên mặt tường lát gạch sứ, giống như dã thú đến kỳ động dục nóng lòng tìm bạn đời giao phối, không ngừng lần sờ, xoa bóp, đưa đẩy, bắt đầu là cắn vào tóc Giang Đình, tiếp đó xuôi theo tóc mai cắn đến lỗ tai, hai gò má, thở hổn hển cắn mút lấy cái gáy ấm áp nhẵn nhụi, đồng thời kéo thắt lưng quần của chính mình ra, hung khí bỗng chốc bật ra ngoài, nôn nóng không kìm được, lại không có trình tự gì định đâm vào bên trong.

Trong nháy mắt, vật thô to cứng rắn đáng sợ kia vừa đụng vào da thịt, sống lưng Giang Đình lập tức căng thẳng, cơ thể tiến về phía trước chống vào mặt tường, từ trong kẽ răng phun ra một câu: "..........Nghiêm Tà-"

Giọng của anh có chút biến điệu, bởi vì Nghiêm Tà đột nhiên nhét đầu ngón tay vào.

Đường ruột giống như bị tờ giấy nhám ép buộc xoa vào, ngón tay Giang Đình đột nhiên nắm chặt lấy mặt tường gạch men nhẵn nhụi, mạnh mẽ in lên năm đường vân tay. Nghiêm Tà thử co ngón tay, nhưng lại bị siết chặt đến mức không nhúc nhích được, hắn ồ ồ thở dốc mấy cái, đột nhiên rút tay ra cầm lấy lọ kem dưỡng bên bồn rửa mặt, trong lúc vội vàng chỉ kịp nhìn thoáng qua xem đã hết hạn hay chưa, sau đó khoét ra một đống bôi lên ngón tay, nhét vào lần nữa.

Lần này ngón tay ra vào dễ dàng hơn, nhưng sống lưng căng cứng của Giang Đình vẫn không thả lỏng, nắm tay của Nghiêm Tà lướt qua vai vươn ra trước người anh, vặn cằm anh đến gần mình, không ngừng hôn lên thái dương ướt đẫm.

"Đừng sợ, không đau. Đừng sợ..............."

Giang Đình cắn chặt hàm răng, cảm giác được ngón tay đang tăng lên, nhưng không nói rõ là tăng thêm mấy ngón, rất nhanh cảm giác căng đau bắt đầu không thể nhịn được nữa. Anh vừa định thò tay túm lấy cánh tay của Nghiêm Tà, đột nhiên áp lực trong cơ thể nhẹ đi một chút, ngón tay vừa thô ráp vừa mạnh mẽ kia đã bị rút ra ngoài.

"Nghiêm Tà................"

"Ừm................" Nghiêm Tà nhỏ giọng đáp, "Tôi yêu em."

Giang Đình khẽ run, nghe hắn nói tiếp: "Tôi chỉ muốn nói cho em biết."

Lời này trong nháy mắt khiến Giang Đình có cảm giác lẫn lộn, nhưng anh còn chưa kịp đáp lại, một thứ gân guốc nóng bỏng to dài hơn ngón tay đặt lên cửa huyệt, sau đó đột nhiên đâm vào!

Trước mắt Giang Đình lập tức biến thành màu đen, đầu óc trống rỗng, lỗ tai ù ù. Lúc anh đã trở nên mơ hồ không ý thức được bản thân đang làm gì, thì anh đã túm lấy bàn tay đang siết lên eo mình của Nghiêm Tà, mu bàn tay lập tức nổi đầy gân xanh: "Đi.........Đi ra!"

Thứ hung hãn kia chỉ mới nhét vào được một nửa, mà khoái cảm mãnh liệt đã như tảng đá lớn nặng nề nện vào đầu. Huyệt thái dương của Nghiêm Tà nhảy lên thình thịch, tiến không được ngừng cũng không xong, tâm lý kích thích xen lẫn sự thỏa mãn còn dâng trào dữ dội hơn so với sinh lý, sự say mê lại càng nhiều hơn dục vọng, theo trung khu thần kinh nhanh chóng lan lên não bộ.

Một tay hắn từ trên vai trái của Giang Đình vòng qua trước người anh, nắm lấy vai phải xé rách mảnh áo không đủ che thân của con mồi đang bị giam giữ trong ngực mình, thở hổn hển không ngừng hôn lên tóc Giang Đình.

"................Không được," giọng nói của Giang Đình run run: "Của anh to........To quá......"

"Không to."

"Anh..................."

Lời kế tiếp bị nhấn chìm trong nụ hôn, cơ bắp rắn chắc nơi bả vai của Nghiêm Tà cũng run lên, là vì không thể đè nén sự phấn khích và xúc động. Hắn đè Giang Đình lên tường, đâm vào từ phía sau từng chút từng chút một, hắn có cảm giác mình đang xé rách vách thịt non mềm chật hẹp ở phía trong, giống như phá vỡ nội tâm con người mà Giang Đình vẫn luôn che giấu sau lớp sương mù dày đặc, từ đây nắm chặt y vào lòng bàn tay.

"Tôi thích em." Nghiêm gấp gáp thở hổn hển nói: "Tôi cũng không biết vì sao lại như vậy, đúng là..........Đúng là kỳ quái."

Nhưng hiện tại Giang Đình đã không còn nghe thấy bất cứ thứ gì, nếu như nói vừa rồi chỉ vì máu huyết toàn thân cấp tốc dâng trào tạo nên tiếng ù ù trong lỗ tai, thì bây giờ toàn bộ màng nhĩ đều là tiếng nổ ầm ầm.

Anh cố gắng ngẩng đầu lên định chạy khỏi phần áp lực kinh khủng đang càng ngày tiến vào sâu bên trong cơ thể kia, động tác này vốn là theo bản năng, nhưng căn bản không có ích gì, cảm giác bị khống chế và đâm vào rõ ràng đến thấu xương. Quá trình đâm vào kéo dài đằng đẵng tựa như vĩnh viễn không có điểm cuối, vào thời khắc cuối cùng đó, thời khắc Nghiêm Tà đem hung khí bừng bừng phấn chấn kia đâm sâu đến tận cùng, thì mồ hôi lạnh cũng đã toát ra khắp người Giang Đình

Từ cổ họng mảnh mai ngửa lên như sắp chết, đến nửa mảnh áo sơ mi miễn cưỡng che ngực và bụng, đều ướt sũng như ngâm nước, lóe ra những tia sáng lấp lánh.

Thật quá thê thảm, anh nghĩ thầm, trong lúc giãy giụa lại bị Nghiêm Tà kẹp chặt đầu nghiêng qua, không còn nhìn thấy bản thân ở trong gương bên bồn rửa mặt nữa.

Bộ dáng này thật sự quá yếu đuối, phóng đãng và nhếch nhác, đến cả bản thân anh cũng không có cách nào sinh ra cảm tình.

Nhưng Nghiêm Tà lại nở nụ cười, thì thầm: "Em thật đẹp."

Hắn hơi rút ra một chút, còn không để Giang Đình kịp thở, đã đâm vào sâu hơn nữa, hung hăng xé rách vách thị tthít chặt bên trong.

"A..........!"

"Em đẹp quá." Nghiêm Tà nói không ngừng, giống như dùng một sức mạnh vô hình xây lên một pháo đài trong suốt vững chắc, lặp đi lặp lại: "Tôi thích em, Giang Đình, em thế này thật đẹp.............."

Trong phòng tắm, tiếng rút ra đâm vào xen lẫn cùng tiếng nước chảy, cảm giác kích thích không ngừng chồng chéo lên nhau, tung lên đến độ cao không thể tưởng tượng nổi, lại tựa như vĩnh viễn không chiếm được đỉnh cao sau khi phóng thích. Giang Đình không ngừng bị giày vò đến mức toàn thân như nhũn ra, đứng cũng đứng không vững, toàn bộ sức nặng đều đè lên cánh tay của Nghiêm Tà, tư thế này càng khiến bên trong bị đâm vào sâu hơn, thậm chí bất chấp vách thịt non mềm ở chỗ sâu nhất bên trong đang mạnh mẽ co rút, ngậm nước phát ra âm thanh nhóp nhép nhóp nhép như tiếng nỉ non.

"Còn đau không?" Nghiêm Tà thở hổn hển thì thầm bên tai anh: "Đau không, hử?"

Giang Đình hoàn toàn không có cách nào đáp lại, đến hơi thở cũng bị đâm đến đứt quãng, từ trong kẽ răng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ tan vỡ lại hết sức ẩn nhẫn.

Mồ hôi lạnh thấm ướt gương mặt tuấn tú lúc nào cũng ung dung lạnh nhạt của anh, da dẻ hai bên má như vừa tắm xong, vô cùng bóng loáng nhợt nhạt. Chỉ có đôi môi nhếch lên kia là đỏ tươi, cho dù cố nhẫn nại cũng không kiềm chế được, bị đâm đến mức không ngừng run rẩy.

Nghiêm Tà nhìn anh chăm chú tựa nhi si mê, nhét hai ngón tay vào miệng anh, dây dưa quấn quýt với miệng lưỡi anh kết hợp với động tác điên cuồng của thân dưới.

"Nhìn tôi, Giang Đình, nhìn tôi............Nói, tôi là ai?"

Ngay cả ý thức của Giang Đình cũng bị bộ phận ở nửa thân dưới của đàn ông tàn nhẫn nghiền ép tan tành, không thốt ra được từ nào.

"Nói đi, tôi là ai?" Nhưng đáng giận là kẻ đầu têu phía sau vẫn không ngừng đặt câu hỏi, tựa như quyết tâm muốn móc ra được câu trả lời từ trong miệng anh: "Nhìn tôi, nói tôi tên gì?"

Ấn đường của Giang Đình nhíu chặt, giãy giụa muốn lắc đầu, nhưng cơn khoái cảm xa lạ khi bị giày vò chưa bao giờ xuất hiện bên trong cơ thể lại chậm rãi dâng lên, lan tràn đến tứ chi bách hài, ngay cả ngón tay cũng mơ hồ tê dại.

"..........Nghiêm.........."

Một chữ ngắn gọn nghẹn ngào tắc trong cổ họng này lập tức khiến Nghiêm Tà như được uống thuốc hưng phấn, mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân đều bị kích thích nở ra, sự trông đợi to lớn chưa bao giờ có làm cho đầu óc hắn choáng váng.

"Nghiêm Tà........."

Phản ứng đầu tiên của Nghiêm Tà là không tin vào lỗ tai mình, cho đến mấy giây sau, sự vui sướng như cuồng phong bão táp bỗng nhiên ập tới. Hắn bất thình lình rút bộ phận đang chuẩn bị bùng nổ ra, khiêng Giang Đình ra khỏi phòng tắm, trực tiếp ngã xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, sau đó nhấc cái chân thon dài của Giang Đình gác lên vai mình, lại lần nữa động thân tiến thẳng vào, đâm đến tận cùng!

Tư thế mặt đối mặt khiến Giang Đình không có chỗ nào để ẩn nấp, không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể bộc lộ ra trước mắt Nghiêm Tà. Mỗi một biểu cảm nhỏ xíu trên gương mặt kia đều in dấu khắc vào đáy lòng Nghiêm Tà, ngay cả thống khổ và ẩn nhẫn, đều biến thành xuân dược tốt nhất.

"Tôi yêu em, Giang Đình," hắn lặp đi lặp lại: "Tôi yêu em."

Không biết qua bao nhiêu lần điên cuồng kịch liệt đâm vào rút ra, bộ phận nóng bỏng kia cuối cùng cũng chạy nước rút đâm vào chỗ sâu nhất, phun ra một dòng tinh dịch sền sệt. Trong quá trình bắn tinh vật nóng kia còn giật giật co rút, từng dòng nối tiếp từng dòng, bị vách thịt nóng như lửa run rẩy hút lấy hết lần này đến lần khác; cùng lúc đó Giang Đình gắt gao siết chặt ga trải giường, xương ngón tay trắng bệch, ngửa đầu lên không nói câu nào, bị Nghiêm Tà tàn nhẫn cắn lên yết hầu.

Tiếng nhịp tim như nổi trống cùng tiếng thở dốc hòa lẫn với nhau, máu huyết gào thét lao ra khỏi trái tim, hung hăng va vào não bộ.

"Thật kỳ quái," trong lòng Nghiêm Tà bỗng nhiên toát ra ý nghĩ này.

"Rõ ràng là mình đang cắn vào cổ họng yếu ớt nhất của anh ta, nhưng ngược lại người chân chính dâng hiến lên nhược điểm trí mạng, lại như là chính mình vậy."

Nắng chiều chậm rãi buông xuống, tia sáng đỏ vàng len lỏi qua khe hở rèm cửa sổ, rọi lên chăn nệm ngổn ngang và quần áo xốc xếch trên chiếc giường lớn, hai luồng hô hấp khàn khàn từ từ hồi phục lại, chậm rãi hợp hai làm một.

Nghiêm Tà vẫn còn đè lên người Giang Đình, cả hai đều trần truồng, một mảng da thịt trên cơ thể dán sát vào nhau, chốc lát sau Giang Đình mệt mỏi nhấc mí mắt lên.

"Thế nào?" Nghiêm Tà nhẹ giọng hỏi.

Giang Đình không trả lời, ánh mắt lướt qua khuôn mặt từ mặt mũi miệng của Nghiêm Tà, tựa như dùng lối vẽ tỉ mỉ miêu tả lại pho tượng nguyên mẫu. Anh nhìn vô cùng cẩn thận, vô cùng nghiêm túc, qua một lúc lâu sau mới nâng tay lên, đầu ngón tay còn hơi tê dại là dư âm còn sót lại sau cơn khoái cảm, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đầy mồ hôi của Nghiêm Tà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.