Phá Vân 1

Chương 44




Chương 44

Edit: Sabi

"Anh có sở thích nào sau giờ làm việc không?" Cô gái tao nhã cắt một miếng thịt cá, mỉm cười hỏi.

Đồ ăn tươi sốt tinh tế, giai điệu của dương cầm êm dịu tha thiết, nhân việc phục vụ đi lại nhẹ nhàng, không gian không có một tiếng động. Tầm mắt của Nghiêm Tà nhìn qua phía đối diện, nhìn thẳng vào một góc khác của nhà hàng, cho đến khi cô gái tốt tính tăng thêm ngữ khí: "Anh có sở thích đặc biệt gì sau giờ làm việc không?"

"Hả?" Nghiêm Tà phục hồi tinh thần đáp: "Không có thời gian rảnh rỗi. Cục công an thành phố một tháng tăng ca hai lần, mỗi lần nửa tháng."

"...............Vậy vào ngày nghỉ anh có đọc sách, du lịch, hay là đi nghe các buổi hòa nhạc không?"

"Nghe nhạc sao," Nghiêm Tà bắt đầu cảm thấy tẻ nhạt đáp: "Lúc lái xe sẽ bật nhạc của Phượng Hoàng truyền kỳ* gì đó."

".........." Sự tu dưỡng của cô gái này chắc phải tốt lắm mới có thể cố gắng kiểm soát được nét mặt đến cỡ này, còn rất nhanh trí nghĩ ra một chủ đề mới: "Công việc của anh bận rộn như vậy, chắc là gặp được rất nhiều vụ án nhỉ."

Nghiêm Tà: "À, cũng tạm!"

"Tốt quá, từ nhỏ tôi vẫn luôn ngưỡng mộ những người cảnh sát! Anh biết vụ án mới lạ nào có thể kể cho tôi nghe không?"

Trước cửa sổ nhà hàng cách đó không xa, Dương Mị không biết đang nói cái gì, ngay cả đồ ăn trong đĩa cũng không động đến, bộ dáng hăng hái lải nhải nói với Giang Đình không ngừng. Thói quen nhai kỹ nuốt chậm của Giang Đình vẫn như vậy, từ trong lỗ mũi thỉnh thoảng phát ra âm thanh mỏng manh, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Đây là lần thứ mười tám Nghiêm Tà thu hồi ánh mắt nhìn trộm lại, lơ đãng nói: "Mới lạ? Không có, cũng như nhau thôi."

Cô gái nhìn mặt Nghiêm Tà quyết định vì giá trị nhan sắc cho người đàn ông này thêm một cơ hội cuối cùng.

"Gần đây thực sự có vài điều mới lạ để nói." Tựa như trời cao nghe được tiếng lòng của cô, Nghiêm Tà suy nghĩ một chút, cuối cùng cái miệng quý giá của hắn bất đắc dĩ mở ra, nói: "Vài ngày trước có một nghi phạm bị hủy thi diệt tích ngay trên đường cao tốc, bị vài chục chiếc xe tải đi qua đi lại nghiền nát. À, cái thi thể đó nát bấy giống như thịt trong đĩa của cô ấy, cảnh sát chúng tôi phải lấy kẹp sắt nhặt trong mấy tiếng mới sắp xếp chỉnh tề vào hai cái túi nylon. Còn tháng trước, một cô gái bằng tuổi cô giúp đỡ bọn tội phạm vận chuyển ma túy, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại nhét vào chỗ riêng tư. Đậu má, ghê vãi. Sau chuyện này, mấy nữ cảnh sát ở chỗ chúng tôi mấy ngày liền chẳng ai ăn nổi cơm.............."

Không nên cho anh ta thêm bất kỳ cơ hội nào, cô gái thẫn thờ nghĩ thầm.

"..........Cho nên, tôi nói mấy cô gái ở độ của cô không nên ra ngoài quá muộn, đi đường vào ban đêm phải đề cao cảnh giác, quần áo nên mặc những loại kín đáo chút. Không phải xã hội nam quyền chúng tôi trách móc người phụ nữ bị hại gì đó, vấn đề là một số người như cầm thú kia vốn không phải là người, có trách móc cũng vô dụng. Cho dù bắt bọn chúng lại giam vào trong tù, cho hưởng thụ khoái cảm một vạn lần từ hoa cúc biến thành hoa hướng dương, vết thương của chính nạn nhân cũng rất khó xóa bỏ, cho nên dựa trên tỉ lệ....... này phục vụ!"

Tổng giám đốc đang âm thầm quan sát lập tức bước nhanh lên phía trước: "Thiếu gia."

Nghiêm Tà chỉ về hai người Giang Đình với Dương Mị đang đứng dậy đi tới đài ngắm cảnh: "Hai người họ đang làm gì vậy?"

Tổng giám đốc biểu hiện đồng tình: "Hai người họ ăn xong rồi, muốn đi hóng gió."

Nghiêm Tà: "................."

Nghiêm Tà giống như chính thất đi bắt gian, từ biểu tình của hắn có thể thấy, hai người kia không phải đi ngắm cảnh, mà là đang tay trong tay đi đến Cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận.

"Khụ khụ!" Cô gái coi mắt đặt dao và nĩa xuống, dùng khăn lau khóe miệng, nhấc túi xách lên mỉm cười nói: "Thật vui được cùng anh gặp mặt, Nghiêm tiên sinh. Đã đến lúc tôi phải về, hai ta cũng không cần trao đổi phương thức liên lạc đâu."

"?" Nghiêm Tà lúc này mới tỉnh táo lại: "Sao vậy? Không phải đang nói chuyện rất vui vẻ sao?"

Giám đốc che mặt không nỡ nhìn.

Thiên kim đại tiểu thư vào lúc này đã dùng cạn mấy chục năm dạy dỗ của gia đình và mấy năm giáo dưỡng của bản thân, cười tủm tỉm nói: "Không thì sao, Nghiêm tiên sinh?"

Nghiêm tiên sinh: "..............."

"Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Cặp trai gái mà anh vẫn luôn nhìn kia là người yêu hay là vợ chồng?"

Vợ chồng? Vợ chồng em gái cô!

Nghiêm Tà nói chắc như đinh đóng cột: "Anh em!..............Không, chị em!"

Đáy mắt cô gái viết đầy nhiệt tình và khích lệ: "Nếu không phải người yêu hay vợ chồng, muốn đuổi theo thì đuổi theo ngay đi! Dùng vũ lực đạp bằng mọi chướng ngại vật! Tốt nhất là đứng lên đi ngay bây giờ! Tôi đi trước, bye bye."

Nghiêm Tà: "Hả?"

Cô gái trao cho hắn một cái ánh mắt "nhanh lên", nhìn qua thì giống trợn trắng mắt hơn, sau đó xách cái túi Chanel lông thỏ trắng muốt lên, bước đi và không hề ngoảnh đầu lại.

"..............Tuy anh rất đáng thương," Tổng giám đốc vỗ vỗ vai Nghiêm Tà, thương xót và công bằng: "Nhưng đây đúng là lỗi của anh."

Nghiêm Tà cả người đờ đẫn giống như chưa thoát khỏi tình huống kia, thậm chí còn có chút ủy khuất: "Anh chỉ nhìn có hai lần thôi mà!"

Nghiêm Tà thuần thục ăn hết phần thịt bò bít tết còn dư lại trong đĩa, lau miệng đứng lên, cầm lấy bao thuốc lá chạy thẳng tới đài ngắm cảnh. Hàng hiên dưới mái vòm thủy tinh trăm hoa rực rỡ, hoa nhài trắng tinh tỏa hương thơm ngát, cây phượng xanh um tươi tốt, dây hoa hồng uốn lượn quanh cột đá cẩm thạch; Giang Đình đưa lưng về phía hắn, hai tay đút trong túi quần, chỉ thấy đầu Dương Mị chậm rãi nghiêng xuống, đang chuẩn bị thần không biết quỷ không hay tựa vào trên vai anh.

Nghiêm Tà: "Khụ khụ!!"

Dương Mị: "!!"

Dương Mị quay đầu căm tức nhìn hắn, Nghiêm Tà nở một nụ cười y đúc như nụ cười dưới bãi đậu xe: "Tôi vừa nhận được điện thoại từ Cục thành phố."

Giang Đình nhạy cảm quay đầu lại.

"Cảnh báo khẩn cấp về vấn đề lưu thông của chất Fentanyl kiểu mới.............." Nghiêm Tà dừng lại dùng vẻ mặt thâm sâu nhìn Giang Đình.

Giang Đình quả nhiên không phụ sự kỳ vọng: "Dương Mị, em về trước đi, anh với đội phó Nghiêm có chuyện cần bàn."

Dương Mị tức giận, giống như bị người cưỡng ép nhét hai quả trứng gà vào cổ họng, nghẹn đến không thở được. Cô mạnh mẽ hất đầu bước đi cộp cộp cộp, lúc lướt qua bên người Nghiêm Tà, trừng mắt liếc hắn một cái, trong mắt viết rõ ràng mấy chữ lớn "Bà đây muốn tự tay xé xác anh."

Nghiêm Tà khiêm tốn gật đầu. Từ phản ứng của Dương Mị suy đoán, cô ta chắc chắn đang coi mặt đất dưới giày cao gót của mình là thi thể Nghiêm Tà.

***

"Ma tuý kiểu mới sao rồi?" Giang Đình thản nhiên hỏi.

Nghiêm Tà không trả lời, bước đến đứng bên cạnh anh, bật lửa châm một điếu thuốc.

"............" Giang Đình ngẩng đầu nhìn cái biển sáng chói in mấy chữ 'Cấm hút thuốc' cách đó không xa. Suy ngẫm một lúc, anh giơ ngón trỏ lên.

Nghiêm Tà rất hiểu ý, rút ra một điếu thuốc Trung Hoa, châm cho anh, ánh mắt của hai người phân biệt rơi vào bức tường kính sát đất, đồng thời nhả ra một làn khói trắng.

Thành phố xa hoa dưới chân chìm trong làn sương trắng, sau đó tan thành mây khói.

"Lần này là vì cái gì?" Giang Đình hỏi.

Nghiêm Tà nói: "Không biết, không giải thích được, không phải có câu trái tim của phụ nữ như kim dưới đáy bể sao."

Giang Đình hơi quay đầu, bóng dáng Dương Mị đã biến mất sau cánh cửa nhà hàng. Anh búng tàn thuốc, nói với Nghiêm Tà: "Có lẽ anh vẫn chưa thực sự gặp được nửa kia mà lòng anh thực sự mong đợi."

Nghiêm Tà ngạc nhiên nhìn anh, "Ái chà chà! Tôi thật không nghĩ tới đội trưởng Giang lại văn thơ như vậy cơ đấy."

Giang Đình lắc đầu: "Tôi cũng không có kinh nghiệm gì, chẳng qua là từ góc độ lý trí đưa ra cho anh một số kiến nghị thôi."

Nghiêm Tà nháy mắt, cùi chỏ đột nhiên đụng vào y hai cái: "Ê, tiền bối."

"Sao vậy?"

"Anh cũng đã từng tuổi này, có từng coi mắt bao giờ chưa?"

"Cơ quan có giới thiệu qua."

"Kết quả thế nào?"

Giang Đình nói: "Không phải anh đã nhìn thấy rồi sao?"

Nghiêm Tà quan sát y từ trên xuống dưới, chế nhạo nói: "Quào, không nghĩ tới tiền bối cũng từng có lúc thất bại nha..............."

"Về cơ bản đều là tôi từ chối người khác."

"................Hả?"

Giang Đình hít một hơi thuốc, nói: "Khi làm một cảnh sát, nếu chưa chuẩn bị tốt tinh thần để bảo vệ thân nhân, thì đừng nên kéo người khác xuống nước theo mình. Hơn nữa, nếu trong lòng có ràng buộc, rất nhiều lúc sẽ do dự lưỡng lự, không những làm hại người khác mà còn làm hại chính bản thân. Tuy nhiên, một trong những nguyên nhân quan trọng không kém là sau khi coi mắt xong tôi không có hứng thú."

"Ờ......." Nghiêm Tà kéo dài giọng, như có điều suy nghĩ bĩu môi gật gật đầu, đột nhiên nhận ra hình như có chỗ sai sai:

"Không có hứng thú?"

"Ừ."

Mí mắt Nghiêm Tà giật giật mấy cái: "Anh........... Từng có bạn gái chưa? Chẳng phải người ta hay nói mối tình đầu lúc còn ở trong trường học thường không bệnh mà chết sao?"

"Vậy thì không có."

Nghiêm Tà lặp lại: ".......................Không có hứng thú?"

Giang Đình nói: "Một tháng tăng ca hai lần, mỗi lần nửa tháng, tôi từng này tuổi còn chưa bị nhồi máu cơ tim đã là không tệ rồi, làm gì có nhiều hứng thú như vậy."

Ầm ầm!

Giống như một tia sét đánh thẳng vào linh hồn, câu "không có hứng thú" vang vọng trong đầu Nghiêm Tà thật lâu!

Anh ta không có hứng thú với việc có người yêu!!!

Chẳng lẽ anh ta thích đàn ông?

Trời đụ, không phải chứ, đường đường là đội trưởng đội phòng chống ma túy tỉnh Cung Châu lại thích đàn ông, nếu thật thì tin tức bát quái này đã sớm truyền đi khắp mọi ngóc ngách của Thần Châu rồi. Nhưng nếu không thích đàn ông thì tại sao anh ta lại không quen bạn gái, điều này không phù hợp với hành vi logic bình thường. Chẳng lẽ anh ta không được???

Từ từ, giả sử rằng đội trưởng Giang thích đàn ông, vậy hành vi này cũng không mâu thuẫn với hành vi logic bình thường. Vậy thì, có thể giải thích chuyện năm xưa anh ta ra sức dẹp hết dị nghị của mọi người trao lại công lao cá nhân hạng hai cho mình. Dù sao, năm đó bản thân mình cũng đẹp trai phóng khoáng, thân thủ lợi hại, hormone nam tính của anh đây vang dội trên toàn bộ Kiến Ninh lan xa đến Cung Châu, từ bà cô 60 tuổi đến thiếu nữ 16 tuổi............Chờ đã! Chẳng lẽ anh ta thầm yêu mình??????

Bề ngoài Nghiêm Tà không có gì khác thường nhưng trong nội tâm lại cực kỳ chấn động.

Chẳng trách anh ta lại đồng ý nhận chìa khóa, còn chuyển từ quán KTV của Dương Mị đến ở nhà mình, chẳng trách anh ta nguyện ý đi coi mắt cùng mình còn gọi Dương Mị đến yểm trợ, chẳng trách sáng nay lúc ra cửa anh ta còn hỏi mình có muốn uống sữa bò không ........ Hơ! Chẳng trách anh ta lại uống sữa bò trên xe của mình! Tất cả đều đã được lý giải!

Giang Đình thuận miệng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Làm sao? Tôi là trai thẳng tôi còn thể làm gì? Tuy dáng người của anh rất đẹp, chỉ số IQ cao, da trắng eo nhỏ chân dài, nhưng........ nhưng mà.......

Nghiêm Tà hốt hoảng hút một hơi thuốc lá, linh hồn đứng bên vách đá như đang lắc lư muốn rơi xuống, cố gắng tìm kiếm một sợi dây thừng cứu mạng để bắt lấy — Nhưng mà cái gì đây?

Đúng rồi, đàn ông không thể sinh con!

Nghiêm Tà như trút được gánh nặng, có cảm giác thoát khỏi nguy cơ tràn ngập đối với trai thẳng như mình, không, đến linh hồn cũng đã được cứu rỗi. Nếu bây giờ quay lại xe đọc thêm mấy trang tâm lý học do bậc thầy soạn thảo, nói không chừng hắn có thể ngay lập tức đạp đất phi thăng.

"Ê!" Giang Đình cau mày, có lẽ cảm thấy Nghiêm Tà đang chìm đắm trong nỗi đau coi mắt thất bại không thể thoát ra được, vì vậy chủ động vỗ vỗ lưng hắn: "Nghĩ thoáng chút, duyên phận là thứ rất khó nói trước, có khi ngày mai tại chỗ rẽ sẽ gặp được thôi."

Nghiêm Tà bị đánh úp không kịp chuẩn bị, lảo đảo một chút, sau lưng hắn chỗ Giang Đình vừa chạm vào có cảm giác giống như bị điện giật, tê tê dại dại, tay chân trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa thì quăng luôn điếu thuốc lá.

"..............." Giang Đình rốt cuộc cảm giác được có điều không đúng: "Anh không sao chứ?"

Nghiêm Tà đờ đẫn nhìn anh, ánh mắt dừng lại thật lâu trên bờ môi xinh đẹp cùng hàm răng đều đặn trắng như tuyết của Giang Đình, hai tai ù đi, hắn không thể nghe thấy bất cứ cái gì ngoại trừ nhìn thấy đôi môi lúc mở lúc đóng của anh.

Đạ mú! Ở chỗ rẽ gặp được duyên phận là có ý gì? Chẳng lẽ anh đang ám chỉ bảo tôi theo đuổi anh sao? Tất nhiên tôi cũng không phải không thể theo đuổi, hơn nữa đội trưởng Giang cũng rất đẹp trai, nhưng dù sao đàn ông không thể......không thể............mới vừa nói đàn ông không thể cái gì ta.............

"Nghiêm Tà!" Trong ánh mắt quái dị của vài vị khách xung quanh, Giang Đình thấp giọng quát: "Điện thoại di động của anh đang đổ chuông!"

"Hả?" Nghiêm Tà giật mình, theo bản năng lấy điện thoại di động ra nhìn, là điện thoại từ văn phòng Cục thành phố.

Đa số các cuộc điện thoại của văn phòng Cục thành phố đều không có gì tốt, nhất là vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, nhưng lại không thể không nhận. Nghiêm Tà đang muốn tìm một nơi vắng vẻ để nhận, đột nhiên quay lại vội vàng nói với Giang Đình: "Anh đứng yên đây chờ tôi, cấm chạy lung tung!", rồi cầm lấy điện thoại lập tức sải bước đi thẳng.

"A lô, Đại Cẩu à?" Nghiêm Tà đứng sau quầy bar tuỳ tiện ngồi xuống, ra hiệu cho giám đốc đang nhắm mắt theo đuôi mình tránh ra xa, trong giọng nói như giấu thuốc nổ: "Sao vậy, có vụ án?"

"Gọi chủ nhiệm Cẩu!" Cẩu Lợi ngạo mạn nói, "Phỉ phui cái miệng quạ đen của anh, không thể nói cái gì tốt hơn sao? Không phải lão Ngụy thông cảm mọi người vất vả, chủ động phát cho mỗi người hai bao gạo, hai bình dầu, hay còn muốn ông ấy lấy tiền công quỹ ra tối nay mời các anh đi liên hoan ăn thịt nướng?"

"Chậc, tình cảm tốt như vậy, vừa khéo nhà anh vừa mới mở một nhà hàng thịt nướng............."

"Em đùa thôi," Cẩu Lợi cười nói: "Có vụ án."

Áp suất không khí xung quanh Nghiêm Tà đột nhiên đóng băng, nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống âm 20 độ.

"Mười phút trước, phân cục vừa đem tình huống báo cáo lên, một cặp vợ chồng nhận được tin nhắn tống tiền. Con trai họ vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh lên trung học cùng bạn học đi dã ngoại rồi bị bắt cóc, tên bắt cóc đòi hai trăm triệu tiền chuộc." Cẩu Lợi nói: "Đừng nói gì hết, nhanh chóng gọi người của đội hình sự trở lại, bát tự của chúng ta không có duyên với nghỉ phép."

Nghiêm Tà có cảm giác sai sai: "Hai trăm triệu?"

"Chà, số tiền rất lớn đấy, vì vậy Cục thành phố đã đồng ý lập chuyên án rồi á."

"Căn cứ theo hiểu biết của anh đây về tầng lớp phú hào ở thành phố Kiến Ninh, có thể trong thời gian ngắn từ trong vốn lưu động rút ra hai trăm triệu không vượt quá năm gia đình, gia đình duy nhất có con trai đang ở trong nước thì đang nói chuyện điện thoại với chú đây, anh nghiêm túc khẳng định kiêm chắc chắn anh đây không bị bắt cóc." Nghiêm Tà ngờ vực hỏi: "Cha mẹ người mất tích làm nghề gì? Chú xác định vụ bắt cóc này không phải là một trò đùa?"

"Cái này thì em biết này, nghe nói hai vợ chồng mở một công ty nhỏ, hoàn cảnh gia đình cũng coi như khá giả hơn so với những gia đình bình thường khác, nhưng hai trăm triệu thì........chậc chậc........nghĩ cũng đừng nghĩ." Cẩu Lợi nói, "Nhưng mà, theo cảm nhận của cá nhân em ấy, thì em có cảm giác vụ án này rất kỳ lạ."

"Là sao?"

"Tin nhắn của tên bắt cóc gửi tới chỉ có một bức ảnh, là một chiếc áo phông dính máu." Cẩu Lợi đứng trong phòng pháp y dừng lại một chút, cổ kẹp điện thoại, nhìn bức ảnh HD được zoom lên trước mắt, cau mày: "Theo lượng máu này, em thấy khả năng người mất tích còn sống không lớn đâu."

Chú thích:

(*) Nhóm Phượng Hoàng truyền kỳ – Phoenix Legend (thành lập tháng 9/1997), với cặp nam nữ ca sĩ được mệnh danh là kim đồng ngọc nữ gồm nữ ca sĩ người Ordos thuộc Nội Mông là Dương Ngụy Linh Hoa và nam ca sĩ Tăng Nghị.

Họ ghi dấu ấn với ca khúc Rạng ngời dân tộc nổi tiếng khắp Trung Quốc năm 2009. Những tác phẩm của nhóm là sự kết hợp hài hòa và sáng tạo chất dân nhạc truyền thống của Trung Quốc với hàng loạt các yếu tố âm nhạc đương đại mang âm hưởng hiện đại.

Với những thành công của mình, nhóm được công nhận là Nhóm nhạc có sức ảnh hưởng lớn nhất ở Trung Quốc đại lục năm 2005. Những ca khúc ghi đậm dấu ấn của nhóm như Ánh trăng tối thượng (Above The Moon), Tự do bay, Hát lên... đều thành công vang dội trên toàn Trung Quốc cũng như cộng đồng người Hoa khắp 5 châu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.