Phá Vân 1

Chương 22




Chương 22

Khởi Linh – 雨过昔年

***

Bấy giờ, bao nhiêu lời nói trong lòng Nghiêm Tà đều biến thành ba chữ đờ cờ mờ thân thương.

Chẳng qua, hắn chắc chắn không có cơ hội thốt ra bởi ngay lúc đó, cửa phòng lại bật mở, hai gã bảo kê khúm núm cung kính mời một người đàn ông trung niên gầy gò bước vào.

Nghiêm Tà liếc nhìn, chỉ thấy tên béo gật cực nhẹ với hắn.

"Đây là ông chủ của bọn em, anh Tống." Tóc đỏ chỉ vào: "Anh Tống đây là,"

Nghiêm Tà thoải mái nói: "Không cần giới thiệu, tôi cầm hàng rồi sẽ đi. Nếu không phải ông anh Hồ đi mất tiêu rồi, tôi đã chẳng đến khu bắc gây phiền."

"Ồ, bạn với lão Hồ?" Biểu cảm dè dặt kín đáo của anh Tống kia nhất thời thả lỏng: "Ài da sao cậu em không nói sớm, thiệt thất lễ thất lễ quá, coi việc hai đứa tụi mày làm đi! Khách quen cũng dám đắc tội!" Nói xong bèn rụt tay vả miệng tóc đỏ.

Tóc đỏ nhận cái tát còi to lực nhẹ hều này rồi cười làm lành, Nghiêm Tà vội vã làm bộ khuyên can.

"Không dám giấu gì, lão Hồ cầm hàng chỗ anh đây ít ngày rồi, người thì tốt đấy nhưng hơi xui tí." Anh Tống thở dài nói: "Ài, đầu năm nay việc buôn bán đã kém thì chớ, bọn cớm truy bắt còn nhanh, ngày nào cũng thần hồn nát thần tính, nếu không phải nể mặt béo đây với lão Hồ, anh cũng không dám đón tiếp khách mới tới như cậu em đây đâu."

"Haizz, thế không phải rồi!" Nghiêm Tà giơ tay, nói tùy ý: "Tôi cũng không hiểu ông chú cảnh sát lương mấy vạn tệ nuôi sống cả nhà còn khó, thế mà vẫn ngày ngày gây khó dễ chúng ta làm gì chứ, ăn no rửng mỡ chăng? Tiền ông mở sòng, hộp đêm cũng đủ nửa năm tháng lương của bọn họ rồi!"

Anh Tống bật cười ha ha, thầm nói thằng công tử nhà giàu này quả nhiên là dạng không có mắt như ban nãy gã quan sát trong camera.

Hai người hàn huyên mấy câu, Nghiêm Tà khai sạch nơi mua, giá cả và chất lượng hàng của Hồ Vĩ Thắng, anh Tống nghe xong chậc chậc ra tiếng, càng thêm hài lòng với thằng thiếu não nhà giàu này, chủ động nói: "Nếu cậu em đã giao dịch với lão Hồ nhiều năm như vậy rồi thì chỗ anh đây sẽ chủ động cho ít lợi nhuận, chiết khấu 95% nhé. Độ tinh khiết thì chú cứ yên tâm, anh trên cơ lão Hồ nên chắc chắc chất lượng gấp mấy lần gã."

Giang Đình vừa khéo ngáp một cái, bắt đầu mất kiên nhẫn mà nhìn chung quanh.

Giang Đình đã thẩm vấn không biết bao nhiêu con nghiện, nên khả năng bắt chước các biểu hiện khi lên cơn đều rất chuẩn, ngay cả "người trong nghề" còn không nhận ra được. Anh Tống vốn còn muốn nói thêm nữa, thấy vậy bèn cười ha ha, tiện thể nói: "Được được được rồi, cứ đưa hai cậu em thử hàng trước."

Trái tim Nghiêm Tà khẽ đập mạnh.

Anh Tống duỗi tay, tóc đỏ hiểu ý ngay, lấy một cái túi bọc kín chống thấm nước mờ đục ra khỏi túi áo khoác, sau khi bóc ra, đó dĩ nhiên là một vỉ thuốc.

Thuốc con nhộng?

Thuốc thông minh giả mà Hồ Vĩ Thắng bán cho nạn nhân Phùng Vũ Quang đây à?

Nghiêm Tà nhất thời nín thở, lại chỉ thấy tóc đỏ bóc vỉ thuốc, đó là hai viên thuốc con nhộng màu trắng chứ không phải Adela màu đỏ!

Anh Tống cười ha ha cầm một tờ giấy bạc: "Không phải anh khoe đâu, A Tống anh đây toàn kinh doanh hàng thật giá thật thôi, nào như đám bán lẻ ngoài kia, không đâu pha thêm gluco vôi bột cho cậu em. Nào, cậu em thử ở chỗ anh đi, bảo đảm chú em sẽ tâm phục khẩu phục."

Nghiêm Tà nhìn hành động chuẩn bị chia ma túy của anh Tống, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên cản lại: "Đợi chút."

Anh Tống ngừng tay.

Trong phòng vip cực kì yên tĩnh, tường cách âm ngăn hầu hết tiếng nhạc Rock ở bên ngoài, giai điệu mạnh mẽ quanh quẩn trong không khí. Mấy ánh mắt cùng nhìn về phía Nghiêm Tà, tên béo lo âu, tóc đỏ mờ mịt, hai mắt anh Tống khẽ lộ vẻ hoang mang cực kì bí mật cùng hoài nghi, chỉ vài giây ngắn ngủi mà dường như thời gian đã kéo dài rất lâu.

"....................." Nghiêm Tà chậm rãi ngả người ra sau, nở nụ cười trước toàn bộ ánh mắt khác nhau của mọi người.

"Anh Tống, người anh em Long đây ban nãy có thể không nói rõ với anh. Bạch phiến thì nhà tôi còn rất nhiều, hôm nay có mua hay không thì thật ra không vấn đề gì, tôi tới đây là vì lão Hồ nói, chỗ anh có hàng tươi mới."

Lời nói sắc bén mặt đối mặt này có sức thử thách kiểm tra kĩ năng biểu diễn khó hơn cả màn tình yêu sống chết Brokeback moutain dưới tầng hồi nãy.

Nghiêm Tà không cần nhìn cũng vẫn cảm nhận được gã anh Tống gầy đến mức khiến người khác khó chịu phía đối diện kia, lia ra ánh mắt sắc lẻm theo từng cú chớp mắt.

Ánh mắt đó hệt như lưỡi dao mang theo sự nghi ngờ và hoang mang, dần dần xẻ từng lớp da mặt và con ngươi của thằng công tử nhà giàu ngu xi là hắn đây, tựa như đang định đâm đến tủy não, moi khoét một thứ từ đó ra.

"Hàng tươi." Anh Tống vờ như đăm chiêu lặp lại, bỗng cười hỏi: "Hàng tươi chú chỉ, là gì ấy nhỉ?"

Nghiêm Tà chỉ có mỗi cách nghĩ về thứ bột xanh này!

Thứ bột màu xanh thể kết tinh sáng lấp lánh kia như một bóng ma từ đáy biển sâu, lẳng lặng tiến vào Kiến Ninh, một bóng tối không ngừng ngấm ngầm bao chùm lấy thành phố lớn này, cho đến khi nó để lộ manh mối quỷ quái trên tầng thượng của Hồ Vĩ Thắng.

Không một ai biết cấu trúc của nó, cũng không ai biết nó từ đâu đến, cảnh sát truy bắt ma túy mang sứ mệnh nặng nề không biết làm gì tại chốn ranh giới u ám ấy.

Người duy nhất có cái hiểu rõ về nó, hiện giờ đang ngồi ở trong căn phòng này.

Nghiêm Tà thầm nghĩ, nheo mắt nhìn xuống, chớp mắt chạm phải ánh mắt ngước lên của Giang Đình.

Giang Đình khẽ lắc nhẹ với Nghiêm Tà.

"............." Nghiêm Tà ngẩng đầu nhoẻn cười, nói: "Haizz, tôi với anh Tống đây nói chuyện hợp phết, cũng chẳng giấu nữa."

Đám buôn ma túy nhìn chằm chằm vào hắn.

"Loại màu đỏ, nói cắn xong sẽ thi tốt ấy, lão Hồ từng đề cử với tôi đây vài lần." Nghiêm Tà sờ mũi, cười nói: "Đương nhiên cũng không phải tự tôi ăn, mà cái thứ thuốc lão Hồ nói này ý, mang đi cho nữ sinh dùng."

Lời vừa dứt, anh Tống khịt mũi hừ.

Sau tiếng hừ thì trở thành tiếng cười không dứt.

"Anh bảo này, lão Hồ này thiệt là, há há há há."

Hai gã bảo kê trong phòng cũng cười hùa theo, tên béo mặt đầy mồ hôi lạnh không hiểu gì, căng mặt cười ngu. Cả căn phòng vip nhất thời đều ngập tràn không khí thoải mái vui vẻ, anh Tống vỗ đùi cười nói: "Có, có, đương nhiên có há há há há lão Hồ thật thú vị, tuyệt diệu á!............."

Nghiêm Tà bèn cười hùa, lòng thì đánh cái thịch.

Đó là tiếng trái tim rơi bịch nay đã trở về.

"Không ngờ cậu em trái ôm phải ấp, không chỉ thích cửa trước mà còn thích đi cửa sau há," Anh Tống liếc hắn tỏ vẻ đã hiểu, trêu ghẹo mấy câu không đứng đắn: "Được, có chí khí, chả trách lão Hồ có gì đều nói cho chú em há há há há há há!"

Nghiêm Tà biết hắn đã trở thành thằng cha nam nữ đều xơi không từ thủ đoạn trong mắt tay buôn ma túy này, nhếch khóe miệng cười khan: "Đúng đúng, cuộc đời ấy mà, phải tận hưởng lạc thú trước mắt."

Anh Tống giơ tay vượt qua bàn trà chọc vào bả vai Nghiêm Tà, bật ngón cái với hắn.

"Giá cả thực chất không thành vấn đề," Nghiêm Tà đập tệp tiền mặt mới lấy ra: "Tiền tôi mang theo có lẽ không đủ nhưng trong xe đậu dưới lầu, ở cốp sau vẫn còn........."

Bất ngờ thay anh Tống lại ngắt lời hắn: "Không vội, không vội, hàng của bọn anh cậu em còn chưa thử xong đâu."

Nghiêm Tà giật mình.

"Cậu em nói cậu em từng mua bạch phiến ở chỗ lão Hồ, nhưng độ tinh khiết từ hàng lão Hồ kém xa tụi anh. Cậu em cũng đừng vội muốn hàng mới, cứ thử hàng trắng chỗ anh đi đã, chúng ta mới có thể bàn chuyện buôn bán há, không thì từng người một, chỗ anh dù có đường buôn, hàng mới hơn nữa cũng chả đủ để bán đâu, cậu nói có đúng không?"

Anh Tống nói sao rất hòa ái, hành động lại chẳng cho người khác con đường sống, gã lấy trực tiếp viên con nhộng từ tay tóc đỏ, đặt trên giấy bạc, mỉm cười đưa đến trước mặt Nghiêm Tà.

Cảnh sát truy bắt ma túy nằm vùng ngoài cần dũng cảm hơn người, cẩn thận hết sức, thận trọng vô cùng thì còn phải đối mặt với thử thách nhiệm vụ đặc biệt bậc nhất là hút ma túy.

Hoặc nên nói, giả vờ hút ma túy.

Nghiêm Tà lẳng lặng nhìn hai viên con nhộng trên giấy bạc, trong đầu nảy lên rất nhiều suy nghĩ. Hàng năm số nằm vùng vì nghiện ma túy mà hủy hoại cơ thể, cán bộ sa ngã vào con đường mua bán ma túy đều được mạng nội bộ thường xuyên công bố. Khi bọn hắn còn đi học, trường cảnh sát đều tổ chức bắt đi thăm viếng, một ông lão người không ra người râu ria xồm xoàm đưa lưng về phía cánh cửa sổ phòng tạm giam, ôm hai chân, có thế nào cũng không chịu quay đầu, cảnh giáo nói nhỏ ông lão đó từng là cảnh sát truy bắt ma túy nhận được rất nhiều lời khen..........

Nhưng, người ngoài nhìn vào thì sắc mặt Nghiêm Tà vẫn như thường, nỗi hoảng đó thực ra chỉ xảy ra trong chớp mắt.

"Hàng của anh Tống, tinh khiết còn cần dùng thử?" Nghiêm Tà ngập ngừng, giơ tay cầm giấy bạc, cười nói: "Vậy em đây cung kính không bằng tuân mệnh."

Kế đó, một bàn tay lạnh lẽo đột ngột vươn đến đè chặt hắn lại.

Giang Đình ló đầu từ ngực hắn, cả người hệt như đang mơ màng, nom rất mệt mỏi với uể oải.

Ánh mắt anh rời rạc không tiêu cự, chẳng qua dưới ánh đèn trong phòng vip tối tăm của hộp đêm này, đáy mắt anh bỗng lấp lóe ánh sáng, đuôi lông mày cong cong, tỏa ra một sức quyến rũ khó có thể miêu tả bằng lời, phảng phất như một bông hoa thối rữa mà kì lạ. Cử chỉ của anh cũng cực kì dịu dàng, tuy nhiên không cho ai từ chối, Giang Đình cầm giấy bạc ra khỏi tay Nghiêm Tà. Ngón tay mảnh khảnh thon dài bóc bao con nhộng, đổ bột trắng đó ra, không quan tâm đến ánh nhìn chăm chú của mọi người, gấp gọn giấy bạc để ở chóp mũi, anh dùng móng tay bóp chặt một bên cánh mũi, say mê chán ngán hít một hơi sâu.

Hành động này xảy ra quá nhanh, Nghiêm Tà lập tức co rụt con ngươi.

"....................."

Giang Đình tiện tay quẳng giấy bạc trống rỗng về phía anh Tống, mềm nhũn không xương mà ngả vào lòng Nghiêm Tà.

Hít rồi?!

Sao lại thế này?!

Bây giờ cần làm gì đây?!

Đây là mười giây Nghiêm Tà cảm thấy hoảng sợ tột độ nhất trong cuộc đời, thoáng cái, hắn thậm chí còn không khống chế được cơ mặt, biểu lộ vẻ kinh hoàng.

Đúng vậy, kinh hoàng.

Từng ấy năm làm cảnh sát, hắn đã bắt rất nhiều tội phạm ma túy, cũng hiểu biết rất sâu về nó, cho nên càng không thể kiềm chế được nỗi sợ và căm ghét với thứ bột màu trắng này. Cũng bởi vì hắn hiểu mặt yếu đuối của mình như thế, mới biết được Giang Đình thực sự là một cảnh sát truy lùng ma túy có thâm niên, mà tư tưởng tinh thần không hề thua kém bản thân hắn, đồng thời cũng sẽ kháng cự hơn với ma túy.

Cảnh sát tuyến một lão luyện đối đầu với ma túy, sẽ thừa biết không thể đánh bại nỗi sợ hãi do cái chết trắng đem lại, điều gọi là coi thường kẻ địch từ đáy lòng kia vốn chẳng hề tồn tại.

Tuy nhiên, chính sự sợ hãi này, kinh hoàng này, mới có thể bảo vệ bọn họ không rơi xuống vực sâu không thể trở lại.

"...................." Khóe miệng Nghiêm Tà khẽ cử động.

Anh Tống có vẻ đang cười gì đó, có thể đang trêu ghẹo, đồng thời còn lải nhải khoe khoang. Tên béo cũng cố gắng phối hợp theo, hòng rời sức chú ý của gã buôn ma túy.

Thế nhưng những âm thanh hỗn loạn đằng sau đó đối với Nghiêm Tà mà nói, bỗng nhiên trở nên vô cùng mơ hồ.

"Ưm." Giang Đình chợt che miệng đứng dậy, miệng nói không rõ: "Nóng."

Anh Tống bật cười to: "Hàng tốt là thế đấy, mấy thứ mua từ chỗ lão Hồ không giống đúng không? Các cậu cứ chờ chút, để thuốc phát huy tác dụng mới được. Nào cậu em, chú cũng làm một điều, giúp chú phê, phê nào........."

Nghiêm Tà cúi người bế ngang lấy Giang Đình, tiện tay nhận điếu thuốc do tự tay anh Tống cuốn cho, giắt ở trên tai, cười vô lại nói: "Được, em đi toilet cái."

Ngay sau đó hắn đưa mắt ra hiệu cho tên béo, cũng mặc kệ gã anh Tống kia có phản ứng gì, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh của phòng vip trong tiếng cười của hai gã bảo kê, giơ tay khóa cửa lại.

Ầm!

Nghiêm Tà lập tức vặn vòi nước, rồi lại ấn nút xả nước bồn cầu, trong hai tiếng nước ào ào, hắn đập Giang Đình vào tường một cái thật mạnh, nói khẽ: "Anh điên rồi à?"

Giang Đình vậy nhưng cực ung dung, mở lòng bàn tay ra: "Bình tĩnh chút coi."

Nghiêm Tà cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy trên bàn tay trái ban nãy Giang Đình dùng để bóp mũi, có một nhúm giấy bạc để gần mé bàn tay dính đầy bột trắng, tất cả đều là ma túy!

Bàn tay bóp chặt bả vai Giang Đình chợt buông, bỗng nhiên mềm oặt xuống, hắn ngồi thụp xuống đất ôm đầu, mệt mỏi thở phào một hơi.

Giang Đình: "........................."

Giang Đình không rõ hắn đang làm gì, chần chừ một lát mới quỳ nửa người, đẩy nhẹ hắn, hỏi: "Anh không sao chứ?"

"..................Không." Nghiêm Tà ngẩng đầu, mặt mày đượm vẻ đã được siêu thoát, nếu thoáng nhìn còn hơi giống bỗng dưng nhập vào kẻ hiền, hắn sụt sùi nói: "Tôi mém nữa đã bị anh dọa xìu rồi."

Giang Đình nhíu mày nói: "...........................Tôi xin lỗi?"

"Không phải cái xìu kia, là cả người xìu xiu ấy, không phải kiểu có cứng cũng không nổi kia...............Đờ, tôi đờ mờ đang nói gì thế này." Nghiêm Tà cố ép bản thân rời khỏi trạng thái ăn nói lung tung, nói lẩm bẩm mấy câu chửi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Không còn nhiều thời gian nữa, anh nhanh chóng rời khỏi đây đi, cuối ngõ Tam Xuân cửa sau hộp đêm có một con xe Jeep mang biển đuôi ba con 1, đến đó rồi báo cảnh sát, hoặc tìm buồng điện thoại công cộng gọi điện báo cảnh sát luôn cũng được. Tôi sẽ ra ngoài câu giờ, nhất định phải để bọn chúng đưa hàng xanh đến, anh thông báo cho tổ hành động ngoại vi để đột phá ngay sau năm phút đó! Cưỡng chế phá cửa! Nhớ nắm chặt thời gian, lẹ lên!"

Toilet nằm dựa theo tường của tòa nhà, có một cái cửa thông gió nhỏ, chiều rộng cũng đủ cho thân hình như Giang Đình tạm chui vào được, tiếp đó anh cần phải nhảy từ tầng hai đến thùng rác chất đầy tại cửa sau hộp đêm.

Nghiêm Tà nhổ hai bãi nước bọt vào lòng bàn tay, định đứng dậy dùng tay bẻ song sắt, bỗng nhiên bị Giang Đình kéo lại.

"Sao thế?"

"......................."

Hình như Giang Đình đang suy nghĩ, Nghiêm Tà đưa mắt tỏ ý anh nói nhanh lên, đừng xàm nữa.

"Đội phó Nghiêm." Giang Đình nói chậm rãi, hình như mỗi từ đều phải đắn đo mãi mới thốt ra, anh nói: "Có chuyện tôi nhất định phải nói cho anh biết."

Nghiêm Tà: "?"

"Về mục tiêu hành động lần này của các anh, thuốc tinh thần kiểu mới có trạng thái kết tinh màu lam nhạt, ở đây........"

Giang Đình còn chưa nói xong, cửa bên ngoài đã nổ ầm một tiếng cắt ngang lời anh.

Cánh cửa phòng vip đập mạnh vào tường, rồi nhanh chóng bật ngược lại vì bị người đá bay ra. Tiếng bước chân ầm ầm của không biết bao nhiêu người ùa vào phòng vip, anh Tống còn chưa kịp lên tiếng, đã nhanh chóng bị người khống chế trước, Nghiêm Tà và Giang Đình trốn trong toilet đều nghe thấy một tiếng gào uy nghiêm bên ngoài: "Không được cử động, cảnh sát đây!"

Nghiêm Tà với Giang Đình cùng nhìn nhau ngẩn người.

"......................Lão Tần?" Nghiêm Tà nghi ngờ nói, "Không đúng, không phải lão Tần."

Giang Đình không nói thêm nữa, lập tức bắt đầu phá song sắt cửa thông gió.

Tuy nhiên, một câu như sấm dội tiếp theo đã đánh cho đỉnh đầu hai người họ khét lẹt: "Đồn công an đường Di Hòa đây, có người báo các người dính líu đến mua bán mại dâm với đồng tính, tất cả ngồi xổm xuống giơ hai tay lên đầu cho tôi! Lấy giấy phép cư trú tạm thời ra đây!"

Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!

"Có người bên trong không? Cút ra đây!" Cảnh sát đi theo đập mạnh cửa toilet, Nghiêm Tà và Giang Đình nhìn nhau, tiếng gào vẫn tiếp tục vang lên: "Nhanh lên, không ra tao đạp cửa đấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.