Chương 155
Sabi
Hắn chạy trốn rồi.
Sau khi lừa được phán đoán của bác sĩ phụ trách và sự giám thị của những cảnh sát mặc thường phục một cách thần kỳ, tiểu vương tử phản bội Tần Xuyên đã lợi dụng sơ hở ngắn ngủi lúc những người giám thị giao ca, thuận lợi tháo được còng tay, nhảy qua cửa sổ, chạy mất tăm mất dạng.
Từ khi cục trưởng Lữ biết được tình thế đến khi ban bố công văn khẩn cấp chỉ mất chưa đến nửa tiếng đồng hồ, nhưng thiên la địa võng cũng không bắt được con cá mập gian xảo này. Từ chiếc còng tay bên giường bệnh đến bức tường bên ngoài bệ cửa sổ phủ đầu ADN của hắn, đội điều tra hình ảnh hăng hái chiến đấu với video giám sát hai ngày, cuối cùng chỉ tìm được nửa bóng lưng mơ hồ của hắn ở lối ra của đường cao tốc nào đó, cùng với cái khoát tay về phía sau.
Đó hình như là tư thế từ biệt.
Không ai biết tại sao Tần Xuyên lại chọn chạy trốn vào ngày hôm đó, có thể là vì cuối cùng hắn cũng nghỉ ngơi lấy sức đủ để hành động, cũng có thể quá trình đổi ca của người canh giữ hôm đó quả thực có sơ hở. Không ai có thể đoán được suy nghĩ của Tần Xuyên, nhưng cục trưởng Lữ nói: "Cũng có thể là vì đang đợi cậu."
Nghiêm Tà: "Hả?"
"Hả cái gì mà hả, cháu nghĩ lại hôm đó lúc chúng ta đứng trước giường cậu ta nói chuyện đi, thật ra cậu ta vẫn luôn tỉnh, nghe không sót một chữ, đợi chúng ta vừa ra khỏi cửa cậu ta lập tức bò dậy chạy trốn, nếu không thì cậu cảm thấy chuyện này phải giải thích thế nào?"
".............." Nghiêm Tà nhất thời cạn lời, cục trưởng Lữ thở dài nói: "Nếu không muốn ngồi tù, sao ngay từ đầu còn để ma quỷ cám dỗ chứ!"
Cục trưởng Lữ đứng trước cửa sổ phòng làm việc, trà hoa cúc cẩu kỷ đường phèn dập dờn trong ca trà tráng men, hơi nóng lượn lờ, ngưng tụ thành một tầng sương trắng mỏng trên kính lão. Đôi mắt ông vô định nhìn phố phường bận rộn xa xa, trong mắt lóe lê tia sáng yếu ớt, một lúc lâu sau mới thở dài nói:
"Con người Tần Xuyên, trong tính cách cậu ta có chính nghĩa, có trung thành, là do chú không làm tròn trách nhiệm dẫn dắt. Lúc lão Nhạc vừa mất chú từng nghi ngờ cậu ta, thật ra khi đó vẫn kịp kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, nhưng biểu hiện của cậu ta lại quá thành thạo, chưa từng có lúc nào ổn định, từ đầu đến cuối đều thay đổi............."
(*) Kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm: khi đến bên bờ của của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ.
"Già rồi, già rồi!" Cuối cùng cục trưởng Lữ tự giễu kết luận.
Nghiêm Tà muốn an ủi, nhưng không biết nên nói gì. Cục trưởng Lữ xoay người đi đến trước bàn làm việc, ký tên vào thông báo hỗ trợ điều tra, giơ thông báo truy nã ra trước mặt, cảm khái nheo mắt lại.
"..............Cháu sẽ bắt cậu ta lại," sau cùng Nghiêm Tà thấp giọng nói. Cục trưởng Lữ gật đầu, hai người cùng nhìn vào lệnh truy nã, khuôn mặt anh tuấn lịch sự của Tần Xuyên đang mỉm cười với họ.
"Chờ anh?" Giang Đình dựa vào đầu giường bệnh, khép quyển sách 'Ý nghĩa của quá trình Methyl hóa ADN trong thực hành pháp y (tác giả Cẩu Lợi)', bật cười nói: "——Chờ anh làm gì, suy nghĩ của anh với cục trưởng Lữ thật phong phú. Lộ trình chạy trốn của Tần Xuyên tuyệt đối không phải do một mình hắn lên kế hoạch, rất có thể có đồng bọn tiếp ứng, sở dĩ chọn ngày đó cũng chỉ vì thời cơ đã chín muồi, chứ đâu ra nhiều lý do đến vậy?"
Dương Mị ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh VIP húp canh hải sản, vừa húp xì xụp vừa gật gật đầu đồng ý. Cô không hiểu rõ Tần Xuyên, nhưng Tần Xuyên từng rạch một đường trên mặt anh Giang nhà cô, thế nên hiện giờ hắn đang đứng thứ ba trong danh sách ghi thù của cô, hạng ba là ả quản lý hộp đêm Cung Châu giật dây chuyền kim cương của cô, hạng năm là ông chủ KTV kế bên Bất Dạ Cung cướp việc làm ăn của cô.
Còn hạng nhất và hạng nhì, đều chết hết rồi.
"Coi cái tiền đồ của cô kìa, húp gì húp lắm thế!" Nghiêm Tà dạy dỗ cô, "Đây là tôi bảo người hầm cho anh Giang nhà cô bồi bổ thân thể, sao đều là cô uông thế! Nhìn đi, hai tháng mập như thùng phi rồi, đầu không gội mặt cũng không trang điểm, còn muốn kết hôn lập gia đình nữa không?"
Giang Đình đang định lên tiếng bảo vệ Dương Mị, vừa nghe đến hai chữ kết hôn, nhất thời cũng cảm thấy khẩn trương, nhìn Dương Mị với vẻ trách móc.
"Lập gia đình làm gì," Dương Mị quẹt quẹt miệng, lạnh lùng nói: "Bà đây ở một mình rất tốt, kiếm tiền mua túi mua nhà mua châu báu, cuối tuần đi ăn đi tập yoga với Hàn Tiểu Mai, có cái gì không tốt?"
"Nói thì nói vậy, nhưng..........." Nghiêm Tà vẫn chưa chịu buông tha.
Nhưng câu tiếp theo của Dương Mị khiến hắn á khẩu: "Không có nhưng nhị gì hết, lợi nhuận mỗi năm của Bất Dạ Cung tăng gấp ba, bà đây có tiền!"
Nghiêm Tà biết rõ có tiền là điều tốt, phải thừa nhận lời này rất có sức thuyết phục.
Giang Đình cười cười bất lực lắc đầu, lại mở tác phẩm mới nhất của chủ nhiệm Cẩu ra (bản có chữ ký), thờ ơ hỏi: "Đã gửi thông báo hỗ trợ điều tra chưa?"
"Gửi rồi, không gửi đi còn chờ ăn tết sao." Nghiêm Tà thở dài nói: "Có điều căn cứ theo tiến triển mới nhất, cậu ta có thể đã chạy khỏi tỉnh S rồi, hy vọng bắt được cậu ta trong thời gian ngắn tương đối mong manh."
Giang Đình nói: "Tôi cảm thấy cậu ta có thể sẽ xuất ngoại."
"Xuất ngoại?"
Giang Đình lật qua trang khác, dẩu môi 'ừ' một tiếng: "Người như Tần Xuyên làm việc sẽ không tuyệt đường, quen mượn đao giết người, thích chừa đường lui, lúc đầu thành tâm dốc sức cho K Bích còn lén lút lấy lòng Uông Hưng Nghiệp, nếu không cũng sẽ không để lại sơ hở trong camera giám sát dân dụng đến mức bị cục trưởng Lữ bắt được. Trừ tên Uông Hưng Nghiệp thành sự không đủ bại sự có thừa ra, tôi đoán hắn vẫn còn có những người liên lạc khác, có thể đã sớm trải sẵn cho mình không chỉ một đường lui thôi đâu."
Nghiêm Tà trầm ngâm, Giang Đình lại nói: "Tôi nghĩ các anh đã sớm thấy rõ điểm này rồi chứ, sự khác biệt giữa Tần Xuyên và người bình thường, là thiện và ác trong tính cách của người khác đều không cố định. Sở dĩ Văn Thiệu đã bắt đầu dụ hắn xuống nước từ mười năm trước, không phải chỉ vì hắn là đứa con duy nhất mà Nhạc Quảng Bình mắc nợ rất nhiều, mà còn vì hắn ta đánh hơi được trên người Tần Xuyên có một mặt tương tự với mình——hai người họ đều thích cảm giác khống chế tà ác trong tay. Lúc Tần Xuyên cố ý hỏi A Kiệt về khẩu súng 92 trước mặt tôi, dùng ngón tay giả làm họng súng chĩa vào đầu A Kiệt vờ như muốn bắn, không đế ý đến việc A Kiệt đã dấy lên nghi ngờ, bởi vì hắn đang hưởng thụ cảm giác kích thích lấy hạt dẻ trong lò lửa(*). So với Văn Thiệu, thì trong lòng Tần Xuyên chỉ là nhiều thêm một sợi xiềng xích mà thôi."
(*) câu gốc hỏa trung thủ lật: lấy hạt dẻ trong lò lửa; ky cóp cho cọp ăn; mình làm người hưởng (xem truyện Ngụ ngôn của La Fontaine, ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì)
"Nếu có thể, tốt hơn hết là đưa hắn ra trước công lý càng sớm càng tốt," dừng một lát Giang Đình mới tổng kết, "Nếu không tôi sợ dưới tác động từ bên ngoài, hắn sẽ dần dần biến thành K Bích thứ hai."
Tần Xuyên sẽ bước lên con đường không lối thoát sao?
Không ai có thể nói rõ điều này, nhưng Nghiêm Tà cảm thấy trong lòng cậu ta không chỉ nhiều hơn một sợi xiềng xích so với K Bích, mà còn có một cái gì đó khác nữa.
Tuy nhiên điều này cũng chỉ có thể đợi đến khi hắn đích thân bắt được Tần Xuyên mới biết được.
Kết quả xử lý của Giang Đình mãi không có, cục trưởng Lữ nói là do mối quan hệ căng thẳng giữa sở tỉnh S và cục thành phố Cung Châu. Từ sau khi cục phó Hồ đế làm biên bản, Giang Đình lại đón nhận thêm nhiều lần thẩm vấn nữa, mỗi một lần thẩm vấn xong tâm tình anh lại căng thẳng thêm mấy phần; nhưng về sau đợi mãi vẫn không có kết quả xử lý, nên tư tưởng của anh cũng thoải mái hơn, còn nói với Nghiêm Tà dù có xử ngồi tù mấy năm anh cũng không sợ, anh sẽ đem tác phẩm mới nhất của Cẩu Lợi và kinh bát nhã ba la mật đa vào trại tạm giam tu luyện, đợi sau khi mãn tù anh sẽ trở thành một kiếm sĩ đa tài đa nghệ.
Nghiêm Tà cười khổ nói, việc khác chồng không làm được, nhưng việc này nhất định sẽ chạy vạy xin lệnh ân xá cho em, em cứ yên tâm đi.
Đầu xuân tháng ba, Giang Đình cuối cùng cũng được xuất viện, Nghiêm Tà cũng chính thức kết thúc cuộc sống ba đường thẳng cục thành phố, nhà, bệnh viện, bệnh viện, bệnh viện.......
Tóc anh không chỉ mọc dài ra mà còn đen nhánh mềm mại, ngay cả Nghiêm Tà cũng tấm tắc lấy làm lạ, cứ rảnh rỗi lại thò tay sờ sơ. Nhưng Giang Đình đã quen với kiểu đầu trọc mát mẻ, khéo léo bày tỏ tâm nguyện muốn cắt đầu đinh của mình——lần này không chỉ Nghiêm Tà, mà ngay cả Dương Mị, Mã Tường, Hàn Tiểu Mai cùng những quần chúng có thẩm mỹ bình thường khác cũng bày tỏ sự phản đối rất quyết liệt, không lay chuyển được nên anh đành phải bỏ cuộc.
Vẫn là ở nhà thoải mái, Giang Đình suốt ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, buồn chán thì xuống vườn hoa dưới lầu đút cho mèo hoang ăn. Phu nhân Tằng Thúy Thúy đều đặn mỗi ngày hai bữa đưa canh qua, chăm anh như chăm cục cưng, xuất viện chưa bao lâu anh đã cảm giác được mình tăng cân, lên cân thử phát hiện quả nhiên nặng thêm ba cân.
"Nghiêm Tà!" Giang Đình từ trong phòng tắm ló đầu ra hét: "Anh đã đồng ý nếu tôi tăng thêm năm cân sẽ đưa tôi đi Cung Châu, vào xem này!"
Nghiêm Tà đang dạng chân xem đá bóng trong phòng khách, nghe vậy lập tức xoa tay đứng lên, lẩm bẩm: "Nuôi béo, có thể ăn thịt..........."
Giang Đình muốn đến nghĩa trang liệt sĩ Cung Châu. Kể từ sau vụ án nổ nhà máy nhựa 1009, đây là lần đầu tiên anh chủ động đưa ra yêu cầu này.
Nghiêm Tà cũng không phải không muốn lái xe đưa anh đi, chủ yếu bác sĩ nói tim mạch và não của Giang Đình còn rất yếu, không thể chịu đựng được kích thích quá lớn, dưới biểu hiện của Giang Đình cục trưởng Lữ cũng cảm thấy khả năng anh hôn mê trước mộ là rất lớn. Mãi đến khi thời tiết ấm dần lên, sau giữa tháng tư, kết quả tái khám khá tốt, Nghiêm Tà mới dẫn Giang Đình ra khỏi cửa dưới sự cho phép của bác sĩ.
Khác hẳn với sự thổi phồng trong các tác phẩm văn học, lúc bọn họ đến nghĩa trang không những không có mưa phùn, cũng không có vẻ bi thương sầu thảm, mà thời tiết còn rất đẹp. Nhánh cây đâm chồi nảy lộc, những khóm hoa nhỏ trên nền cỏ xanh đung đưa đón gió, ngay cả bia mộ quanh năm xám xịt cũng phản chiếu ánh sáng ấm nhuận.
Nghiêm Tà nói: "Tôi tìm cho em cái ghế xếp ngồi một lát nhé, em không thể đứng quá lâu được."
Giang Đình không lên tiếng, ôm bó hoa đi tới đi lui trước mười mấy ngôi mộ, không biết đang lẩm bẩm cái gì. Rốt cuộc đi không nổi nữa, mới nhấc ống quần ngồi bệt xuống đất, thở ra một hơi thật dài.
"Được, tôi ở một mình một lát," anh tùy ý nói, "Lát nữa tôi ra ngoài tìm anh."
Nghiêm Tà vỗ vỗ bả vai anh, rút điếu thuốc từ trong túi quần ra ngậm lên miệng, một tay đút túi quần đi ra ngoài.
Cảnh sát hình sự là một trong những nghề nguy hiểm nhất trong thời đại hòa bình, càng là hình cảnh lớn tuổi càng có thể thấy được trên đời này lòng người độc ác đến nhường nào, tâm hồn lương thiện tốt đẹp ra sao, cuộc sống có bao nhiêu đang quý, cái chết và sự chia ly nhiều lúc đến thật dễ dàng.
Chính bởi vì sinh mạng quá yếu ớt dễ dàng biến mất, nên mới phải dùng tâm tính mong đợi trùng phùng tiễn biệt người chết, dùng hình phạt nghiêm khắc bảo vệ người sống.
Nghiêm Tà ra khỏi nghĩa trang, hít vào một hơi thật sâu bầu không khí mát mẻ trong lành xen lẫn hương cỏ cây, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
"A lô, cục trưởng Lữ?"
Đội trưởng Dư đã đề xuất nghỉ bệnh, việc để Nghiêm Tà chính thức tiếp nhận điều động cũng được đưa vào chương trình nghị sự. Sau khi thăng chức cũng coi như tiến vào cương vị lãnh đạo trung tầng, cũng không thể tùy tiện mắng chửi, cục trưởng Lữ và cục phó Ngụy cứ như muốn dùng thời gian vài ngày cuối cùng này mắng đủ vốn cho nửa đời sau vậy, hiện giờ chỉ cần nhìn thấy hắn là không nhịn được mắng tơi bời khói lửa, dẫn đến việc Nghiêm Tà sinh ra bóng ma tâm lý khá lớn đối với việc nhận điện thoại của hai người.
"Chú mày đang trêu mèo ghẹo chó ở nơi nào, Cung Châu?"
"..............."
Nghiêm Tà còn chưa kịp cãi lại việc này được ông đặc biệt tự mình phê duyệt cho nghỉ còn gì, đã nghe cục trưởng Lữ nói tiếp: "Ý kiến xử lý đối với Giang Đình đã được Bộ phê duyệt rồi."
Gò má Nghiêm Tà căng thẳng: "Thế nào?"
Đầu dây bên kia tuôn ra một dòng khí lưu, nghe giống như tiếng than thở kéo dài, cục trưởng Lữ nói: "Đến cuối cùng cũng nhờ có lão Nhạc!"
Trong số tất cả các điểm giới hạn mà Giang Đình có thể chạm tới, bắn chết Tề Tư Hạo cũng không tính là vấn đề quá nghiêm trọng, bởi vì lúc đó anh ta đã đầu phục K Bích, cũng bán đứng sự tồn tại của Nghiêm Tà cho bọn tội phạm ma túy, cho nên vấn đề này cũng có thể tranh luận được. Vấn đề nghiêm trọng thực sự là một số việc anh làm cho Ngô Thôn lúc vừa mới làm cảnh sát, cùng với việc bao che cho một số con buôn theo lệnh của K Bích——Hồ Vĩ Thắng chính là ví dụ điển hình; và việc Giang Đình "hy sinh vì nhiệm vụ" sau sự kiện 1009, có mấy lão đại cao tầng đã nhân tiện gán hết chuyện mình làm cho anh, giờ hoàn toàn không thể làm sáng tỏ được.
Tuy có công lao bù trừ nhưng cụ thể công tính bao nhiêu, tội tính bao nhiêu, nước trong này rất sâu, cãi qua cãi lại vẫn chưa đi đến hồi kết.
Sở tỉnh S, cục thành phố Kiến Ninh và cục thành phố Cung Châu, ba bên cãi vã tranh chấp ròng rã suốt hai tháng trời, cuối cùng kinh động tới bộ công an. Đầu tháng tư, bộ công an cử người tiến hành điều tra toàn diện, truy xuất một số lượng lớn hồ sơ vụ án cũ từ mười mấy năm trước, khi kiểm tra những sai phạm năm xưa lúc Giang Đình phá án, thì phát hiện ra rất nhiều bằng chứng cho thấy anh bị gài, cho nên họ tìm hiểu nguồn gốc rồi cấp tốc dẫn độ hai tên lãnh đạo thành ủy đã nghỉ hưu; sau khi điều tra sâu hơn nữa, thì phát hiện một ít sơ suất năm xưa của Giang Đình sau này cũng được người khác dùng nhiều thủ đoạn lấp vào.
——Là Nhạc Quảng Bình.
Sau khi Giang Đình thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình với Nhạc Quảng Bình, và đề xuất kế hoạch hành động 1009, vị cục trưởng già này đã lặng lẽ lật lại tất cả những hồ sơ vụ án có vấn đề mà năm xưa anh xử lý, bổ sung phê duyệt và ký tên. Ông ấy làm vậy là để nhận hết trách nhiệm về mình, tuy bổ sung phê duyệt là không hợp quy củ, nhưng nếu tương lai Giang Đình bị người chỉ trích, Nhạc Quảng Bình có thể làm bình phong che chở, chừa cho anh một con đường sống sau cùng.
Người đã đi xa, nhưng bóng mát vẫn còn. Trước khi những hồ sơ vụ án cũ được đưa ra ánh sáng, không ai biết Nhạc Quảng Bình đã làm gì, thậm chí ngay cả bản thân Giang Đình cũng không biết sau lưng mình vẫn luôn có một đôi tay già nua mạnh mẽ chống đỡ.
"Không đến mức truy tố, nhưng cảnh cáo nội bộ đảng thì không thể tránh khỏi, trở về bảo Giang Đình nhận lỗi rồi từ chức đi.........."
Thực tế là bị khai trừ, anh không thể mặc đồng phục quay lại đội ngũ cảnh sát được nữa. Nhưng so với việc bị truy tố và ngồi tù thì kết cục này có thể nói là quá tốt, thậm chí còn đáng để ăn mừng.
"...........Cháu hiểu rồi," Nghiêm Tà im lặng hồi lâu, xúc động nói: "Vâng, không sao............Cháu nói với anh ấy."
Cục trưởng Lữ dặn dò đôi câu rồi cúp máy.
Nghiêm Tà siết chặt di động, hít sâu một hơi ổn định tâm tình, cất bước đi về phía nghĩa trang xanh tươi mơn mởn đầu xuân. Giày da nhẹ nhàng giẫm lên cỏ mềm, đi qua tầng tầng lớp lớp bia đá xám xịt, đứng yên bên cạnh Giang Đình, cúi đầu cười cười đón lấy ánh mắt sáng rực của anh.
"Là vầy, vừa rồi cục trưởng Lữ có gọi tới, ông ấy nói..........."
Bầu trời trong xanh như gột rửa, những đám mây bồng bềnh trôi theo gió, một tia sáng tách mây mà ra. Sau đó, hàng vạn ánh sáng vàng giống như những mũi tên hoàng kim thiên thần bắn ra, xuyên qua thiên địa hướng về trần thế, chiếu sáng núi non sông nước, thành phố và làng mạc rộng lớn miền Tây Nam tổ quốc.
Trong nghĩa trang liệt sĩ Cung Châu, vô số tùng bách xanh biếc thẳng tắp, vô số bia đá sừng sững giữa đất trời.
Giang Đình vùi mặt vào lòng bàn tay, tuy đã cố kìm nén nhưng vẫn không thể ngăn được bả vai run rẩy của mình, những giọt nước mắt nóng bỏng lăn dài chảy qua kẽ tay, rơi xuống giữa mảnh đất vàng đang chôn vùi xương máu của những chiến hữu trung thành.
Nghiêm Tà kéo anh lại gần, áp trán anh lên vai mình rồi thở dài.
Cánh hoa mai bay bay rơi xuống như mưa, lướt qua những hàng bia đá yên lặng an tường và khóe mắt ướt át đỏ bừng của Giang Đình, xoay tròn trong gió bay thẳng lên bầu trời.
***
Một năm sau.
Chín rưỡi tối.
Bên trong căn nhà trệt tiểu khu số một, đường Vũ Thành, quận Thái Bình, thành phố Kiến Ninh, bản khám xét bày khắp trên sàn nhà, âm thanh chụp ảnh tanh tách không ngừng. Cẩu Lợi xách rương đồ nghề dẫn người vội vã chạy tới hiện trường, đám đông hiếu kỳ chen chúc bên ngoài dây cảnh giới chỉ chỉ trỏ trỏ, mấy cảnh sát thực tập thi thoảng gào lên xua đuổi nhưng không ăn thua.
"Thế nào anh Nghiêm?" Hàn Tiểu Mai mặt không đổi sắc, hất cằm chỉ chi thi thể.
"Anh biết ngay bọn cướp sẽ tranh chấp nội bộ vì phân chia chiến lợi phẩm mà, nhưng có thể làm đến mức để xảy ra án mạng thì đúng là cực con mẹ nó phẩm." Nghiêm Tà nhận lấy hồ sơ xuất cảnh ký tên, đầu cũng không ngẩng lên phân phó: "Lập tức gửi thông báo hỗ trợ điều tra cho ga tàu, bến xe, trạm thu phí trên đường cao tốc, yêu cầu đại đội cảnh sát giao thông điều động video giám sát ở phía bắc đoạn đường Vũ Thành từ lúc sáu giờ đến chín giờ tối nay giao cho đội kỹ thuật, Mã Tường! Lấy mã số mã cạnh kim cương giao cho đội giám định dấu vết đối chiếu đi! Nhị Cẩu, Nhị Cẩu đâu? Pháp y đến chưa thế?"
"Ai là Nhị Cẩu!" Cẩu Lợi gào lên: "Gọi chủ nhiệm Cẩu, chủ nhiệm!!"
Nghiêm Tà cười ha hả, ló đầu ra cửa nhìn: "Ài, sao thầy Giang của các chú còn chưa đến?"
Một chiếc xe từ xa chạy tới, dưới con mắt của tất cả mọi người, chậm rãi dừng lại trước cửa tiểu khu.
Phó giáo sư Giang, khoa điều tra học viện cảnh sát Kiến Ninh khom người chui ra khỏi xe, một tay đút túi quần, tay còn lại khép vạt áo bị gió thổi bay lại, nhanh chóng bước qua đám đông đang xì xào bàn tán. Cảnh sát thực tập đã sớm thành thói quen, cách thật xa đã mỉm cười chào hỏi, đưa găng tay bao giày, ân cần nâng dây cảnh giới lên cho anh.
Giang Đình nói cảm ơn, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tươi cười của Nghiêm Tà cách đó không xa.
Không ai nhìn thấy trong mắt Giang Đình cũng hiện lên ý cười, anh đeo găng tay vào, cảnh đèn hồng lam nhấp nháy đan xen, sải bước tiến vào hiện trường vụ án.
————HOÀN CHÍNH VĂN————