Chương 137
Editor: Sabi
Tần Xuyên dán mắt chăm chú nhìn cái ống tiêm trước mặt, tròng kính viền vàng cũng không che đậy được con ngươi đang run rẩy. Xung quanh mơ hồ vang lên tiếng bàn tán, nhưng lỗ tai hắn ù đi, không nghe thấy gì ngoại trừ tiếng tim đập dữ dội của mình.
".................." Hắn thở hổn hển nhìn người bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt Giang Đình trắng bệch như tờ giấy, cũng đang trân trối nhìn cái khay kia.
Sự giằng co ngột ngạt kéo dài không biết bao lâu, cuối cùng K Bích ho một tiếng, quay sang Tần Xuyên: "Hay là cậu trước đi?"
Tần Xuyên nói không nên lời.
"Ngại quá," K Bích có chút áy náy giải thích: " Ở chỗ tôi Giang Đình có đặc quyền, cho nên vẫn là cậu trước đi."
Một tên vệ sĩ tiến lên, lấy cái ống tiêm từ trong khay ra, đưa tới trước mặt Tần Xuyên.
Cánh tay của tên vệ sĩ kia to gấp đôi người bình thường, đầu cạo trọc, Tần Xuyên biết người này, trước đây có biệt hiệu là Quỷ Kiến Sầu, trên lưng đeo mấy vụ án mạng, mỗi một vụ đều có mức độ độc ác tàn nhẫn gây chấn động một thời gian nơi vụ án xảy ra. Về sau, tên này không biết làm thế nào mà trở thành thuộc hạ của K Bích, trở thành một trong những vệ sĩ thân tín của hắn ta. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ K Bích trời sinh đã thích sưu tập mấy tên tội phạm máu lạnh tàn bạo, tính cách cực đoan như sưu tập tem.
Vô số ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Tần Xuyên, cứ như có hàng ngàn dòng điện chạy qua trung khu thần kinh, nhưng ngoài mặt hắn cũng chỉ có thể nuốt nước miếng:
"..........Lời khai của tên bác sĩ kia đầy dẫy chỗ sơ hở, vốn không có cách nào tự bào chữa cho mình........Anh cũng biết điều này mà, đúng không?"
"Tôi biết."
"Vậy mà anh còn........"
Văn Thiệu ngắt lời hằn: "Nhưng việc đó không quan trọng."
Việc đó không quan trọng.
Đối với một người trời sinh có tính cách phản xã hội như K Bích mà nói, tất cả tiền căn hậu quả cùng ngọn nguồn đều không quan trọng, hắn ta làm việc hoàn toàn dựa vào sở thích của bản thân, rất nhiều quyết sách tưởng như bất ngờ nhưng kỳ thực lại dựa trên logic chặt chẽ, còn một số hành động tưởng như đầy đạo lý, kỳ thực lại chỉ bắt nguồn từ sở thích xấu xa và bản chất tàn nhẫn của hắn ta.
Tần Xuyên cắn chặt hàm răng, đưa tay ra cầm lấy cái ống tiêm kia, như tay không bắt rắn độc.
Lồng ngực phập phồng lên xuống rất nhanh, nhưng dưỡng khí đi vào lại không có bao nhiêu, huyết dịch toàn thân điên cuồng rút về tim, đầu óc choáng váng.
"........................"
Tất cả mọi người đều nhìn hắn chăm chú, chợt thấy bàn tay đang cầm ống tiêm của Tần Xuyên nắm chặt lại, trở tay ném ống tiêm ra ngoài!
Cạch!
"Xin lỗi, không làm được." Giữa những cái liếc xéo của mọi người Tần Xuyên lạnh lùng nói: "Tôi lăn lộn với anh là vì một đêm thăng quan phát tài, không phải vì cái này. Nếu anh không tin tôi, trực tiếp giết chết tôi đi, khỏi phải phiền toái như vậy, tôi không phải vật thí nghiệm của anh."
Văn Thiệu thở dài, cũng không nói thêm gì nữa, khoát tay: "Đưa xuống."
Không cần gã nói lần thứ hai, tên "Quỷ Kiến Sầu" kia đã đi lên bắt lấy Tần Xuyên đẩy ra ngoài. Người sau lảo đảo, lúc đi qua bậc cửa còn suýt vấp ngã, sau đó biến mất ở ngoài nhà.
Văn Thiệu lười quan tâm, mỉm cười nhìn Giang Đình: "Còn cậu?"
Giang Đình đứng thẳng, vẻ mặt còn cứng rắn lạnh lùng hơn so với băng.
"Căn cứ vào độ tinh khiết, heroin thường được chia thành thuốc phiện, morphine, heroin 'số 3' với độ tinh khiết thấp, heroin 'số 4' với độ tinh khiết cao. Thường thì heroin hàm lượng 98% trên thị trường đều đã đạt tới trạng thái bột trắng, nhưng rất hiếm. Những sản phẩm được gọi là độ tinh khiết cao về cơ bản đều có màu cát vàng; còn heroin 'số 5' với độ tinh khiết 99,9% lưu truyền gần đây cản bản chưa từng có ai thấy."
Văn Thiệu ôm vai Giang Đình, chỉ vào cái khay nói: "Nó đó, hiện tại đang ở trước mặt cậu."
Giang Đình khàn khàn nói: "............Vậy anh thực sự không tiếc."
"Tôi bằng lòng cung cấp cho cậu loại morphine với độ tinh khiết cấp bậc phòng thí nghiệm này cả đời. Thế nào, vẫn còn do dự?"
Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lại đây, từng đôi tay vô hình nơi đây đang đẩy anh xuống vực sâu lạnh lẽo nhất.
Giang Đình há miệng nhưng không nói nên lời, anh im lặng thở dốc dồn luống khí về lại trong cơ thể, giống như một mũi dao đang róc qua gọt lại biến phổi thành bùn máu.
"...............Được." Cuối cùng anh thốt ra một chữ, khàn giọng nói: "Vậy thì cả đời này tôi cũng sẽ không rời khỏi anh."
Giang Đình đưa tay cầm ống tiêm lên, rút ống nhựa ra, đâm thẳng đầu kim vào cánh tay, tim toàn bộ chất lỏng đó vào bắp tay.
Yên tĩnh.
Không khí đọng lại, trái đất ngừng quay, ngay cả thời gian cũng bị kéo dài đến vô tận.....
Ống tiêm rơi xuống mặt đất, Giang Đình run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn K Bích, hai má nhất thời đỏ ửng.
".........Há há há," Văn Thiệu phụt cười, sau đó giống như không ngừng được bật cười thành tiếng, ôm vai Giang Đình, vùi mặt vào hõm vai anh.
"Đây là cái gì?" Giang Đình lạc giọng: "Đây là cái gì?!"
"Hahahaha........."
Văn Thiệu cười đến mức không nói nên lời, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nụ cười kia còn chưa tắt nhìn Giang Đình, trêu chọc: "Protein."
Giang Đình đứng im tại chỗ, cũng quên luôn cả việc chớp mắt.
"Chỉ đùa chút thôi, cậu gầy quá, phải bổ sung dinh dưỡng." Văn Thiệu cười nói: "Sau này không được hút thuốc nữa, nghe không?"
Giang Đình hoàn toàn câm nín, hai đầu gối như nhũn ra, đôi tay đặt hai bên hông khẽ run lên. Văn Thiệu cũng không so đo, thân mật dùng ngón tay cái lau mồ hôi lấm tấm trên trán anh, sau đó mới bảo vệ sĩ nhặt cái ống tiêm bị Tần Xuyên vứt xuống đất: "Nhặt lên đi.......Đưa tôi, cẩn thận chút."
"Cái này," hắn ta lắc lắc cái ống tiêm trước mặt Giang Đình, cười nói: "Đây mới là heroin cấp bậc phòng thí nghiệm này."
Rồi hắn ta cười lớn xoay người đi về phía cửa của gian nhà chính.
Giang Đình gần như phải dùng hết sức lực toàn mới mới buộc mình đứng yên tại chỗ, nhìn đám vệ sĩ lần lượt đi theo sau, Văn Thiệu lại đột nhiên đứng lại, quay đầu cười nói: "Cậu nói cả đời này cậu sẽ không rời khỏi tôi, sau này sống chết cũng phải ở chung một chỗ, đừng quên!"
Giang Đình không nói gì, Văn Thiệu mỉm cười bước qua bậc cửa.
***
"Đại ca," đúng lúc A Kiệt dẫn người từ sau núi trở về, vừa thấy gã thì lập tức bước tới nghênh đón, thấp giọng nói: "Không tìm thấy xác điện thoại. khe núi rộng quá. Em chuẩn bị cho người đi xuống lần nữa, cẩn thận lục soát từng bụi cây khe đá trong phạm vi sáu trăm mét, nhất định......."
K Bích bất ngờ khoát tay, nói: "Không cần."
"Đại ca?"
"Chúng ta phải lập tức lên đường, nếu còn chậm trễ núi sẽ bị tuyết phủ kín, hơn nữa phía người mua cũng không đợi được, đến đó xem tình hình rồi tính tiếp."
A Kiệt gật đầu, không nhịn được hỏi: "Thế..........Đã thử rồi?"
Thật ra lúc vừa mới xuống xe gã đã nghe thuộc hạ báo cáo về cuộc "khảo nghiệm" phát sinh trong gian nhà chính, K Bích vẫn tiếp tục đi về phía trước, A Kiệt lập tức cất bước đuổi theo.
"Giống như tôi dự đoán," K Bích thản nhiên nói, "Đến phản ứng cũng không khác là bao."
A Kiệt nhíu mày, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ em sai? Người có vấn đề là Tần Xuyên?"
Cả đoàn người tiến về phía cổng làng, xa xa "Quỷ Kiến Sầu" đứng dưới tàng cây giải thích gì đó với Tần Xuyên, khuôn mặt lúc nào cũng đeo mặt nạ của người sau không kiềm được, xanh đỏ đan xen vô cùng đặc sắc.
K Bích có vẻ rất thích thú, lúc đi ngang qua còn vẫy tay chào Tần Xuyên. Mà Tần Xuyên cũng không hổ là nhân tài, khóe miệng khẽ giật giật rồi nở nụ cười, tựa như cái gì cũng chưa xảy ra, lịch sự lễ độ gật đầu chào lại.
"Không, hoàn toàn ngược lại." K Bích nhìn bầu trời xám xịt bao la phía trước, hờ hững nói: "Muốn phát tài, muốn cầm quyền, muốn một đêm phất lên mới là bản tính bình thường của con người. Người có mưu cầu mới là người có nhược điểm, không chịu tiêm chứng tỏ không có vấn đề gì, logic hành vi của Tần Xuyên rất trôi chảy."
A Kiệt sửng sốt: "Thế còn Giang Đình......"
K Bích không đáp, nhàn nhã đi về phía trước, một đoàn người chậm rãi đi theo phía sau. Cánh đồng cây anh túc trước thôn trại mênh mông bát ngát, xào xạc trong gió, hắn ta dừng lại trước bờ ruộng, vươn mình đón gió nói: "Cậu có biết trên đời này loại người nào khó sống chung nhất không?"
A Kiệt nghĩ nghĩ, "Vô dục vô cầu?"
"Không, là kiểu người không coi trọng ham muốn vật chất, chỉ truy cầu tình cảm."
A Kiệt có chút khó hiểu.
"Yêu thì muốn nó sống, ghét thì muốn nó chết, một khi yêu chuyển thành ghét, thì mười tám con trâu cũng không kéo lại được........Tình cảm càng đơn thuần càng mãnh liệt lại càng dễ dàng trở nên như vậy."
Bảo vệ theo lệ không tới gần, đứng rải rác phía sau. A Kiệt hình như đã hiểu ra một chút, K Bích xoay người vỗ vỗ bả vai gã, nói: "Từ giờ trở đi, không được rời khỏi Giang Đình nửa bước, cũng không được để cậu ta ở một mình với bất kỳ ai. Còn có....."
A Kiệt nuốt nước miếng.
"Đừng cho cậu ta cơ hội chạm vào cậu nữa." K Bích lạnh nhạt nói, "Đi đi."
A Kiệt hơi ngượng ngùng, lưu loát ngắn gọn đáp lời, rồi dẫn người đi tới đoàn xe kiểm tra và bổ sung lần cuối.
K Bích đứng một mình trong gió, nhìn cánh đồng cây anh túc vô biên vô tận, dõi mắt trông về phía xa là đồi núi Cái Đắc mênh mông cằn cỗi, xa hơn nữa một chấm đen vụt qua tầng mây, là cánh chim sải cánh bay về cuối chân trời.
Văn Thiệu nheo mắt lại, không ai biết hắn ta đang nghĩ gì.
Trong bóng đêm bên ngoài hang núi vang vọng tiếng hú dài, chợt gần chợt xa như dã thú đang lượn lờ xung quanh. Cậu không biết mình đã vùng vẫy trong đói khát bao lâu, cơn sốt cao khiến cậu co giật nửa tỉnh nửa mê; trong cơn mê chợt cảm giác được chất lỏng mát lạnh tràn vào miệng, khát vọng cầu cầu sinh khiến cậu nuốt xuống, sau mấy hớp nhỏ, giọt chất lỏng cuối cùng cũng chui xuống cổ họng.
"...................."
Có lẽ là do cảm giác khát khô cổ tạm thời giảm bớt, cuối cùng cậu cũng gắng sức hé mắt ra, nghe thấy tiếng khóc thút thít trong bóng tối, vừa nhỏ vừa vô cùng kiềm chế, giống như một con thú nhỏ cảnh giác run rẩy trốn trong hang ổ.
"........Cậu....."
Tiếng nức nở nhất thời dừng lại, ánh trăng trong vắt tràn vào từ cửa hang, cậu nhìn thấy cậu bạn nhỏ gầy gò của mình đang cuộn tròn bên cạnh, rụt cổ chôn đầu giữa hai gối.
".......Cậu khóc hả?"
Cậu bé trai lập tức che miệng, ngồi thẳng lên, lắc đầu nguầy nguậy.
Cậu cố gắng chống cánh tay lên, nhưng không nhấc nổi người dậy, cố gắng mấy lần không được đành từ bỏ, nằm trên đất chìa tay ra.
Cậu bé kia lập tức ôm cánh tay lạnh băng của cậu vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho nó.
Tay cậu trắng nõn mềm mại, tuy dính đầy bùn đất do mấy ngày vùng vẫy tìm đường sống nơi vùng núi hoang vu, nhưng nhìn qua cũng đủ biết từ nhỏ đã được chăm sóc rất kỹ càng. Đôi tay cậu bé kia lại lộ ra đầy vết nứt nẻ, sẹo và vết máu, cánh tay gầy gò không hợp tuổi, xương cùi chỏ nhô ra thấy rõ.
Đối lập rõ ràng đến vậy, nhưng lúc hai bàn tay giao nhau, lại hài hòa đến bất ngờ.
Tựa như chúng sinh ra là để nắm chặt lấy nhau.
"Cậu sợ không?"
Cậu bé lưỡng lự chốc lát rồi thì thào: "Sợ."
"Sợ chết?"
Chỗ giao nhau giữa ánh trăng và bóng tối, trong đôi mắt to tròn trong veo lại lần nữa hiện lên ánh sáng vỡ vụn, giây lát sau cậu bé mới lắc đầu.
Cậu bật cười: "Nói dối. Nói đi, cậu sợ chết đúng không?"
"......." Cuối cùng cậu bé nhẹ nhàng nói: "Tớ sợ cậu chết........"
Cậu giật mình.
"Chỉ cần cậu sống sót.......Chỉ cần cậu có thể sống sót.............." Tiếng nức nở lại lần nữa vang lên, lần này gần như sụp đổ dù cố gắng thế nào cũng không kìm được, cậu bé cuộn tròn nằm bên cạnh bạn mình, khóc thút thít lặp đi lặp lại: "Tớ, tớ có thể chết, tớ không sao cả, chỉ cần cậu có thể sống sót........"
"Chỉ cần cậu sống......."
Cậu bé trai đã lâu không uống một giọt nước nào, cậu thừa dịp buổi tối lúc mặt trời đã lặn đi ra ngoài tìm nước, dùng hòn đá lõm xuống cẩn thận múc nước, sợ nước tràn ra, quay lại đút cho người bạn đang sốt cao nằm trong hang động. Đôi môi của mình thì khô nứt đến mức không còn hình dạng, máu đọng lại nơi khóe môi đã biến thành màu đen, khi khóc lóc giọt máu đậm đặc vì thiếu nước lại lần nữa chảy ra.
Nhưng sự đau đớn khi làn da bị kéo rách dường như chẳng đáng là gì so với sự van xin mạnh mẽ ẩn chứa trong giọng nói của cậu.
Sao một người lại có thể có tình cảm mãnh liệt như vậy? Văn Thiệu chín tuổi vừa lắng nghe tiếng khóc thút thít vừa nghĩ.
Tại sao thà rằng bản thân chết đi, cũng muốn dùng chút sức lực cuối cùng khẩn cầu người bạn yêu quý của mình phải sống sót?
Cậu vươn bàn tay còn lại ra, muốn chạm vào mái tóc đen nhánh của cậu bé dưới ánh trăng, nhưng năm tháng lại như vòng xoáy điên cuồng xoay tròn, phân tán, hơn hai mươi năm sau K Bích trơ mắt nhìn tay mình lướt qua quá khứ rơi vào không khí, đầu ngón tay chạm phải cây anh túc đang đung đưa trước mặt.
K Bích nhắm mắt lại.
"Tôi hy vọng mình nhớ về một người người yêu đến chết cũng không thay lòng đổi dạ............."
"Tôi yêu anh, Nghiêm Tà, tôi cũng muốn anh trở thành người chiến thắng không ai có thể vượt qua."
"Nghiêm Tà!!"
"Vậy anh bắn đi," giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Giang Đình lại lần nữa vang lên bên tai, anh nói: "Bắn đi, đừng sợ."
.....
Cậu bé khóc thầm vì hắn trong hang núi nay đã trưởng thành. Anh đứng lên, tựa như nghe thấy gì đó, nhanh nhẹ xoay người chạy ra khỏi hang núi, mặc kệ sau lưng vang lên từng tiếng kêu gọi cũng không hề ngoảnh đầu lại; anh xuyên qua dòng nước lũ của không gian và thời gian, chạy tới khe núi xám xịt vào mùa đông ở Nguyên Long Hiệp, ôm lấy người cảnh sát nhếch nhác thảm hại không chịu nổi, đáy mắt lóe lên niềm vui, sự đau khổ và tình yêu.
Sau đó anh lùi lại nửa bước, không hề do dự đưa đầu mình vào tầm ngắm của súng bắn tỉa.
K Bích cắn chặt hàm răng tới mức hai má bạnh ra, thuộc hạ đứng xa xa tiến lên nửa bước rồi rụt rè dừng lại. Một lúc lâu sau gã rốt cuộc ngẩng đầu lên, mở mắt ra hít vào một hơi thật sâu, hai tay đút túi quần nắm chặt túi bột.
Sau lưng vang lên một giọng nói: "Đại ca."
"................"
K Bích quay đầu lại, A Kiệt cẩn thận cúi đầu: "Đã chuẩn bị xong hết rồi, có thể lên đường."
Đội xe việt dã chuẩn bị vượt biên chỉnh tề đợi lệnh, phía xa một bóng người gầy góc vô cùng quen thuộc bị vệ sĩ kẹp chặt hai bên, cúi đầu chui vào ghế ngồi phía sau xe.
K Bích không nhúc nhích.
".......Đại ca?"
Mấy phút sau, A Kiệt đã bắt đầu có hơi thấp thỏm cuối cùng cũng nghe được câu trả lời của hắn ta: "Được."
Gã lấy làm lạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy K Bích lấy một túi đồ từ trong túi ra, rồi ném xuống cánh đồng hoa anh túc.
"Đó là........."
"Không có gì," K bích hờ hững nói, không cho gã cơ hội hỏi tiếp: "Đi thôi, tới Dao Sơn."
Đoàn xe chậm rãi di chuyển, vượt qua hàng loạt ngọn núi, đi về hướng Bắc.
Băng qua Kutkai đầy khói lửa, qua Nam Cương chướng khí mịt mù, rừng cây biên giới chôn thây vô số học trò sinh lưu vong và con buôn ngọc thạch; vượt qua Tây Song Bản Nạp náo nhiệt tráng lệ và rãnh trời Đường Thục nhấp nhô chập chùng, dưới vòm trời u ám, quần thể núi Dao Sơn khổng lồ lẳng lặng đứng sừng sững trên đỉnh đồng bằng.
Vô số xe cảnh sát đi sớm về khuya, lóe lên ánh sáng đỏ xanh, từ đồng bằng chạy vào sâu trong núi non trùng điệp.
Chân núi Dao Sơn.
Mấy chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa đồn công an huyện, lãnh đạo địa phương dồn dập tiến lên tiếp đón. Chiếc xe Jeep đi đầu còn chưa dừng hẳn, một cảnh sát mặc thường phục màu đen đã nhảy xuống xe, thân thủ vô cùng linh hoạt, một tay tháo kính râm, ngẩng đầu dõi mắt trông về phía xa......
Hắn rất cao, vùng trán giữa hai chân mày rất sâu, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng như được chạm trổ từ phong đao sương kiếm.
Đỉnh núi thấp thoáng bị bao phủ bởi những đám mây và tuyết trắng, phản chiếu vào sâu trong mắt hắn.