Chương 134
Editor: Sabi
Biên giới Trung - Miến.
Núi Cái Đắc, thị trấn Kutkai.
Dưới cái nắng như thiêu như đốt một chiếc xe việt dã xuyên qua đường núi, tròng trành lên xuống, cuối cùng dừng lại trước cửa một ngôi chùa. Vài người Miến Điện nhảy xuống xe, chuyển mấy cái thùng carton lớn từ trên sau xe xuống, bên trong là vô số loại thức ăn nước uống và thuốc lá, thuần thục vác lên vai rồi băng qua khoảng sân lớn.
Tài xế đi tới gần tàng cây thông đỏ, cung kính cúi gập người: "Chú Ngô Thôn."
Một hòa thượng già, thân hình gầy gò mặc áo cà sa màu vàng đất, nằm trên chiếc ghế gấp dưới bóng cây hút thuốc, chậm rãi ừ một tiếng, chỉ tay về phía núi non trùng điệp bên ngoài tường viện: "Vẫn còn ở?"
Tài xế gật đầu: "Vẫn còn."
Kỳ thực Ngô Thôn còn chưa tới bảy mươi, nhưng da thịt hai bên gò má đã xệ xuống, nếp nhăn hằn sâu kéo khóe mắt xuống, con người vẩn đục do bị đục thủy tinh thể nhẹ, trông giống một ông lão tám mươi tuổi. Có lẽ là vì thời trẻ ở Tam Giác Vàng đánh đánh giết giết quá nhiều, nên diện mạo, khí chất khác một trời một vực so với người những người cùng tuổi, luôn mang mang theo chút gian xảo và hung dữ.
"Đã đút lót, chào hỏi, sao đều vô dụng." Ngô Thôn búng tàn thuốc, nói: "Cảnh sát bang Shan chưa bao giờ khó chơi thế này!"
Tài xế nhỏ giọng nói: "Nghe nói phía biên phòng gây áp lực............."
Ngô Thôn không nói gì, làn khói thuốc phiện bao phủ nửa người ông ta lại. Tài xế giương mắt chờ đợi, chốc lát sau cuối cùng ông ta cũng động đậy, đứng lên khỏi ghế, duỗi người, sau đó chỉ vào đám thuộc hạ đang lục đục đi ra khỏi chùa:
"Bảo tụi nó lần tới không cần tặng đồ nữa."
Tài xế khẽ sửng sốt, lập tức ngầm hiểu: "Rõ!"
Ngô Thôn "ừm" một tiếng, phất phất tay, tài xế dẫn theo thuộc hạ dè dặt lui ra ngoài.
Trong sân lại khôi phục sự yên tĩnh, dưới bóng râm xa xa vang lên tiếng côn trùng kêu râm ran. Ông trùm ma túy rong ruổi khắp khu vực Nam Á mấy chục năm ngậm điếu thuốc phiện vào miệng, nhìn về đỉnh núi ở phía xa:
"Đám ăn hại bang Shan này..............."
Cho dù người bao vây theo dõi ông ta là cảnh sát địa phương hay quân cảnh Miến Điện, cùng lắm cũng chỉ có thể tạo ra chút phiền phức, với ông ta mà nói thì đó cũng không phải là vấn đề khó xơi. Chỉ cần thằng con trai như ma quỷ đòi mạng dám đốt liền ba ngôi chùa kia không có ở đây, chỉ cần bè lũ của thằng ranh con chết bầm kia không biết ông ta ở đâu.......
Ngô Thôn nheo đôi mắt nhăn nheo lại, hừ lạnh một tiếng.
***
Kiến Ninh.
Cuối cùng Nghiêm Tà cũng buông tay ra, ho khan một tiếng để kìm nén cảm xúc đang sôi trào, giữa ấn đường đã bị chính hắn cấu ra hai vệt đỏ, "Tin tức gì?"
Cục trưởng Lữ nói: "Nơi ẩn thân của Ngô Thôn."
Ngô Thôn!
Ngoài cửa vang lên tiếng nước chảy róc rách, là tiếng bạn già của cục trưởng Lữ đang rửa chén trong phòng bếp. Thực ra những việc vặt vãnh này thường ngày đều có giúp việc theo giờ tới làm, nhưng hôm nay nấu thịt kho tàu bằng nồi áp suất, bạn già không nhịn được đổ một nồi nước nóng lớn còn dư vào bồn rửa chén chờ người giúp việc theo giờ tới, cục trưởng Lữ quíu đít vội vàng theo Nghiêm Tà trốn vào thư hòng, đành phải để vợ ông hầm hừ tự mình nhận việc.
Tiếng rửa chén quen thuộc khiến Nghiêm Tà mất tập trung, hắn xoa mũi, che dấu sự chua xót trong lỗ mũi, hỏi: "Giang Đình nói Ngô Thôn đang ẩn nấp ở ngôi chùa nào?"
"Giang Đình nói với chú trước khi bắt đầu tiến hành sắp xếp hành động 1009, cậu ấy đã từng báo cáo tất cả bước tiến triển cho Ngô Thôn thông qua thư điện tử mã hóa. Điểm này cũng khớp với khẩu cung mà cháu khai báo với sở tỉnh lúc vừa trở về từ Nguyên Long Hiệp, nhớ không?"
Trong lòng Nghiêm Tà khẽ chùng xuống: "Nhớ."
Đây là chuyện chính miệng Giang Đình nói cho hắn biết ngay trước mặt K Bích lúc ở trong khe núi, cũng chính vì điều này mà tính chất của hành động 1009 đã thay đổi từ một chiến dịch truy quét tội phạm ma túy thành chẳng may thất bại hoàn toàn biến thành một cuộc chiến đen ăn đen thất bại giữa hai thế lực tội phạm ma túy.
Nghiêm Tà không biết người khác sẽ đánh giá thế nào, nhưng hắn không thể lừa gạt tình cảm và lương tri của mình, tình huống này cho dù là đối với mười mấy cảnh sát chống ma túy hy sinh năm đó, hay là đối với những cảnh sát và thân nhân bị liên lụy thì đây đều là sự lừa dối và đả kích không thể tiếp nhận nổi.
"Theo dữ liệu khôi phục được từ máy tính và điện thoại mà Giang Đình từng sử dụng, bọn chú quả thực đã phát hiện ra những email này. Nhưng có một chuyện Giang Đình không nói cho cháu biết là, trong đó có một số email lúc được mã hóa đã bị cài chương trình virus vào, một khi tiến hành giải mã những email này, virus sẽ tự động xâm nhập vào máy tính của đối phương, chỉ cần Ngô Thôn trả lời, virus có thể đi qua mấy tầng máy chủ proxy, phong tỏa vị trí địa lý gửi email."
"..................." Nghiêm Tà sửng sốt: "Nói cách khác........"
"Ngô Thôn và băng nhóm dòng chính làm địa chủ mấy chục năm ở Tam Giác Vàng, đều là những tên tội phạm ma túy có tác phong làm việc theo lối cũ, rất dễ mắc câu với loại đồ chơi kiểu mới này." Cục trưởng Lữ liếc mắt một cái đã đoán được suy nghĩ của Nghiêm Tà, nói: "Địa chỉ Ngô Thôn gửi email phản hồi lại cho Giang Đình, toàn bộ đều tập trung ở núi Cái Đắc gần thị trấn Kutkai, Miến Điện. Những địa chỉ này đều được Giang Đình ghi chép lại rồi gửi cho Nhạc Quảng Bình."
Hơi thở tắc nghẹn trong cổ họng Nghiêm Tà lập tức theo trái tim dồn xuống lồng ngực, nửa sống lưng của hắn tê rần, trong giây phút hốt hoảng bên tai lại vang lên lời tự thuật xen lẫn với tiếng gió thổi: "Mỗi một bước chuẩn bị cho hành động 1009 đều được báo cáo cho Ngô Thôn thông qua thư điện tử mã hóa, lúc đó ông ta cũng bày tỏ.......Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ!.........Ông ta bày tỏ sự thông cảm......."
Lúc ấy y ho khan quá dữ dội, tới mức K Bích cũng phải quay đầu lại nhìn, nhưng không một ai biết tại sao y lại đặt trọng tâm lên hai chữ "Bày tỏ" này.
Vào thời khắc quyết liệt nhất, cô độc lẻ loi nhất, anh vẫn cố gắng muốn truyền đạt tin tức, cảm giác của anh lúc đó là gì?
Anh có từng thất vọng về người yêu của mình không?
Môi Nghiêm Tà run rẩy, không nói nên lời. Cục trưởng Lữ chớp chớp đôi mắt tin hin của mình, đẩy ca trà về phía trước: "Cháu có muốn uống chút nước để bình tĩnh lại không?"
"..............." Nghiêm Tà khoát khoát tay tỏ ý không cần, khàn khàn nói: "Nói cách khác, Ngô Thôn đang ẩn náu trong ngôi chùa gần Kutkai?"
"Kutkai là một trong những khu vực ma túy tràn lan nhất ở bang Shan, cách đây không lâu có một chiếc xe vận tải chạy từ Kutkai đến Mandalay bị kiểm tra thí điểm, tịch thu được một số lượng ma túy đá có giá trị lên đến 190 triệu tệ, đây chỉ mới là một chiếc xe mà thôi. Có thể thấy được sự ngang ngược của đám tội phạm ma túy ở nơi đó." Cục trưởng Lữ lắc đầu rồi nói tiếp: "Sau khi biết được tin tức quý giá này, bộ công an nước ta đã nhanh chóng liên lạc với phía Miến Điện, chính quyền nơi đó vô cùng cảm kích. Bắt đầu từ tuần trước, quân cảnh Miến Điện và cảnh sát phòng chống ma túy địa phương đã tập trung theo dõi ngôi chùa ở núi Cái Đắc, tuy rằng lần lữa chưa tiến hành vây bắt, nhưng đã có thể chắc chắn Ngô Thôn đang ẩn náu ở trong đó."
Nghiêm Tà nhạy bén bắt được trọng điểm: "Họ đang đợi thời cơ?"
Cục trưởng Lữ âm trầm nói: "Bọn họ đang đợi K Bích."
Tuy không biết cụ thể là động cơ gì, nhưng ý định giết Ngô Thôn của K Bích rất rõ ràng, Ngô Thôn chắc chắn cũng đã nghe thấy chuyện hắn ta đốt ba ngôi chùa ở Miến Điện. Hiện tại hắn ta có được Giang Đình, chắc chắn sẽ tra hỏi chỗ ẩn náu của Ngô Thôn, dù Giang Đình cố ý kéo dài thời gian, cũng không thể kéo dài tới ba tuần, phỏng chừng K Bích đã biết tới chuyện ở núi Cái Đắc từ lâu.
Vậy tại sao K Bích lại chậm chạp không ra tay nhỉ?
Cục trưởng Lữ nói: "Suy đoán tốt nhất là Văn Thiệu cố kỵ cảnh sát Miến Điện, không dám hành động thiếu suy nghĩ.............."
Nhưng khả năng này thật sự rất nhỏ, nếu đặt trung tâm chỉ huy lớn nhất của cảnh sát Miến Điện vào Trung Quốc, chắc cũng chỉ xấp xỉ cục công an ở huyện lị, trình độ của Hàn Tiểu Mai nếu sang Miến Điện cũng có thể xem như một nữ cảnh sát thần thám.
"Suy đoán xấu nhất?" Nghiêm Tà hỏi.
"Có lẽ là........." Cục trưởng Lữ do dự một lát, vẫn nuốt xuống mấy chứ "theo như tin tình báo", mới nói: "Giang Đình bị bệnh."
Ánh mắt Nghiêm Tà lập tức thay đổi.
"Đây chỉ là suy đoán của chú," cục trưởng Lữ lập tức nói tiếp: "Vùng núi Cái Đắc cách đường biên giới hơn hai trăm cây số, điều kiện hoàn cảnh rừng rậm vô cùng phức tạp, cho nên nhiều nhân tố khác như địa hình v.v.. có khả năng lớn hơn."
".............." Nghiêm Tà trừng mắt nhìn thẳng vào ông,
"Tóm lại, thời gian tới Văn Thiệu nhất định sẽ tấn công ngôi chùa, chỉ cần hắn ta xuất hiện, cảnh sát bang Shan đã sớm có chuẩn bị sẽ lập tức hành động." Cục trưởng Lữ vỗ vỗ vai Nghiêm Tà, chân thành nói: "Chú biết cháu muốn đưa Giang Đình về, ài, mấy người già bọn chú, không hiểu và cũng không muốn can dự vào chuyện tình yêu....À là tình cảm riêng tư của mấy đứa........Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, bọn chú cũng đều hy vọng Giang Đình có thể sống sót trở về, rửa sạch oan khiên."
Nghiêm Tà trầm mặc hồi lâu. Do mấy ngày bôn ba lao lực cùng với lửa giận tích tụ khiến hốc mắt hắn trũng sâu, nên xương mày và sống mũi lại càng nhô cao hơn, giống như lưỡi mác kiên cường.
"Cháu hiểu," cuối cùng hắn cũng mở miệng, "Cháu tin chú."
Cục trưởng Lữ nặng nề gật đầu.
Sắc trời không còn sớm nữa, Nghiêm Tà đứng lên cáo từ, cục trưởng Lữ bị hắn làm chậm trễ thời gian đánh cờ khoát khoát tay bảo hắn nhanh cút đi, lại chợt nhớ tới gì đó: "Ấy khoan đã, cái đó, đặt thứ trên tay cậu xuống."
Nghiêm Tà cúi đầu, trong ta hắn là ở cứng di động màu bạc: "Làm gì?"
Cục trưởng Lữ vác cái bụng bia vui vẻ đi tới, đoạt lấy cái ổ cứng: "Làm gì? Lãnh đạo của cậu phải đi tìm công ty bất động sản chịu trách nhiệm. Thủ tục là thủ tục, đã nó không cho phép tiết lộ bí mật, coi kỷ luật của công an là trò chơi hả?"
Chân mày Nghiêm tà giật giật, sắc mặt có chút cổ quái.
Cục trưởng Lữ lấy phong bì ra, đang định bỏ ổ cứng vào, đã thấy Nghiêm Tà nhịn cười mở miệng: "Cái đó........Cục trưởng Lữ, luật thu mua có quy định công ty phải có một khoảng kỳ hạn đóng băng.........."
Cục trưởng Lữ: "?"
Ngón tay Nghiêm Tà chỉ vào cái ổ cứng cười nói: "Hóa ra chú cũng bị không thành kế dọa." Sau đó vội vàng lao ra khỏi phòng làm việc.
"..................." Đầu cục trưởng Lữ đầy dấu chấm hỏi, mí mắt giật giật, cuối cùng không nhìn được kết nối ổ cứng với máy tính, bấm vào tệp tin video.
Giây tiếp theo, âm nhạc kích động lòng người tấu vang, dải ánh sáng tỏa sáng lấp lánh trên màn hình. Ba cô gái loli đầu to mắt to thân hình nhỏ bé bay vọt lên, sau đó xuất hiện một hàng chữ lớn:
Những cô gái siêu nhân nhí, trọn bộ 52 tập.
Cục trưởng Lữ: "............."
Mấy giây sau cục trưởng Lữ mở cửa ra hét lên: "Thằng quỷ sứ họ Nghiêm kia!!"
Nghiêm Tà lập tức chạy ra khỏi hành lang.
***
Núi Cái Đắc, rừng núi bao la ngút ngàn.
Trong dãy núi liên miên bất tận này có đến mấy trăm ngôi làng nằm rải rác khắp nơi, hầu hết sống dựa vào đốn củi, chăn nuôi và trồng cây anh túc. Đây là nơi trồng trọt sản xuất và chế biến thuốc phiện lớn nhất bang Shan, nhà nào cũng chuẩn bị sẵn súng săn, mỗi khi chính quyền địa phương Kutkai phái người tới vây quét, người dân sẽ dùng hỏa lực phản kích, đánh không lại thì chạy trốn vào rừng sâu núi thẳm. Đợi cho quân chính phủ rút lui, họ sẽ trở lại tiếp tục trồng cây thông đỏ, ruộng anh túc, cứ vậy lặp đi lặp lại kéo dài từ thế hệ này qua thế hệ khác.
Dê bò lững thững ở đầu thôn, cát bụi trên con đường đất tung lên, hai bên là cánh đồng bát ngát đan xen. Một chiếc xe chở hàng nhỏ phổ biến nhất ở nơi đây đậu ở giữa sườn núi, một cái ống nhòm nhô ra từ cửa sổ xe.
Giữa trưa, khói bếp bốc lên nghi ngút, trong ngôi làng nhỏ vắng dần.
Ống nhòm rốt cuộc cũng được thu vào, Tần Xuyên tiện tay vứt ra ghế sau.
"Nói với ông chủ của mấy cậu, vẫn chưa tới lúc. Sáng chín giờ, chín rưỡi, mười giờ và mười một giờ khắp đồng ruộng đều không phải dân bản xứ, cảnh sát vẫn chưa từ bỏ việc giám sát ở đây."
Hai tên đàn em trên xe đưa mắt nhìn nhau.
Tài xế ngồi bên ghế lái vẫn luôn không khách khí với hắn, nói chuyện mang theo khẩu âm Tây Nam đặc sệt: "Anh dựa vào cái gì mà nói vậy?"
"Tôi đã làm cảnh sát hơn mười năm, không ai hiểu rõ sơ hở của cảnh sát chìm hơn tôi. Ống tay áo, khuy áo, dây giày và khóa thắt lưng đều là những điểm dễ bại lộ." Tần Xuyên uể oải nói: "Quần áo của những người này nhìn qua rất bình thường, nhưng mấy cái nút sau túi quần đều giống nhau, theo một tiêu chuẩn thống nhất, cho nên mấy người đó không phải dân bản xứ mà là cảnh sát chìm."
Tài xế kinh ngạc đến ngây người.
"Về thôi." Giữa mấy ánh mắt khẽ thay đổi của mấy tên đàn em Tần Xuyên bình thản nói, "Lúc nãy có một tên lúc quẹo cua đã lén quay đầu nhìn lại, bọn họ bắt đầu nghi ngờ rồi."
***
Xe vận tải chạy trên con đường gập ghềnh, hai bên là sườn núi nhấp nhô nối liền. Hơn nửa tiếng sau, thấp thoáng hai bên bìa rừng cuối cùng cũng xuất hiện dấu vết của con người, cảnh vật ngoài cửa sổ xe trở nên rộng mở thông suốt.
Một ngôi làng nhỏ vẻn vẹn vài chục hộ gia đình nằm ở lưng chừng núi, nhà gỗ mái ngói lác đác phân tán xung quanh, đội xe việt dã vây quanh ngôi làng dưới sắc xanh nồng đậm. Xe vận tải tắt máy đỗ ở đầu làng, Tần Xuyên chui xuống khỏi xe, nheo mắt nhìn lên cao, không khỏi "Ôi chao" một tiếng:
"Khách quý nha."
Trên tầng hai của căn nhà gỗ trước mặt, Giang Đình đứng bên lan can, một tay kẹp điếu thuốc, từ trên cao nhìn xuống.
Mấy dãy núi xanh thẳm phía xa đậm nhạt chồng chéo đan xen, tiếng côn trùng kêu rả rích, làn gió mang theo tiếng thác nước từ xa xôi thổi tới. Giang Đình móc bao thuốc ra, Tần Xuyên dựa vào lan can gỗ, rút ra một điếu châm lửa, cười nói: "Đã mấy tháng rồi tôi không hút, cũng sắp cai được rồi."
"Tại sao?"
Tần Xuyên hưởng thụ thở ra một hơi thật dài, mới nói: "Chắc là vì tôi không được đối đãi giống anh, mỗi ngày ở trong hoàn cảnh bị các loại ma túy vờn quanh còn có thể yên tâm lấy thuốc từ trong túi áo ra hút."
Giang Đình liếc mắt chế nhạo hắn, Tần Xuyên ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích.
Đây là cuộc chạm mặt đầu tiên giữa hai người bọn họ kể từ sau đêm Tần Xuyên bị bắt. Tuy không phải kẻ thù không đội trời chung nhưng lại gặp nhau trên đường chạy trốn trôi dạt thế này, khó tránh khỏi nảy sinh sự đồng cảm.
"Dạo này thế nào?"
"Cũng tạm."
"Nhìn anh không giống bệnh nhân viêm phổi vừa khỏe lại cho lắm." Tần Xuyên hắt cằm về phía nửa điếu thuốc trên tay Giang Đình.
Giang Đình nói: "Trông cậu cũng không giống người vừa kết thúc cuộc sống của một cảnh sát chống ma túy hơn mười năm cho lắm."
"Chậc," Tần Xuyên tặc lưỡi bật cưới: "Như nhau thôi, đúng không."
Giang Đình phớt lờ ý châm chọc trong câu này, Tần Xuyên cũng không để ý, chuyển đề tài: "Ài, nếu anh đã tới, vậy chứng tỏ mọi việc đã sẵn sàng, ông chủ của anh chuẩn bị động thủ với cha của ông chủ đúng không?"
Giang Đình im lặng hút thuốc, tầng tầng lớp lớp bóng cây che lấp nhuộm xanh ánh mặt trời, chiếu xuống khiến làn da của y càng nhợt nhạt hơn. Không ai nhìn ra được anh đang nghĩ gì, giây lát sau thấy anh dùng đầu thuốc chỉ về phía đỉnh núi xa xa, không đáp hỏi ngược lại: "Cậu có biết nãy giờ tôi đang nhìn gì không?"
"..........."
"Đường biên giới."
Tần Xuyên xoay đầu nhìn về phía y chỉ.
"Biên giới Trung - Miến dài 2184 cây số, 402 cột mốc và vô số trạm kiểm soát. Tuy nhiên, với địa hình rừng rậm vô cùng phức tạp khiến cho việc buôn lậu ma túy, ngọc thạch, động vật hoang dã trở nên rất thuận lợi, việc vượt biên lại càng khó ngăn chặn, biên giới Muse có rất nhiều bến đò chỉ việc thuê một con thuyền nhỏ là có thể vượt biên. Người Trung Quốc bị 'việc nhẹ lương cao' lừa sang Miến Điện đãi vàng, người Miến Điện lén sang Trung Quốc bán ngọc giả phỉ thúy giả. Cuối cùng, hầu hết những người này đều bị lừa vào sòng bạc phi pháp, làm công, hút thuốc phiện, bị đánh đập, chia nhau một túi ma túy nhỏ trộn vôi với những bạn nghiện đến từ các nước Đông Nam Á. Dùng chung kim chích ma túy dẫn tới bị lây nhiễm HIV, sinh ra những đứa trẻ lai hai dòng máu Trung - Miến, vừa sinh ra đã mang theo mầm bệnh HIV, vừa được mấy tuổi hoặc mười mấy tuổi thì cũng là lúc phát bệnh, toàn thân lở loét thối rữa đến chết. Chính phủ hai nước Trung - Miến đều cung cấp thuốc trị bệnh AIDS miễn phí, nhưng họ căn bản không hề dùng. Ở nhiều ngôi làng, những người không hút ma túy thì bị coi là kẻ lập dị, sẽ dùng thuốc lá, rượu bia, thức ăn..........trộn lẫn với những chất gây nghiện kéo người đó xuống nước. Bệnh AIDS lây lan tràn lan khắp xóm làng, truyền từ thế này đến thế hệ khác, không có điểm dừng."
Giang Đình cúi đầu gảy tàn thuốc, Tần Xuyên nheo mắt lại, hỏi: "Anh rất quen thuộc với những điều này nhỉ?"
"Bởi vì tình trạng này cũng tồn tại ở khu vực Tây Nam, núi Đại Lương, Nguyên Long Hiệp........." Giang Đình chợt dừng lại, giây lát sau tự giễu cười cười: "......Thôn Vĩnh Khang."
Tần Xuyên nhướng mày, gật đầu không nói, hút nốt mấy hơi cuối rồi trở tay ấn tàn thuốc lên lan can gỗ.
"Tôi bày tỏ sự đồng tình đối với tình trạng hiện giờ của thôn Vĩnh Khang." Hắn đứng thẳng lên nói, "Nhưng có một số việc cũng không nên cưỡng cầu."
Hắn đút hai tay vào túi quần rồi đi vào trong, đúng lúc này cầu thang gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt, A Kiệt bước lên: "Hai người nói chuyện gì mà vui thế?"
Tần Xuyên nghiêng đầu, Giang Đình vẫn đứng quay lưng về phía bọn họ, không lên tiếng.
"Hỏi thăm lương bổng và đãi ngộ phúc lợi." Tần Xuyên cười nói, "Còn nữa khi nào thì mới có thể rời khỏi cái địa phương quỷ quái đầy muỗi kinh người này."
A Kiệt híp mắt lại, Tần Xuyên chợt nhớ tới gì đó: "À, đúng rồi." Hắn bước tới rút khẩu Shiki 92 từ trong bao súng trên đùi A Kiệt ra, quơ quơ: "Cuối cùng vật cũng nên trả lại chủ cũ chứ nhỉ?"
"........."
Cách đó mấy bước, bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Giang Đình khẽ khựng lại, con ngươi co rút.
Tần Xuyên dí khẩu súng chưa kéo chốt vào đầu A Kiệt, cười nói: "Pằng!" Sau đó giắt súng vào lưng mỉm cười đi xa dưới cái nhìn giống như nhìn kẻ tâm thần của A Kiệt.