Phá Vân 1

Chương 123




Chương 123

Editor: Sabi

Giang Đình, nguyên chi đội trưởng thứ hai tổng đội phòng chống ma túy Cung Châu, chỉ huy cấp một. Hy sinh trong vụ nổ ba năm trước, trở thành hắc cảnh số một không công khai trong nội bộ cao tầng Cung Châu, cũng là kẻ tình nghi mưu sát ông Nhạc Quảng Bình, nguyên phó thị trưởng kiêm cục trưởng sở công an tỉnh Cung Châu.

Mà tối qua, một đêm mưa mùa đông rét mướt, âm hồn của y lại xuất hiện xung quanh tiểu khu Hồ Tân, thành phố Kiến Ninh.

"Tôi vốn định đi tìm phó đội trưởng Nghiêm Tà của cục chúng tôi, lúc đi đến gần tiểu khu thì phát hiện có phần tử khả nghi đang ẩn nấp, giống như đang rình rập theo dõi căn phòng của Nghiêm Tà. Tôi lập tức ẩn náu đợi thời cơ lén lút bám theo, lại phát hiện kẻ rình trộm là Giang Đình, người được Cung Châu nhận định là 'hy sinh', cũng là người bị tình nghi đã sát hại đồng đội cũ của tôi là ông Nhạc Quảng Bình vào ba năm trước! Hơn nữa cậu ta còn có đồng bọn tiếp ứng! Tôi đang định gọi cứu viện, không ngờ lại bị cậu ta phát hiện, trong lúc vội vàng bị cậu ta dùng dao đâm một nhát.........."

Phòng bệnh đơn sáng sủa sạch sẽ, lãnh đạo sở công an tỉnh S ngồi quanh giường bệnh, ngoài ra còn có mấy người thư ký đang cúi đầu ghi chép biên bản.

Cục trưởng Lữ yếu ớt dựa vào đầu giường, giọng nói khản đặc: "Cũng may quần áo mùa đông dày, người tôi lại béo, nên cậu ta không đâm trúng chỗ nguy hiểm, lúc đó tôi chỉ bị ngất đi. Ài! già rồi già rồi, vô dụng rồi!"

Chỉ trong một đêm mà tóc cục trưởng Lữ đã bạc đi rất nhiều, gương mặt cũng bớt mập mạp tròn trịa hơn, dù sao cũng là một ông già sáu mươi tuổi, vùng vẫy hôn mê hết mấy tiếng đồng hồ giữa đêm mưa, có thể giữ được cái mạng già cũng xem như được ông trời chiếu cố rồi.

"Cục trưởng Lữ nói gì vậy, ông trí dũng song toàn có ai là không biết?" Vị trưởng ban từ văn phòng tỉnh xuống vội an ủi: "Đối phương cấu kết với tội phạm ma túy, là phần tử biến chất của ngành cảnh sát, hung tàn xảo quyệt tột cùng, đáng ra phải do chúng tôi đưa cậu ta ra trước công lý, báo thù cho ông mới đúng!"

Cục trưởng Lữ thổn thức không thôi, cực kỳ mệt mỏi khép đôi mắt già nua lại.

Trưởng ban thức thời vội vàng đứng lên: "Vậy hôm nay tới đây thôi, không quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi nữa. Cục trưởng Lữ, nếu ông nhớ ra manh mối nào có giá trị thì bảo người gọi điện thoại, chúng tôi sẽ lập tức tới ngay!"

Cục trưởng Lữ thở dài gật đầu tỏ ý mình biết rồi, lại vẫy tay dặn dò: "Dư Châu, tiễn bọn họ dùm tôi."

Dư Châu tự mình tiễn mấy người của tỉnh về, một mạch hàn huyên đến cửa bệnh viện, nhìn bọn họ lên xe rời đi rồi mới quay lại phòng bệnh, nháy mắt ra hiệu cho cục phó Ngụy đang ngồi trong trạm y tá.

Ngụy Nghiêu vội vàng đứng lên, hai người một trước một sau đi vào phòng bệnh.

Cục trưởng Lữ đang dựa lưng vào gối, khuôn mặt vàng vọt không có chút huyết sắc nào, ngay cả môi cũng thâm tím: "Sao rồi?"

"Chuẩn bị thành lập tổ chuyên án, hợp tác với phía Cung Châu, phát thông báo truy nã Giang Đình trên phạm vi toàn quốc." Dư Châu ngồi trên chiếc ghế bành bên cạnh giường bệnh, hắng giọng, trong giọng nói lộ vẻ lo âu: "Lão Lữ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi không tin mấy lời ông nói với đám người trên Sở kia đâu, có quá nhiều sơ hở!"

Cục trưởng Lữ muốn nói lại thôi, nhìn Ngụy Nghiêu.

Ngụy Nghiêm ngầm hiểu, gật đầu với cục trưởng Lữ và Dư Châu.

"Đều là đồng nghiệp hai ba chục năm rồi, tôi cũng không giấu diếm hai người nữa, thôi thì tôi nói thẳng luôn vậy." Dưới cái nhìn sáng ngời của hai người cấp dưới, cục trưởng Lữ thở dài một hơi nói: "Không phải tôi gặp được Giang Đình ở gần nhà Nghiêm Tà, mà tôi biết cậu ta đang ở tại nhà Nghiêm Tà, nên đặc biệt đến thăm, muốn xúi giục cậu ta."

Vừa dứt lời, giọng điệu của Ngụy Nghiêu và Dư Châu đều thay đổi, đồng loạt thốt lên: "Ông nói gì?"

"Xúi giục?!"

Cục trưởng Lữ giơ tay lên áp xuống, đáy mắt hiện lên vẻ cười khổ:"Hai người đừng gấp, nghe tôi nói hết đã. Đối với việc xúi giục Giang Đình tôi đã suy xét cân nhắc một khoảng thời gian tương đối dài, nhưng vì tính bảo mật nên không thể bàn bạc với hai người được. Giang Đình đã âm thầm tham dự vào các vụ án của cục thành phố Kiến Ninh chúng ta cũng một khoảng thời gian rồi, thực không dám giấu, nếu không có cậu ta, Tần Xuyên sẽ không dễ dàng bị bại lộ như thế đâu."

Dư Châu ngờ vực hỏi: "Tần Xuyên?"

"Ừ," cục trưởng Lữ hơi ngừng lại rồi mới kể sơ lược một lượt từ đầu đến cuối quá trình điều tra sự kiện đầu độc, cũng thẳng thắn thừa nhận cuộc gặp gỡ ở nhà Tần Xuyên vào đêm thực hiện việc bắt người, cục phó Ngụy nghe mà trợn mắt há mồm, Dư Châu cũng không khá hơn là mấy, trực tiếp phát ra một tiếng hít vào rất rõ ràng.

"Sau chuyện này, suy xét đến lập trường và phương thức hành động của Giang Đình, tôi cảm thấy có thể mạo hiểm một phen, vì vậy tối qua tôi cố ý đến gặp cậu ta, đề xuất một ý tưởng vô cùng táo bạo đối với cậu ta..........." Trọng giọng điệu của cục trưởng Lữ tràn ngập ý tự giễu: "Tôi hi vọng cậu ta có thể hoàn toàn dựa vào cảnh sát, đồng thời giả bộ làm hắc cảnh, trở thành một cây đinh cắm vào trong tập đoàn tội phạm của K Bích."

Mười mấy tiếng trước.

"Kế phản gián?" Hai tay Giang Đình đút trong túi quần, vai trái dựa lên vách tường phòng khách, như nghe được một câu chuyện cười vô cùng hoang đường: "Kêu tôi giả vờ quy hàng K Bích, thâm nhập vào nội bộ tập đoàn tội phạm ma túy, mạo hiểm tính mạng nội ứng ngoại hợp với cảnh sát?"

Nồi canh trong phòng bếp vẫn đang sôi ùng ục, toàn bộ căn phòng được hơi nóng sưởi ấm, trên cửa sổ sát đất phủ một mảng sương trắng lớn. Cục trưởng Lữ ngồi trên cái ghế sô pha bằng da màu trắng sữa giữa phòng khách, đôi mắt tinh tường phía sau cặp kính lão nhìn chằm chằm vào người thanh niên có khuôn mặt tuấn tú nhưng hùng hổ dọa người hệt như cây kim nhọn kia: "Đúng, quả thật phải mạo hiểm tính mạng, nhưng đây cũng là lối thoát tốt nhất đối với cậu."

Giang Đình xoa ấn đường rồi lại đút tay vào túi quần, cười hỏi ngược lại: "Nhưng tại sao tôi phải bán mạng thay cảnh sát chứ?"

"Bởi vì hiện giờ cậu vẫn còn sống, bí mật này không chỉ có một hai người biết nữa. Bán mạng thay cảnh sát, ít nhất vẫn còn khả năng giữ được mạng quay về, nhưng nếu bị cảnh sát bắt được thì sao? Mười mấy cảnh sát chống ma túy trong vụ nổ nhà máy nhựa, một loạt hành vi của cậu, đã đủ để phán tử hình rồi chứ?"

Ánh mắt của Giang Đình lập tức trầm xuống.

Khác với thái độ sắc sảo của anh, cục trưởng Lữ hệt như một bức tường bằng bông, ung dung thản nhiên tiếp nhận và hóa giải mọi công kích, cứng mềm đều không chịu thua, khiến người khác vô kế khả thi:

"Tương lai sau này cậu vẫn còn muốn quang minh chính đại xuất hiện dưới ánh mặt trời chứ? Cậu muốn đeo cái danh người đã chết trên lưng, co rúc sống trong cống ngầm cả đời sao? Giang Đình, hiện tại Nghiêm Tà không ở Kiến Ninh, tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, hôm nay cậu đừng hòng bước ra khỏi tiểu khu này."

"Tự mình suy ngẫm, cân nhắc cho kỹ càng." Cục trưởng Lữ khẽ hừ một tiếng, nói: "Nếu cậu bị cảnh sát bắt, tôi đảm bảo, cho dù K Bích có gây ra bao nhiêu vụ nổ đi nữa, cũng đừng hòng cướp cậu ra khỏi trại tạm giam!"

Phòng khách rơi vào an tĩnh, Giang Đình trầm mặc một lúc lâu, sự giằng co khiến mỗi một tấc không khí kết thành băng. Sau vài phút, y rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng: "...........Tôi không thể đồng ý với ông."

Cục trưởng Lữ không nghĩ tới cậu ta sẽ cự tuyệt, da mặt lập tức co rút.

"Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, K Bích biết rõ tôi là hạng người gì, tuyệt đối sẽ không tin tưởng tôi bằng lòng quy hàng.......Còn nguyên nhân thứ hai."

Giang Đình chợt hơi ngừng, trong con ngươi sâu thẳm phản chiếu ánh đèn rực rỡ trong phòng khách, cứ vậy nhìn thẳng vào cục trưởng Lữ, khóe môi chậm rãi nhếch lên hiện ra một nụ cười cổ quái.

"........Sau đó thì sao?" Cục phó Ngụy không nhịn được truy hỏi.

Trong phòng bệnh an tĩnh không tiếng động, cục phó Ngụy và Dư Châu tựa như cũng đang chìm đắm trong nỗi khiếp sợ, hồi lâu sau cục trưởng Lữ mới nặng nề thở hắt ra:

"Nếu nói nguyên nhân thứ nhất chỉ là nhân tố chủ quan, còn có thể nói lời thoái thác; còn nguyên nhân thứ hai thật sự là điều tôi tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới, cũng tuyệt đối không có khả năng nghĩ tới. Ngay lúc cậu ta nói ra những lời đó, tôi mới lập tức ý thức được việc mình tới xúi giục cậu ta là quyết định ngu xuẩn đến mức nào, bởi vì cậu ta thực sự không thể hợp tác với cảnh sát, cũng sẽ vĩnh viễn không thể đứng cùng một phe với cảnh sát."

Dư Châu bất giác nghiêng người về phía trước: "Vậy rốt cuộc nguyên nhân thứ hai là........."

Bên ngoài cổng bệnh viện, trong chiếc xe ẩn nấp nơi góc đường, một thư ký phụ trách ghi chép vừa cùng lãnh đạo tỉnh xuất hiện trong phòng bệnh đang đeo tai nghe, thiết bị nghe lén trước mắt lập lòe ánh sáng màu lam.

Không biết trong tai nghe cục trưởng Lữ nói gì, hắn ta bất ngờ hít mạnh vào một hơi, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, vội vàng nhìn ngó xung quanh.

Trên đường xe cộ tới lui, người đi đường chen chúc, không có ai chú ý tới chiếc xe có vẻ ngoài bình thường còn dán phim cách nhiệt một mặt này.

Kẻ nghe trộm lén lút tháo tai nghe xuống, đạp chân ga, chạy thẳng về hướng ngược lại với đường tới sở.

***

Thôn Vĩnh Khang, cách huyện Thông Sơn tám mươi cây số.

Sau hai tiếng lắc lư tròng trành dọc theo đường núi, Tề Tư Hạo có cảm giác không chỉ có xương cốt của mình mà ngay cả cái khung xe cũng sắp bung ra đến nơi. Qua cửa kính đầy bụi, mấy căn nhà gạch cũ nát bên cạnh đồng ruộng cũng dần biến mất, thay vào đó là những vùng đất hoang vu rộng lớn và cây cối xơ xác tiêu điều, triền núi nhuốm màu xám xịt giữa ngày đông rét mướt nối dài không dứt, cỏ khô vờn bay tán loạn trên con đường gập ghềnh khúc khuỷu.

Ngày đã trôi qua hơn phân nửa, Tề Tư Hạo đã đói đến mức bụng dính sát vào lưng, nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm của Nghiêm Tà bên cạnh, anh ta chỉ đành nuốt nước bọt chứ không dám lên tiếng.

Công tử nhà giàu tự mình xuống thôn quê quyên góp giúp đỡ người nghèo sao lại biến thành thế này?

Sự chào đón nồng nhiệt, thịnh tình chiêu đãi trải khắp huyện, trấn, thôn đã nói ở đâu?

Cuối cùng trước khi Tề Tư Hạo đói đến ngất xỉu, chiếc xe mới lảo đảo dừng lại, người lái xe do chủ tịch huyện cử đến kéo dài giọng nói: "Đến rồi........"

Tề Tư Hạo như nhặt được cứu tinh, ngẩng đầu lên nhìn.

Cánh cửa bằng tôn dầm mưa dãi nắng đã sớm đổi màu, giổi thổi đập phành phạch vang dội, hai căn nhà xi măng hai tầng bị khói hun lửa đốt, đứng sừng sững giữa "sân chơi" cỏ dại um tùm. Một đám khỉ trên người dính bùn hình dạng kỳ quái nằm bò sau lan can gỗ trên tầng hai, nhìn chằm chằm vào chiếc xe của bọn họ, vì khoảng cách khá xa nên không nhìn ra đó là mấy đứa trẻ.

Nghiêm Tà xuống xe, híp mắt ngẩng đầu giữa bão cát.

Năm chữ Cô Nhi Viện Hồng Nhật loang lổ rỉ sét trước cổng, chữ nào cũng thiếu đầu thiếu đuôi. Hình vẽ trên cửa sắt đã tróc hết sơn, nhưng vẫn có thể mơ hồ phân biệt được là một nửa vòng tròn màu đỏ đã ngả sang màu đỏ nhạt bị một đường kẻ cắt ngang, mấy nét vẽ đứt quãng tượng trưng cho ánh sáng mặt trời, lấy nửa vòng tròn làm trung tâm hướng ra ngoài, tạo thành một bức tranh vẽ cảnh mặt trời mọc qua loa lấy lệ.

Hình vẽ phía sau hài cốt của Đằng Văn Diễm, và chiếc áo ố vàng dính máu của Giang Đình lúc còn bé, cuối cùng vào thời khắc này ngay tại nơi đây vượt qua thời không, dần dần chồng lên nhau.

Có mấy người cả nam lẫn nữ mặc âu phục cồng kềnh đứng ngoài cửa tôn, nở nụ cười thật tươi vội bước lên tiếp đón.

Sự "Chào đón nồng nhiệt" mà Tề Tư Hạo chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng đã tới.

***

"Phải, chắc chính quyền tỉnh đã thông báo cho mọi người rồi. Đây là dự án xóa đói giảm nghèo của công ty chúng tôi ở tỉnh S, mọi khoản tài chính và nhiệm vụ sẽ được triển khai thực hiện đến mỗi một khu vực. Dĩ nhiên, tôi sẽ đi khảo sát thực tế trước khi đặt bút ký tên.........."

Nghiêm Tà được bao quanh bởi mấy người lãnh đạo cô nhi viện băng qua "sân chơi", một vài đứa trẻ mặt mũi nhem nhuốc chạy qua như bay.

"Không dễ dàng mà!" Viện trưởng năm nay khoảng bốn mươi tuổi, xoa xoa tay lắc đầu cảm thán: "Phần lớn là bé gái, vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Cũng không thể trách cha mẹ nhẫn tâm, nhà nước yêu cầu nộp tiền phạt họ cũng đâu còn cách nào khác, trong nhà sao có thể không có con trai được chứ? Chịu hao phí sức lực sinh ra mới vứt bỏ coi như tốt lắm rồi! Bé trai thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa cũng chẳng được mấy đứa đầy đủ tay chân, đều mang bệnh mang tật, bị cha mẹ vứt bỏ trong bệnh viện, bệnh viện lại đưa tới cho chúng tôi, anh cũng thấy điều kiện hoàn cảnh ở đây rồi đó, thật sự rất khó khăn, tài chính quốc gia cũng không đủ ăn!................"

Tề Tư Hạo đói không chịu nổi đã đi theo nhân viên vào nhà bếp nhỏ ăn uống. Viện trường niềm nở dẫn Nghiêm Tà tới phòng làm việc, lại tự tay rót nước bưng trà cho hắn.

Phòng làm việc của viện trưởng có lẽ là nơi được trang hoàng tốt nhất trong toàn bộ cô nhi viện, ít nhất còn được lát gạch men, lắp điều hòa nhiệt độ, tốt hơn rất nhiều so với phòng ký túc xá lắp giường tầng hệt như hang núi. Qua ô cửa kính, Nghiêm Tà nhìn vùng đất hoang cát bụi mù mịt và tòa nhà ký túc xá tối như hũ nút, ngẩn ngơ tựa như nhìn thấy một cảnh tượng khác:

Hoàng hôn giữa mùa hè, một đứa bé gầy gò ốm yếu vui vẻ chạy băng băng trong ánh chiều tà, mái tóc ngắn màu đen bị gió thổi tung. Cậu bé băng qua đồng bằng, vượt qua đồng ruộng, như một chú nai con nhanh nhẹn rẽ lối giữa ruộng lúa, chạy về phía ngôi sao sáng tỏ ở cuối vòm trời xanh thẳm.

Đừng qua đó, trong lòng Nghiêm Tà vang lên giọng nói vừa thê lương vừa bất lực, ngày càng rõ ràng hơn: Đừng, dừng lại, quay về đi...............

Nhưng không ai nghe thấy.

Cậu bé đó đắm chìm dưới sắc trời giao giữa ngày và đêm, vui vẻ phấn khởi chạy như bay về phía người bạn duy nhất thời thơ ấu của mình.

"Nghiêm tiên sinh, việc đó........Nghiêm tiên sinh?"

Nghiêm Tà hồi phục tinh thần, nhìn thấy viện trường đang xoa xoa ống tay áo, đôi mắt híp lại: "Về khoản tiền quyên tặng.........."

Việc này không khó, trước khi tới đây Nghiêm Tà đã cân nhắc tới vấn đề này, trước tiên là thông qua dự án xóa đói giảm nghèo hằng năm của tập đoàn nhà hắn để liên hệ với chính quyền huyện, mọi thủ tục chữ ký được gấp rút lo liệu hoàn thành, cùng ngày văn kiện có dấu đỏ hàng thật giá thật được gửi đến tay hắn, hoàn toàn không có phần nào là giả dối.

"Cứ theo con số được phê duyệt trong cuộc họp đại hội huyện đi, lúc về tôi lại........" Nghiêm Tà chợt ngừng lại, ma xui quỷ khiến bồi thêm một câu: "...............Bổ sung thêm năm mươi phần trăm, tranh thủ đầu năm sửa sang lại tòa nhà ký túc xá, nếu không thì lạnh lắm."

Viện trường nhất thời mừng rỡ khôn xiết.

Nghiêm Tà nói: "Đầu năm tôi sẽ cho người tới xem xét."

Nụ cười phát ra từ đáy lòng của viện trưởng lập tức phai nhạt, sau đó lập tức dốc sức đảm bảo: "Đương nhiên rồi! Đương nhiên rồi!:

Mấy trò mèo này trong lòng Nghiêm Ta đều hiểu rõ, hắn cũng không giữ cái suy nghĩ không thực tế rằng toàn bộ khoản tiền đều sẽ được dùng đúng chỗ, miễn là một phần của nó có tác dụng là được rồi. Viện trưởng cũng không nghĩ tới hắn sẽ thoải mái như vậy, lại nhiệt tình lấy mấy tài liệu về chương trình quản lý viện phúc lợi và kế hoạch mục tiêu ra giới thiệu, Nghiêm Tà kiên nhẫn lắng nghe khoảng mười mấy phút, mới tìm được cơ hội thích hợp ngắt lời: "Theo như cơ cấu ở chỗ các anh thì lúc đứa trẻ vào và ra thông thường đều có ghi chép lại đúng không?"

Viện trưởng nói liên thanh: "Đúng đúng, cái này thì chắc chắn có rồi, chỗ chúng tôi là cô nhi viện duy nhất ở đây, cho nên từ những năm tám mươi đến nay cũng đã vài chục năm........."

"Có thể cho tôi xem một chút không?"

Viện trưởng không nghĩ tới hắn sẽ yêu cầu cái này, sửng sốt: "Xem cái gì?"

"Tư liệu hình ảnh, tài liệu ghi chép, hồ sơ của bọn trẻ v.v.., tôi chỉ cần xem những phần từ giữa những năm tám mươi đến chín mươi thôi." Nghiêm Tà cười cười đón lấy ánh mắt ngạc nhiên của viện trưởng, nhàn nhạt nói: "Thực không dám giấu, lúc còn nhỏ vợ tôi từng ở trong cô nhi viện tại tỉnh S mấy năm, sau đó được nhận nuôi. Lần này tôi tới đây quyên góp, chính là muốn ghé thăm cô nhi viện năm đó, cố gắng tìm kiếm manh mối về cha mẹ ruột của anh ấy từ thông tin nhận nuôi lúc xưa, cũng giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện truy tìm gốc gác."

(Trong tiếng Trung "他 - anh ấy" và "她 - cô ấy" đều đọc là Tā. Chỉ có lúc viết mới phân biệt được. Ở đây ý của anh Nghiêm là anh ấy - Giang Đình, nhưng ông viện trưởng lại nghe thành cô ấy, và anh Nghiêm thực sự xem anh Giang là vợ chứ không tự bịa ra một cô nào đó đâu.)

Viện trưởng bừng tỉnh hiểu ra: "À à à.........."

Nhìn vẻ mặt của viện trưởng thì có lẽ đang tưởng tượng ra một loạt bộ phim cẩu huyết, từ mấy bộ phim nội địa chiếu lúc tám giờ đến những bộ phim Hàn vòng qua vòng lại lưu hành phổ biến vào những năm chín mươi, ánh mắt nhìn Nghiêm Tà cũng hàm súc phong phú hơn. Nghiêm Tà lười giải thích, lạnh nhạt nhếch khóe miệng, viện trưởng lập tức trở nên nhiệt tình hơn gấp mấy lần: "Được, không thành vấn đề, để tôi đi tìm cho anh!"

Viện trưởng lập tức vui vẻ đi ra ngoài gọi người, dẫn theo mấy nhân viên tới mở phòng chứa hồ sơ ra. Việc quản lý cô nhi viện ở nông thôn sát biên giới này rõ ràng còn tương đối lạc hậu, việc lục lại hồ sơ lâu năm không phải là một việc nhẹ nhàng gì, phải mất một lúc lâu sau viện trưởng mới quay lại, "Ôi cha!" đặt một chồng hồ sơ đầy ắp trong ngực lên bàn, bộp một tiếng bụi bặm bắn lên tung tóe, như trút được gánh nặng: "Tất cả đều ở đây!"

Trong lòng Nghiêm Tà khẽ kinh ngạc, hồ sơ hơn hai mươi năm trước lại nhiều hơn so với hắn nghĩ.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, cái nơi rách nát này không có thu gom giấy vụn phế phẩm, chỉ cần không phát sinh mấy chuyện ngoài ý muốn như hỏa hoạn hay lũ lụt, phỏng chừng tất cả hồ sơ giấy tờ đều chất đống trong góc, không có ai đụng đến cũng sẽ không mất đi.

Hồ sơ chất đống theo trình tự thời gian, Nghiêm Tà biết rất rõ là năm nào, lúc tìm cũng không hề gặp khó khăn. Hắn vừa qua loa ứng phó với mấy lời hàn huyên không che giấu được tư tưởng nhiều chuyện của viện trưởng, vừa lục lọi tìm kiếm hồ sơ năm mười tuổi của Giang Đình, bỗng nhiên lục được một quyển sổ ghi chép bằng da màu xám đã ố vàng, bên trong dán đầy ảnh cũ.

Khoảnh khắc đó, tầm mắt của Nghiêm Tà dán chặt vào bóng dáng trong một góc của quyển sổ.

Trên bức ảnh tập thể đen trắng, mười đứa trẻ con mặt mũi nhem nhuốc đứng thành hàng từ cao tới thấp, phông nền phía sau chính là ký túc xá còn rất mới của cô nhi viện năm đó, bức tranh mặt trời mọc đơn giản vẽ bằng sơn trên hai cánh cửa tôn vẫn còn rất rõ nét.

Trên mặt mấy đứa bé đều là nét ngây ngô đờ đẫn, mặc áo thun ngắn tay cổ tròn giống hệt nhau, trông chẳng khác gì những con búp bê bằng đất sét được đúc ra từ một khuôn, ngoại trừ cậu bé đứng thứ ba từ trái đếm sang khẽ uốn éo mở to đôi mắt.

Ống kính bắt được khoảnh khắc cậu bé nở nụ cười ngại ngùng kèm theo chút tò mò, sau đó niêm phong trong một góc thời gian, hơn hai mươi năm sau hò hét xuất hiện trước mắt Nghiêm Tà.

"...........Đứa bé này," Nghiêm Tà chỉ vào bức ảnh, giọng nói hơi run rẩy: "Cô nhi viện còn có một cậu bé lớn thế này sao?"

"À, đúng đúng." Viện trưởng đến gần nhìn một cái, giải thích: "Chắc là bị bệnh bẩm sinh gì đó nên không có ai nhận nuôi, hoặc là mới được đưa tới không lâu, còn chưa kịp rời đi. Những năm đó điều kiện sống của mọi người đều không tốt, mấy đứa trẻ hơi lớn đã có trí nhớ không dễ tìm được người nhận nuôi, nếu là hai ba tuổi, bốn năm tuổi gì đó thì sẽ dễ hơn nhiều!"

Đầu lưỡi Nghiêm Tà nổi lên mùi vị chua xót, hắn cố sức nuốt nước miếng, đè lại sự khó chịu đau đớn hừng hực như lửa đốt trong lồng ngực xuống.

"Vậy sau đó cậu ta có được nhận nuôi không?"

"Haizz, tôi cũng chỉ mới đến đây được bảy tám năm thôi, việc này tôi phải kiểm tra lại đã." Viện trưởng xắn tay áo lên lục lọi một lúc lâu giữa đống hồ sơ, cuối cùng cũng tìm được một quyển sổ ghi chép công việc, vỗ trán một cái: "Đây rồi, chính là cái này!"

Viện trưởng phủi phủi bụi trên quyển sổ kia: "Đây là sổ đăng ký nhận nuôi năm đó, nhưng có phần thiếu sót. Công tác quản lý lúc đó chưa được nề nếp như bây giờ, đối với những đứa trẻ thế này chúng tôi vô cùng để tâm, vô cùng săn sóc, kiên quyết thực thi chính sách về phương diện trợ giúp phúc lợi cho trẻ em của nhà nước.........."

Anh ta vừa nói dông dài, vừa liếc mắt quan sát Nghiêm Tà, rõ ràng là vô cùng tò mò đối với vị công tử nhà giàu trẻ tuổi không giống bình thường này.

Động tác lật xem của Nghiêm Tà chợt ngừng lại.

[Ngày 18 tháng 9 năm XX, trẻ được nhận nuôi, Giang Đình.]

Chỉ có mấy dòng chữ nguệch ngoạc đã phai màu, ghi lại thời khắc quan trọng nhất làm xoay chuyển vận mệnh của Giang Đình hơn hai mươi năm trước.

Nghiêm Tà không lãng phí thời gian nghiên cứu thông tin của người nhận nuôi vừa nhìn là đã biết bịa đặt kia, tầm mắt của hắn rơi xuống bức ảnh dán trên trang giấy. Một người đàn ông khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, mắt ti hí, mặt mũi âm trầm đối diện với ống kính, đứng bên cạnh một chiếc ô tô con màu đen đậu trước cửa cô nhi viện; bên tay trái hắn là Giang Đình gầy gò thẹn thùng nhát gan năm đó, bên tay phải là một cậu bé mặt mày trắng trẻo sáng sủa mặc một bộ quần áo sang trọng cầu kỳ.

Cậu bé kia rõ ràng nhỏ hơn Giang Đình một tuổi, nhưng vóc người cao hơn thấy rõ, có ý thức tránh né ống kính máy chụp ảnh hệt như cha cậu ta, hơi nghiêng mặt đi, mang theo nụ cười trong trẻo nhìn về phía Giang Đình.

Chợt nhìn qua chẳng qua chỉ là hai đứa bé vô tư lự, nhưng hàm ý sau nụ cười kia lại càng đen tối sâu xa hơn, giống như cây kim đâm vào trái tim của Nghiêm Tà.

Hắn biết mình đã nhìn thấy K Bích của hơn hai mươi năm trước.

Cũng biết được Giang Đình hoàn toàn không kể hết toàn bộ câu chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.