Phá Vân 1

Chương 109




Chương 109

Editor: Sabi

"Thế là vẫn chưa làm rõ lý do Nhạc Quảng Bình bị mất súng hả?" Dương Mị vuốt tóc, ngồi ở phía sau gác chân ăn cơm gà Hải Nam, vừa hì hục ăn vừa hỏi.

"Mị Mị, cưng là con gái, có thể chú ý tướng ăn chút được không?" Nghiêm Tà ngồi ở ghế kế bên người lái quay đầu lại đỡ trán, trên mặt là vẻ ghét bỏ yêu thương và bất lực: "Cưng xem lại mình đi, một hoàng hoa khuê nữ chưa gả chồng, tướng ngồi không ra ngồi tướng ăn không ra ăn, trong kẽ răng còn dính cả hành lá, tóc thì rớt hết vào cơm, không thấy dính mỡ hả?"

"Tôi chú ý tướng ăn thì có thể lấy chồng được hả?"Dương Mị trợn mắt xem thường.

Nghiêm Tà nói: "Sao lại không thể? Đến lúc đó ba sẽ cấp cho con một gian nhà tranh, một chiếc xe ba bánh, 880 tệ tiền mặt............."

Dương Mị lập tức thò người lên chỗ ghế lái: "Anh Giang! Hay là hai chúng ta kết hôn đi, cho nhà họ Nghiêm phá sản!"

Nghiêm Tà vội vàng đẩy cô lại về ghế sau, "Tránh ra tránh ra, ba đổi ý, quyết định để con đợi trong khuê phòng cả đời!"

Giang Đình bình tĩnh nhìn về phía trước, mắt điếc tai ngơ đối với những gì xảy ra xung quanh mình, chiếc xe theo đường cao tốc chạy thẳng về phía trước.

Hề Hàn Hương, 62 tuổi, nhà ở xóm hai, thôn Nhạc Gia, huyện Cao Vinh.

Huyện Cao Vinh cách Cung Châu không xa, mất ba giờ chạy xe để đến thị trấn, lại đi đến xã Nhạc Gia, lúc tới gần đầu thôn đã là giờ cơm tối.

Tề Tư Hạo hôm nay bận họp không thể xin nghỉ, chỉ đành phải ở lại Cục, bề ngoài có vẻ như khắc chế, thực chất bên trong lại cực hoảng sợ lo lắng. Cho nên chỉ có ba người lái xe tới xã Nhạc Gia, vì nơi đây cách Cung Châu cũng gần nên thanh niên trai tráng và phụ nữ đều đi ra ngoài làm thuê, trong thôn mười nhà thì có chín nhà trống, đa số đều là ông lão neo đơn ở nhà trông cháu.

Những người làm công tác điều tra hình sự như bọn họ đều biết, một địa phương nhỏ xuất hiện một hai người lạ là chuyện bất ngờ, nếu đồng thời xuất hiện ba người, tin tức đó sẽ giống như có cánh, lập tức có thể truyền từ đầu thôn đến cuối thôn. Cho nên, sau khi bàn bạc xong bọn họ quyết định bỏ Dương Mị, một phụ nữ đi giày cao gót, tô son đỏ chót, nhìn qua là biết phong cách khác xa ở lại trong xe, chỉ có Giang Đình đeo kính râm, thêm Nghiêm Tà xách theo rượu và thuốc lá làm quà đi bộ tới mục tiêu.

Trước đó Tề Tư Hạo đã thông qua đồn công an địa phương điều tra địa chỉ cụ thể, nhà Hề Hàn Hương là một ngôi nhà nhỏ ba tầng tường trắng, là một căn biệt thự tự xây có phong cách rất tươi sáng rất nông thôn, nền móng dùng đá lớn kê dưới cùng, rồi trát vữa lên, toàn bộ kiến trúc không chú trọng vẻ ngoài, nhưng nhìn qua thì còn khá mới. Trước cửa có một đứa bé mặc áo len đỏ đang chơi đùa, nhìn thấy Nghiêm Tà đi tới, nó tò mò hút hút nước mũi.

"Lại đây!" Nghiêm Tà vẫy vẫy: "Lại gọi chú, chú cho kẹo!"

Đứa trẻ lau tay lên quần, tung tăng nhảy xuống bậc thang, Nghiêm Tà tiện tay từ trong cái túi lấy ra một gói chocolate nhập khẩu đưa cho nó, chỉ chỉ căn nhà tường trắng hỏi: "Trong nhà cháu có người lớn ở nhà không?"

Đứa trẻ nhanh chân chạy về như mũi tên: "Nhà nhà......... Ông ông........!"

Nghiêm Tà nghe không hiểu: "Hả?"

Giang Đình nói: "Ông ngoại bà ngoại. Hề Hàn Hương chắc là bà ngoại của nó."

Đứa trẻ chui vào cửa như cá chạch, giây lát sau, cửa gỗ lại lần nữa mở ra, một người đàn bà mặt vuông đen sì thò nửa người ra, ánh mắt nghi ngờ quét qua quét lại trên người hai người: ".......Hai vị là........"

Nửa người của Nghiêm Tà che chắn cho Giang Đình, tiến lên một bước, giơ thẻ cảnh sát sáng chóe lên.

"Xin lỗi dì Hề," tuy động tác cương quyết, nhưng lời nói của hắn rất lịch sự lễ phép: "Chúng cháu là cấp dưới cũ của lão cục trưởng Nhạc Quảng Bình, có chút chuyện về ông Nhạc muốn hỏi thăm dì."

Năm phút sau, phòng khách tầng một.

"Hai người con gái của tôi đều vào thành phố làm việc, chỉ còn tôi và ông nó ở nhà, còn bận việc nhà với trông trẻ." Hề Hàn Hương lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha, bà đẩy túi quà về trước mặt Nghiêm Tà: "Đồ tôi không nhận, có chuyện gì thì hỏi nhanh cho, tôi còn đang bận."

Rõ ràng là không muốn phối hợp.

"............." Nghiêm Tà và Giang Đình nhìn nhau, người sau vào nhà rồi còn đeo kính râm, nhìn hắn khẽ lắc đầu.

"Khụ, là như vậy." Nghiêm Tà rất có kinh nghiệm đối với việc thẩm vấn nghi phạm, nhưng đối mặt với bà bác tràn đầy địch ý nhìn qua cũng rất có sức chiến đấu này hắn lại có chút không chắc chắn, vì thế hắng giọng một cái: "Chúng cháu nghe nói, dì đã làm việc ở nhà ông Nhạc được tám chín năm, có đúng không ạ?"

Bà bác chỉ trả lời đúng một chữ: "Phải."

"Vậy chắc dì hiểu rất rõ về ông Nhạc?"

"Không rõ lắm."

"..............Về nguyên nhân cái chết của ông Nhạc, dì có biết chuyện gì xảy ra không?"

Không ngoài dự liệu của Nghiêm Tà, vẻ mặt của Hề Hàn Hương lúc nhắc tới vấn đề này đã xảy ra biến hóa.

"Bệnh tim." Cổ họng bà chợt trượt lên trượt xuống, giống như phòng thủ phản kích vậy, cứng rắn hỏi ngược lại: "Một ông lão ở tuổi chúng tôi, có vấn đề về tim và huyết áp không phải là chuyện rất bình thường sao? Sao nào, người cũng đã an giấc ngàn thu dưới lòng đất, mấy người còn có thể đào lên khám nghiệm tử thi nữa sao?"

Quả không hổ là bà bác làm giúp việc trong nhà cục trưởng cục công an, nói tới nói lui từng câu từng chữ đều khác hẳn.

Nhưng Nghiêm Tà cũng không tiếp chiêu, chỉ gật đầu lặp lại: "Bệnh tim."

Hề Hàn Hương liếc mắt, khoanh tay.

"Vậy xin hỏi, dì có biết mối quan hệ cá nhân của ông Nhạc lúc còn sống không? Nam giới hậu bối có quan hệ đặc biệt thân mật, chẳng hạn như con trai của chiến hữu, con cháu ở quê tới nhờ cậy, hoặc là............" Nghiêm Tà nhìn chằm chằm vào mặt bà ta, không bỏ qua bất kỳ biến hoa nhỏ bé nào, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Con riêng?"

Vừa dứt lời, Hề Hàn Hương giống như bị điện giật, suýt từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên: "Cậu đang nói hươu nói vượn gì? Cho dù ông Nhạc đã qua đời, các cậu cũng không thể xúc phạm thanh danh của ông ấy như vậy, các cậu, các cậu đơn giản là........"

"Đây cũng chỉ là suy đoán bình thường của cảnh sát thôi, chúng cháu phát hiện cái này trong nhà ông Nhạc." Nghiêm Tà mở khóa di động mở tấm ảnh chụp bộ áo khoác kia ra, ném xuống trước mặt Hề Hàn Hương, lạnh lùng hỏi: "Dì biết bộ tây trang này có giá bao nhiêu tiền không?"

Hề Hàn Hương liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, run run mấy cái, sau đó lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Quả nhiên là dì biết, đây là lễ vật ông Nhạc mua về chuẩn bị tặng cho người đó." Nghiêm Tà gõ lên màn hình điện thoại, lời nói vừa rõ ràng vừa tàn nhẫn: "Một cục trưởng già, bỏ tiền mua những món hàng xa xỉ phẩm vượt xa thói quen tiêu xài bình thường của mình, làm quà tặng cho một người nam giới trẻ tuổi, nếu không thể xác định là hàng con cháu, vậy thì cảnh sát sẽ sinh ra rất nhiều suy đoán mà dì không tưởng tượng được đâu, trong đó có rất nhiều suy đoán còn xấu xa, bẩn thỉu, khó tiếp nhận hơn nhiều so với con riêng nữa."

Hề Hàn Hương vừa trừng mắt định lên tiếng, còn chưa nói được gì đã bị Nghiêm tà bình tĩnh cắt đứt.

"Cháu biết dì sẽ giấu diếm hoặc có lẽ vì người sau lưng ông Nhạc, nhưng dì thật sự cho rằng ông Nhạc qua đời là vì 'bệnh tim' sao? Dì là người giúp việc của ông ấy, bình thường tim ông ấy ra sao, cần uống thuốc hay không, có thật sự nghiêm trọng đến mức phải chết bất đắc kỳ tử không, những việc này lẽ nào dì không biết? Cũng không có chút nghi ngờ nào?"

Miệng Hề Hàn Hương vẫn còn ngoác ra, nhưng tiếng hét giống như đột nhiên bị đánh rơi, sững sờ nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tà.

Một lúc lâu sau bà mới cứng rắn nhả ra mấy chữ: "Cái này với chuyện đó........Có liên quan gì?"

"Ông Nhạc trước khi chết từng tiếp đón một vị khách, là một người đàn ông có quan hệ cực thân thiết với ông ấy." Nghiêm Tà dựa vào ghế, hơi nâng cằm lên, mắt nhìn xuống Hề Hàn Hương: "Sau khi vị khách này rời đi, ông Nhạc liền xảy ra chuyện. Dì cảm thấy có liên quan hay không?"

Cơn tức giận như con gà chọi của Hề Hàn Hương như bị rút xương sống, mềm nhũn ngã lên ghế sô pha.

Giang Đình vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, giọng nói không cao lại rất thong thả: "Nếu như cháu quan sát không sai thì căn nhà này hẳn là vừa được xây lên khoảng một hai năm trở lại đây, nhiều nhất cũng không vượt quá ba năm, đúng không?"

Hề Hàn Hương bối rối, theo bản năng hỏi ngược lại: "Thì sao?"

Nghiêm Tà không chú ý tới việc này, không khỏi nhìn lại Giang Đình.

"Ở nông thôn rất nhiều người tu bổ nhà cũ, dù bình thường đều lên thành phố làm việc, nhà ở quê không có người ở, cũng sẽ xây một căn nhà lầu nhỏ để không lạc hậu với người ta, nếu không sẽ dễ bị làng trên xóm dưới cười nhạo." Giang Đình đảo mắt nhìn xung quanh, nói: "Lúc nãy tới giờ cháu vẫn đang nghĩ, căn nhà lầu nhỏ này của dì xây lên kiểu gì, bởi theo cháu được biết, chồng của dì từng bị thấp khớp nghiêm trọng đến mức gần như mất đi năng lực lao động, đúng không?"

"Tôi không có........."

"Cháu biết dì không đến nỗi làm ra chuyện phạm pháp, dù thế nào đi nữa thì ông Nhạc cũng là cục trưởng cục công an. Nhưng ba năm trước, lúc ông Nhạc cho dì nghỉ việc, hẳn là có an bài một ít cuộc sống tuổi già cho dì nhỉ."

"....................." Hề Hàn Hương im lặng, coi như ngầm thừa nhận.

"Ông Nhạc vì dì suy xét nhiều như vậy, sao dì không thể vì ông ấy cân nhắc một chút?" Giang Đình hơi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu đỏ lên của bà: "Rốt cuộc ông Nhạc chết do bị bệnh tim tái phát hay là bị người ta giết, có lẽ cũng chỉ có một mình dì mới có thể cung cấp manh mối cuối cùng."

Hề Hàn Hương trầm mặc một lúc lâu, hai cánh tay khoanh chặt trước ngực không biết đã buông thõng xuống từ lúc nào, cả người mềm nhũn, nếu nhìn kỹ còn có thể hai cánh tay của bà đang run lên, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.

"...................Đều là hắn," bà đột nhiên bật thốt ra mấy chữ, lại hung hãn lặp lại: "Chắc chắn là hắn!"

Nghiêm Tà phấn chấn.

"Hắn gọi là 'Con nuôi'!" Hề Hàn Hương nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nói chứ đột nhiên ở đâu đâu nhảy ra một đứa con riêng lớn như vậy, không biết cho ông Nhạc uống bùa mê thuốc lú gì, khiến ông ấy hết sức phấn khởi trở về còn muốn nhận hắn làm con nuôi? Không phải lừa đảo thì là cái gì? Ai biết rốt cuộc có phải nòi giống của ông Nhạc hay không?"

Nghiêm Tà và Giang Đình nhìn nhau, lập tức truy hỏi: "Là ai?"

"Không biết, tôi chưa từng gặp người này." Hề Hàn Hương lắc đầu: "Nửa năm trước khi ông Nhạc qua đời, đột nhiên bắt đầu nhắc tới việc mình muốn nhận một đứa con nuôi. Có lẽ ông ấy sợ mất mặt............ Không dám nói thẳng, nhưng tôi nghe ý tứ và sự hưng phấn của ông ấy cũng đoán được người nọ là mầm mống lúc còn trẻ của ông ấy, nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng nghe ông ấy nhắc tới, không biết sao đột nhiên lại liên lạc. Lúc ấy tôi còn lo lắng liệu có phải là lừa đảo không, xã hội bây giờ lừa đảo nhiều lắm, đúng không? Nhưng chẳng biết người nọ cho ông Nhạc uống bùa mê thuốc lú gì, cương quyết nói mình không nhận nhầm, trong lòng cũng rất rõ ràng!"

Trong lòng cũng rất rõ ràng.

Nghiêm Tà nhìn Giang Đình, trong lòng hai người đồng thời lướt qua một suy nghĩ: Không lẽ đã làm giám định cha con?

Với vị trí của Nhạc Quảng Bình thì không thể nào chạy đi làm giám định cha con, cho dù làm kiểu gì cũng không thể hoàn toàn che giấu kín kẽ, tin tức nhất định sẽ rò rỉ ra ngoài, việc này sẽ tạo thành một đòn trí mạng đối với danh tiếng của quân nhân. Nhưng nếu không có loại bằng chứng như giám định cha con, vậy thì còn có bằng chứng gì có thể khiến một cục trưởng cục công an tin tưởng đó là quan hệ cha con?

"Ông Nhạc có từng miêu tả qua dáng dấp của người này ra sao không?" Nghiêm Tà hỏi.

Hề Hàn Hương tập trung nhớ lại chốc lát, tiếc nuối lắc đầu.

"Vậy trước khi ông Nhạc qua đời, có từng có phản ứng hay hành động nào khác thường không?"

Vấn đề này của Nghiêm Tà có lẽ là mấu chốt chính, hắn vừa dứt lời Hề Hàn Hường lập tức bắt đầu vặn tay, vẻ muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau tự như quyết tâm, ngập ngừng một câu: "Hiện tại tôi nói cái gì cũng sẽ không ảnh hưởng tới hậu sự của ông Nhạc, đúng không? Như là tang lễ rồi nghi thức cáo biệt........."

Nghiêm Tà nói: "Việc này dì không cần lo lắng, tang lễ của ông Nhạc đã qua ba năm rồi."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Hề Hàn Hương cúi đầu nói: "Có............Có một ngày vào lúc nửa đêm, tôi nghe thấy ông Nhạc khóc lóc gọi điện thoại cho người khác........."

Một cục trưởng cục công an, phó thị trưởng, nửa đêm canh ba khóc lóc gọi điện thoại?

Cơ bắp Nghiêm Tà trở nên căng thẳng, ngay cả Giang Đình cũng không tự chủ được khẽ ngồi ngay ngắn lại.

"Thời gian đó ông Nhạc đặc biệt bận bịu, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, thường xuyên thần thần bí bí nhốt mình trong thư phòng. Mới đầu tôi cũng không để ý, dù sao phần lớn thời gian ông Nhạc vẫn luôn bận bịu như vậy, cho đến đêm hôm đó, khoảng năm sáu ngày trước lúc ông Nhạc qua đời, tôi đột nhiên bị tiếng khóc lóc trong thư phòng đánh thức, tôi rón rén đừng bên cửa thư phòng lắng nghe.............."

Hề Hàn Hương khó khăn ngừng lại, Nghiêm Tà chăm chú nhìn bà: "Có phải dì nghe được cái gì không?"

"Đúng, nhưng thực ra chỉ có mấy câu lặp đi lặp lại, ông Nhạc nói..............Nói 'Tôi có lỗi với đội trưởng Giang, đừng khoác quốc kỳ cho tôi, tôi không xứng'!"

Hai người đồng thời sửng sốt.

Vẻ mặt Giang Đình trống rỗng tái nhợt.

"Sao có thể không khoác quốc kỳ chứ? Đó là việc vinh sự biết bao, ông ấy sao có thể nói mình như vậy?" Hề Hàn Hương vặn vặn ngón tay sần sùi của mình, thấp thỏm bất an nhìn qua nhìn lại hai người: "Các cậu nói xem, cái người đội trưởng Giang đó sẽ không phải là con nuôi của ông ấy chứ? Ông Nhạc cảm thấy mình chưa từng nuôi hắn, có lỗi với hắn, cho nên mới không muốn khoác quốc kỳ? Mà vị khách cuối cùng ông Nhạc tiếp đãi sẽ không phải là hắn chứ, hắn hại ông Nhạc, ăn trộm hết tài sản của ông Nhạc?"

Trong phòng an tĩnh.

Hề Hàn Hương bị sắc mặt âm trầm của hai vị cảnh sát trước mặt làm cho hoảng sợ, vội vàng lắp ba lắp bắp bồi thêm một câu: "Tôi chỉ biết có nhiêu đó, có thể nói tôi đều nói cho các cậu biết hết rồi."

"................Dì không cần lo lắng, đây không phải là manh mối có giá trị bình thường." Từ trong khiếp sợ cuối cùng Nghiêm Tà cũng tìm lại được giọng nói của chính mình, theo bản năng bưng cái tách trà tráng men lên uống một hớp lớn, bề mặt nước trà còn rất nhiều váng mỡ trôi nổi do Hề Hàn Hương khó chịu khi nhìn thấy bọn họ nên cố ý không rửa sạch, nhưng cũng không ai nhắc nhở hắn: "Đúng rồi, dì biết người khuya hôm đó ông Nhạc gọi điện thoại là ai không?"

Hề Hàn Hương xấu hổ nói: "Việc này thì tôi không biết, tôi chỉ là một người giúp việc, làm gì biết được nhiều như vậy. Nhưng trong lúc hốt hoảng tôi có nghe ông Nhạc gọi người nọ là......Gọi là......."

Bà suy nghĩ một lúc, mới ngập ngừng nói: "............Lão Lữ?"

Cạch một tiếng, tách trà tráng men trên tay Nghiêm Tà rơi mạnh xuống mặt bàn.

***

Hai mươi phút sau.

"Những chi tiết hôm nay dì nói với bọn cháu, bao gồm cả chuyện bọn cháu tới thăm, đều là những việc cơ mật cao độ, vì sự an toàn của cá nhân dì, dì vui lòng không cần nhắc tới với bất kỳ ai, dì hiểu không?"

Hề Hàn Hương một tay vịn vào khung cửa, như chiến sĩ cách mạng anh dũng hy sinh gật đầu không ngừng.

Nghiêm Tà trịnh trọng nói cám ơn, dìu Giang Đình xoay người rời đi.

"Khoan...........Khoan đã," Hề Hàn Hương rốt cuộc không nhịn được ló cổ ra: "Vị cảnh sát đeo kính này......."

Giang Đình dừng bước.

Hề Hàn Hương nhìn bóng lưng gầy gò cao ngất của y: "Có phải tôi đã từng gặp cậu ở đâu rồi không?"

Qua mấy giây, Giang Đình nghiêng đầu, hơi mỉm cười với bà:

"Chắc dì nhận nhầm rồi."

Hề Hàn Hương nghi ngờ gật đầu.

***

"Em nghĩ khả năng người mà Nhạc Quảng Bình gọi điện thoại là cục trưởng Lữ có lớn không?" Nghiêm Tà hỏi.

Mặt trời cuối tháng mười lặn sớm, từ trong nhà Hề Hàn Hương ra thì trời đã tối hắn. Ở nông thôn, một khi trời tối trừ ánh trăng, cũng chỉ có ánh đèn hắt ra từ cửa sổ của mỗi nhà chiếu sáng con đường đất, đường đi ra đầu thôn gồ ghề, vì vậy Nghiêm Tà vẫn một mực dìu đỡ Giang Đình trong lòng đi về phía trước.

"Rất lớn, tôi nhớ trước kia lúc ở tiệc mừng công đã từng thấy hai người nói chuyện phiếm, còn rất vui vẻ." Giang Đình khép vạt áo lại, tay còn lại trung thực không khách khí đút trong túi áo khoác Nghiêm Tà, nói: "Trở về điều tra thêm về trường đã tốt nghiệp và kinh nghiệm làm việc của cục trưởng Lữ và Nhạc Quảng Bình, có lẽ sẽ có thêm bằng chứng thiết thực."

Nghiêm Tà gật đầu không nói, cũng đút tay vào túi áo khoáng, nắm lấy ngón tay thon dài của Giang Đình, cau mày nói: "Sao tay em lại lạnh vậy."

Giang Đình làm bộ muốn rút ra, bị Nghiêm Tà vội vàng dùng sức kéo lại.

Không biết nhà ai đang dùng mỡ lợn chiên thịt xông khói, mùi mỡ thơm phưng phức tỏa ra từ khe hở của cửa sổ, Giang Đình hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: "Thơm quá."

Nhưng Nghiêm Tà làm bộ như không ngửi thấy, cũng làm như không nghe thấy anh, nói: "Nếu thực sự là cục trưởng Lữ, mối liên hệ giữa ông ấy và Nhạc Quảng Bình còn sâu hơn so với chúng ta tưởng tượng, rất có thể ông ấy còn biết rõ nội tình của vụ nổ nhà máy nhựa 1009, cũng như biết rõ lý do Nhạc Quảng Bình áy náy là gì, thậm chí có thể.........."

"Thậm chí có thể biết tôi vẫn còn sống," Giang Đình nói.

Hai người không nói thêm gì nữa, bước thấp bước cao đi qua thôn xóm, từ xa đã thấy Dương Mị ở trong xe chớp chớp đèn trước.

"Nghiêm Tà," Giang Đình vừa đi vừa mở miệng, hỏi: "Từ đầu đến cuối giả thiết của chúng ta là Nhạc Quảng Bình chuẩn bị tặng quà cho một người đàn ông trẻ tuổi, tức 'con riêng' theo như Hề Hàn Hương nói, cũng chính là hung thủ tới thăm vào phút cuối. Nhưng liệu có khả năng suy nghĩ này từ lúc đầu đã sai rồi, người khách tới thăm cuối cùng thực ra là....................."

Nghiêm Tà tựa như đoán được anh muốn nói gì, đột nhiên dừng bước.

Giang Đình mượn ánh trăng nhìn mặt hắn, vẫn nói ra cái tên đó: "................Là cục trưởng Lữ?"

"....................." Nghiêm Tà im lặng, cơn ớn lạnh từ đáy lòng nhảy tót lên cổ họng, rất lâu sau mới nói: "Không thể loại trừ khả năng này."

Nếu cục trưởng Lữ là bạn thân chí cốt là người mà Nhạc Quảng Bình có thể nửa đêm canh ba gọi điện thoại khóc lóc kể lể, vậy thì việc ở nhà mặc quần bông tiếp đãi, hoặc chỉ mặc ba lỗ thậm chí là ở trần cũng sẽ trở nên hợp lý.

Nhưng hiện tại đã không còn bất kỳ manh mối nào có thể trở lại cảnh tượng lúc đó, hai người trầm mặc đứng đối diện trong đêm tối, Dương Mị rốt cuộc cũng không nhìn được nữa bước xuống xe, "Này...........!" một tiếng, tức giận chống eo: "Nghiêm Tà, anh đang làm gì vậy? Anh đây là cố tình hoa tiền nguyệt hạ (1) trước mặt tôi sao?!"

(1)Hoa tiền nguyệt hạ - 花前月下 - huā qián yuè xià - trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị hẳn hoi: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền.

Nghiêm Tà quay đầu lại: "Chúng ta đây là đang cùng ngắm tuyết ngắm trăng! Từ thi từ ca phú nói tới triết lý nhân sinh! Cưng có ý kiến gì?!"

Dương Mị: "..........."

Nghiêm Tà bật cười, vỗ mông Giang Đình một cái: "Em lên xe trước đi, tôi có chút việc."

"Anh.........."

Chưa nói xong Nghiêm Tà đã ba bước thanh hai chui vào bóng tối, đầu cũng không ngoảnh lại vẫy tay: "Tôi để quên bật lửa ở nhà dì Hề rồi! Tôi đi năm phút rồi quay lại!"

"Anh ta đi đâu nữa vậy?" Dương Mị nghi ngờ bước lên hỏi: "Để quên bật lửa trong nhà người ta rồi?"

"Không, lúc ở nhà Hề Hàn Hương hắn không hề lấy bật lửa ra."

"Chậc! Quả nhiên là vụng trộm liếc mắt đưa tình với con nhỏ nào trong cái thôn này rồi! Họ Nghiêm kia, anh quay lại cho tôi............"

Dương Mị tức giận muốn đuổi theo, nhưng còn chưa dứt lời đã bị kéo lại, cô quay đầu lại, chỉ thấy dưới ánh trăng phản chiếu một nụ cười nhỏ trong đáy mắt của Giang Đình:

"Không sao, tôi biết hắn đi muốn đi đâu rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.