Phá Vân 1

Chương 108




Chương 108

Edit: Sabi

Là ban ngày hay là ban đêm, cục trưởng Lữ không biết mình tỉnh dậy từ lúc nào, ông nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên ở gian ngoài.

Reng reng reng......!

Reng reng reng.......!!

Ông biết người gọi tới là ai.

Như đã được lặp đi lặp lại hàng trăm hàng nghìn lần, ông trở mình xuống giường, đôi chân trần già nua sưng vù giẫm lên nền gạch lạnh lẽo. Ngoài cửa sổ gió bấc tháng chạp đang gào thét, ù ù hiu huýt, che đậy tiếng bước chân gần như không tồn tại của ông; ông đẩy cửa ra, trục cửa phòng chưa tra dầu phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

Reng reng reng.......!

Reng reng reng.......!!

Trong bóng tối chấm đỏ trên chiếc điện thoại đang nhấp nháy. Ông đứng yên trước chấm đỏ nhấp nháy đó, nhìn chằm chằm vào cái máy điện thoại kia, cảm giác cơ thể mập mạp của mình tựa như muốn hòa tan vào đêm đông, hóa thành hơi nước lạnh lẽo hư vô.

"Nhận đi," ông nghe thấy một giọng nói vừa the thé vừa mãnh liệt cất lên, "Nhấc máy đi......"

Reng reng reng.......!

Reng reng reng........!!

Cạch một tiếng, cục trưởng Lữ nhấc ống nghe lên.

Giống như một chiếc máy ghi âm cũ được ấn nút play, tạch, cuộn băng bắt đầu quay đều, như đã từng lặp đi lặp lại hàng trăm hàng ngàn lần, bên kia điện thoại truyền tới tiếng la hét như khóc như cười, vô số móc nhọn chen lấn với vào trong lỗ tai, ra sức đào khoét màng nhĩ của ông:

"Tôi có lỗi với bọn họ, tôi có lỗi với Giang Đình, lão Lữ............."

"Tôi hại chết cậu ấy, tôi hại chết bọn họ, lão Lữ..............."

Cục trưởng Lữ đứng trước máy điện thoại, muốn nói nhưng cổ họng cứ như bị gì đó chặn lại. Ông nghe thấy tiếng động như tiếng rắn bò sau lưng, sàn sạt sàn sạt, hơi thở lạnh lẽo càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, sau đó một cái tay hôi thối khoác lên bả vai da dày thịt nhão của ông, tiếng kêu khóc trong điện thoại đột nhiên xuất hiện ở sau tai:

"Tại sao lại khoác quốc kỳ cho tôi?"

Cục trưởng Lữ trợn mắt nhìn về phía trước, tay nhẹ buông, cái ống nghe rơi xuống đất, giống như một cái đầu người gục xuống sau khi treo cổ chết.

"Không phải tôi đã nói với ông rồi sao?"

"Tôi đã đặc biệt nói với ông rồi mà."

"Sao lại khoác quốc kỳ cho tôi? Tại sao? Tại sao............."

Không được quay đầu lại, ông nhủ thầm, đừng quay đầu lại. Nhưng ông không có cách nào kháng cự luồng sức mạnh trong u tối đang buộc cổ ông phải quay lại kia, ông nhìn thấy một khuôn mặt tím tái thất khiếu chảy máy đang bám chặt sau lưng, đôi môi tím tái của nó vẫn đang đóng mở, phát ra tiếng khóc lóc kể lể thê lương:

"Tại sao lại khoác quốc kỳ cho tôi............."

"Aaaaaaaa!"

Cục trưởng Lữ chợt tỉnh giấc, trống ngực đập thình thịch, trong phút chốc ông không phân biệt được mình đang nằm mơ hay là đang ở trong hiện thực.

Reng reng reng........Phòng làm việc trống vắng, điện thoại trên bàn vẫn đang reo lên không ngừng, người gọi tới là thư ký Trương.

"............." Cục trưởng Lữ nhận điện thoại, giọng nói khàn khàn: "A lô?"

"Ài cục trưởng Lữ, phó đội trưởng Tần có chút việc về báo cáo nội bộ thông thường của chi đội muốn trưng cầu ý kiến và xác nhận của ông, ông xem?"

Vị cục trưởng già mập mạp nhắm mắt lại, cảm thấy trong lỗ tai vẫn còn ù ù, mồ hôi lạnh đã thấm ướt chiếc áo lót bên trong áo sơ mi. Qua hơn mười giây, rốt cuộc ông cũng cố gắng ổn định lại hô hấp, nhịp tim vẫn còn dao động nơi cổ họng, lồng ngực mơ hồ đau đớn như bị kim đâm.

"Được." Cục trưởng Lữ ổn định giọng nói, "Để Tần Xuyên vào đi."

Nói rồi ông cúp máy.

***

"Phòng 301, khu A, tòa 701, tiểu khu Ba Đào Viên," Nghiêm Tà trở tay đóng cửa xe, dùng tay che nắng, ngẩng đầu quan sát tòa chung cư xám xịt này, nheo mắt lại nói: "Chỗ Nhạc Quảng Bình sống chẳng ra sao nhỉ."

Khu chung cư kiểu cũ chỉ có sáu tầng, ban công từ tầng ba trở lên đều thông thoáng, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy vỏ chăn, ga trải giường xanh xanh đỏ đỏ, quần đùi tã lót, hoa, chim, cá, côn trùng, hộp giấy và đồ lặt vặt. Cục nóng điều hòa của mỗi hộ gia đình đều lắp ở bên ngoài tường, nước mưa giội xuống khiến giá đỡ bị gỉ sét, xếp thành một hàng chỉnh tề, dưới ban công của mỗi nhà cũng phủ đầy dấu vết gỉ sét màu vàng.

Chiếc taxi nhanh chóng chạy đi, Giang Đình đi lên trước, cũng ngửa đầu nhìn cái ban công vì bỏ không mà trở nên cực kỳ bắt mắt của căn phòng 301 kia.

Nghiêm Tà nghiêng đầu hỏi Tề Tư Hạo: "Nhạc Quảng Bình chết cũng gần ba năm rồi, căn nhà này vẫn chưa bán đi hả?"

Hai ngày nay Tề Tư Hạo có chút như bị bệnh thần kinh, đi đâu cũng đeo khẩu trang, kính râm, đội mũ lưỡi trai, nghe vậy gật đầu ậm ờ "Ừ" một tiếng.

"Cũng không có ai ở? Cứ để trống vậy luôn?"

"Nhạc Quảng Bình không có thân thích ở đây." Giang Đình trả lời thắc mắc của hắn, "Ông ấy không phải người Cung Châu, bạn già đã qua đời từ sớm, nghe nói không sinh được, cho nên không có con cái. Lúc ông ấy còn sống, trong nhà chỉ có một dì giúp việc già, là người cùng quê với ông ấy, trước khi ông ấy xảy ra chuyện đã về quê trông cháu cho con trai rồi."

Nghiêm Tà thuận miệng nói: "Uầy, ông già này thật đủ........"

Hắn muốn nói ông ta thật đủ cô đơn, nhưng nghĩ lại, tùy tiện thảo luận về người đã qua đời là chuyện không tốt, mới gắng gượng nuốt trở về, cười cười vỗ vai Giang Đình:

"Đi lên thôi."

Hàng lang chật hẹp chất đầy vật dụng lặt vặt, trên cánh cửa sắt hoen gỉ của căn phòng 301 vẫn còn dán giấy niêm phong. Nghiêm Tà xẹt xẹt hai cái xé giấy niêm phong đi, ra hiệu cho Tề Tư Hạo đang cầm chìa khóa: "Mở cửa."

Chìa khóa là tạm thời lấy trộm từ trong rương hồ sơ của cục Cung Châu ra để sung quân, Tề Tư Hạo cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải đi lên mở cửa. Theo tiếng két chói tai vang lên, cửa sắt và cửa gỗ lần lượt được mở ra, căn phòng khách như cơn ác mộng vào ba năm trước lần nữa xuất hiện trước mắt Giang Đình, chỉ là lần này trên sàn nhà đã không còn cổ thi thể không nhắm mắt kia nữa, chỉ có một hình người được vẽ bằng phấn trắng của đội khám nghiệm hiện trường.

"Khụ khụ khụ.............."

Bụi bay mù mịt, ánh sáng lờ mờ, toàn bộ vật dụng trưng bày trong phòng phủ đầy bụi bặm đứng im theo năm tháng. Nghiêm Tà dẫn đầu đi vào, đứng yên giữa phòng khách quan sát bốn phía, căn phòng rộng rãi được trang trí theo phong cách những năm 90 của thế kỷ trước, hắn sờ cằm "chậc chậc" hai tiếng.

Chẳng trách Giang Đình lại lựa chọn tin tưởng Nhạc Quảng Bình, còn khai báo hết tất cả bí mật với ông ta.

Nhìn mức sống này cho thấy Nhạc Quảng Bình rõ ràng là một ông già neo đơn dựa vào tiền lương, phụ cấp, phí phúc lợi, phí sưởi ấm...........để trang trải cuộc sống, điều kiện kinh tế so với người bình thường hẳn là đã vô cùng vượt trội, nhưng vẫn còn cách một khoảng khá xa so với "người có tiền".

"Công việc khám nghiệm hiện trường của các anh cũng quá sơ sài rồi đó," Nghiêm Tà như phát hiện gì đó, cuối cùng cũng có thể bê nguyên xi câu nói của Giang Đình từng đùa cợt Kiến Ninh trả lại cho Cung Châu, quay đầu hỏi Tề Tư Hạo: "Hiện trường này sao sạch sẽ thế? Còn không có cả vết đánh dấu vật chứng luôn, xóa hết rồi?"

Tề Tư Hạo rốt cuộc cũng tháo kính râm xuống, bối rối nhìn hắn: "Nhưng đây không phải hiện trường gây án á."

Nghiêm Tà sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng.

"Lúc ấy thông báo nội bộ về nguyên nhân cái chết của phó thị trưởng Nhạc là do bệnh tim tái phát, cho nên............."

Nếu là bệnh tim tái phát, vậy thì ngay cả điều tra cũng không cần, để kỹ thuật phụ trách vẽ một hình người là đã coi như nghiệm xét tương đối rồi.

Giang Đình mang găng tay chậm rãi nửa quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nhìn hình người vẽ bằng phấn trắng dưới chân, vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt đất, tựa như đang vuốt ve thi thể không thể nhắm mắt của lão phó thị trưởng. Tóc anh đã hơi dài, tóc mái che khuất đôi mắt, từ góc độ của Nghiêm Tà nhìn xuống không thể thấy rõ ánh sáng lấp lánh nơi đáy mắt anh.

"Ông ấy nằm ngửa ở đây." Giang Đình nhàn nhạt nói, "Sắc mặt tím tái, môi xanh mét, xung quanh có bãi nôn........ Trợn mắt nhìn về phía trước, đến cuối cùng cũng không nhắm mắt."

Nghiêm Tà ngồi xổm xuống, "Em từng nói qua, lúc Nhạc Quảng Bình chết mặc áo len và quần bông?"

Giang Đình gật đầu không nói.

Dưới tình huống sợ hãi khẩn trương như vậy vẫn có thể chú ý đến các chi tiết bên ngoài của thi thể, nói Giang Đình có tư chất tâm lý mạnh mẽ, không bằng nói là bản năng chuyên nghiệp của một cảnh sát hình sự đã ăn sâu vào xương tủy y.

"Em còn nhớ những chi tiết khác nữa không?" Nghiêm Tà hỏi trong vô vọng.

"Không nhiều lắm." Giang Đình cười khổ, "Trạng thái tinh thần và thân thể tôi lúc đó rất kém, hơn nữa lại đột nhiên gặp phải biến cố, còn nghe thấy tiếng còi cảnh sát........Để không lưu lại dấu chân và dấu vân tay, ngay cả ngưỡng cửa tôi cũng không vào."

Anh dừng lại, đột nhiên như nhớ tới gì đó, chỉ chỉ dưới chân bàn trà trước ghế sô pha: "Đúng rồi, lúc ấy trên mặt đất có một cái gạt tàn bị rơi xuống."

Gạt tàn?

"Chẳng lẽ có ai đó dùng cái gạt tàn làm hung khí giết người?" Nghiêm Tà nghi ngờ hỏi, "Nhưng biểu hiện của thi thể rõ ràng cho thấy bị trúng độc."

"Không biết. Có thể là bàn trà bị ai đó đụng nghiêng, cái gạt tàn từ trên bàn rơi xuống đất; cũng có thể hung thủ bị cảm xúc mãnh liệt thúc đẩy nhặt lên làm hung khí, sau đó tùy tiện ném xuống mặt đất. Hai nguyên nhân này tạo nên dấu vết hoàn toàn khác nhau trên bề mặt cái gạt tàn, nhưng lúc ấy tôi chỉ đứng từ xa nhìn lướt qua, không phân biệt được sự khác nhau này."

Nghiêm Tà gật đầu nghĩ ngợi, đột nhiên thốt ra một câu: "Cũng có thể là hung thủ mới dọn sạch tàn thuốc mang theo ADN của mình trong cái gạt tàn."

Giang Đình giật mình nhíu mày.

"Một người đàn ông cao tuổi gầy gò mặc quần bông, hình tượng không được đẹp đẽ cho lắm, dù là ở nhà gặp khách, mà khả năng khách tới là phái nữ cũng vô cùng nhỏ. Nếu đổi lại người quen là nam giới có quan hệ thân thiết, hai người ngồi trên ghế một người nói chuyện một người hút thuốc, nói theo cách này có vẻ xuôi hơn." Nói đến đây Nghiêm Tà nhìn về phía Giang Đình, lại nhìn Tề Tư Hạo, hất cằm: "Hai người có biết người đàn ông nào mà Nhạc Quảng Bình vô cùng thân thiết không?"

Tề Tư Hạo mờ mịt đáp lại.

"Theo như tôi biết thì không có." Giang Đình hơi ngừng lại, như có vẻ cảm thấy kỳ quái, sau đó mới chậm rãi nói: "Trừ khi có một người............."

Nghiêm Tà hỏi: "Ai?"

"...............Tôi."

Hai người nhìn nhau chốc lát, Nghiêm Tà đứng lên, đấm đấm bắp đùi: "Cái chuyện cười này chẳng những không buồn cười, mà đồng thời tôi cũng chẳng tin."

Giang Đình khổ tâm thở nhẹ một hơi.

"Vào phòng ngủ xem sao," Nghiêm Tà cầm cánh tay Giang Đình kéo lên, hồn nhiên như không có chuyện gì, thậm chí còn thuận tay vỗ mông y một cái: "Rương, tủ, ngăn kéo tủ quần áo, bất kỳ tờ giấy có chữ nào, tách trà lá trà dùng để tiếp khách.............Nói không chừng còn có thể tìm được chút manh mối linh tinh vụn vặt gì đó."

Nhưng thực tế đã chứng minh là Nghiêm Tà nghĩ nhiều, sau khi Nhạc Quảng Bình xảy ra chuyện nhà của ông ấy chắc chắn đã được càn quét sạch sẽ, đừng nói những loại đồ vật nhạy cảm như nhật ký, ghi chú hay mẩu giấy gì đó, đến cả sách báo tạp chí cũng chẳng còn lại quyển nào.

Đây là một căn nhà một phòng khách bốn phòng nhỏ, chia ra làm phòng ngủ chính, thư phòng, phòng trà nước và phòng ngủ của người giúp việc, đầu giường phòng ngủ có một đài cát-sét, bên cạnh có mấy cuốn băng cũ không biết đã có bao nhiêu năm lịch sử, đều là của Phụng Phi Phi và Đặng Lệ Quân. Nghiêm Tà bỏ mấy cuộn băng vào máy cát-sét thử từng cái một, hầu hết đã bị hư hỏng hoàn toàn không thể nghe được nữa, chỉ còn một hai cuộn là còn có thể xoay được, nhưng cũng chỉ là mấy cuộn băng xưa cũ thông thường, không để lại bất kỳ tin tức nào.

Nhưng cũng đúng thôi..........Giữa giai điệu du dương trầm bổng của ca khúc "Hà nhật quân tái lai"(1) Nghiêm Tà nghĩ.

(1)Hà nhật quân tái lai- 何日君再来, sáng tác năm 1939 là bài hát nổi tiếng của Trung Quốc, phần lời do Bối Lâm, nhạc do Lưu Tuyết Am viết, trình bày Đặng Lệ Quân. Tại Việt Nam hồi thập niên 1940, đây là một trong những bài tân nhạc ngoại quốc thịnh hành nhất, với tên Bao giờ chàng trở lại.

Mấy cuộn băng nhìn như chế phẩm này vẫn còn có thể lưu lại từ tay thủ hạ của K Bích, chắc chắn là đã bị kiểm tra qua, sở dĩ không bị bỏ túi mang đi, chắc là vì hiện trưởng có đài cát-sét mà không có băng từ, nhìn sẽ tương đối kỳ cục.

Nghiêm Tà từ bên cạnh giường đứng lên, đảo mắt nhìn khắp phòng ngủ chính một vòng, tiện tay mở cái tủ treo áo khoác kê sát tường.

Tủ quần áo của Nhạc Quảng Bình cũng tương tự như bao lão cán bộ công an khác, cảnh phục xanh đậm, đồng phục áo sơ mi trắng, hai ba chiếc thắt lưng in huy hiệu cảnh sát, vài chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam và màu xám do hệ thống công an cấp; ngoài ra còn có âu phục đặt may dùng cho những dịp tham dự hội nghị chính thức và áo măng tô, v.v....

Trong ngăn kéo nhỏ bên trong tủ quần áo có khuy măng sét, kẹp cà vạt, hộp đồng hồ, Nghiêm Tà mở hộp đồng hồ xem, bên trong là một cái đồng hồ Rolex black water ghost, một cái đồng hồ dây thép Tudor, một cái đồng hồ Longines mặt thép dây da bị mài mòn hơn mấy cái kia, chắc là cái đồng hồ được đeo thường xuyên nhất.

Trong lòng Nghiêm Tà không biết là tư vị gì, hồi lâu mới thở dài, nhẹ nhàng đặt cái hộp đồng hồ trở lại ngăn kéo.

Trong tủ quần áo cũng không phát hiện được gì, người già vẫn thường hay mặc áo ba lót trắng trong áo sơ mi. Nghiêm Tà đã không còn hy vọng gì, tiện tay lật lật, đột nhiên liếc thấy gì đó, "Hả?" một tiếng.

Chỗ sâu nhất bên trong tủ quần áo có treo một cái túi chống bụi màu vàng.

Kéo khóa túi chống bụi ra, bên trong là một cái áo khoác mới tinh.

"Giang Đình!" Nghiêm Tà lớn tiếng gọi: "Giang Đình! Lại đây nhìn này!"

Giang Đình đang kiểm tra trong thư phòng, ống tay áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, nghe vậy đi vào phòng ngủ chính: "Sao vậy? Đây là.........."

Nghiêm Tà lôi quần áo từ trong túi chống bụi ra ném lên giường.

Đó là một chiếc áo khoác Burberry của nam màu đen, bên trong bọc một cái áo sơ mi trắng mới toanh, cà-vạt, thắt lưng và quần tây màu đen, toàn bộ đều cùng thương hiệu phối hợp thành một bộ. Nghiêm Tà tựa như đoán được cái gì, xoay người đi tới tủ quần áo móc móc dưới đáy tủ, không ngoài dự đoán lại lôi ra một cái hộp giày mới tinh, bên trong là một đôi giày da nam tỏa ra mùi da xịn đặc trưng.

".........." Giang Đình cúi xuống nhìn kích cỡ của quần áo, nói: "Nhạc Quảng Bình không mặc được số 52, quá lớn."

"Đôi giày này số 42, mấy đôi giày da ở cửa để là số 40, bề ngoài cũng lớn hơn, cả bộ này đều không phải để ông ấy mặc." Nghiêm Tà mở túi chống bụi ra, ra hiệu cho Giang Đình: "Em nhìn này, sau cổ áo, ống tay áo của cái áo khoác này trang trí bằng da, đây là mẫu áo cổ điển phiên bản nâng cấp của thương hiệu này, có giá khoảng hơn hai mươi ngàn. Lại thêm áo sơ mi, quần tây, cà-vạt, thắt lưng, còn thêm giày, cả bộ ước tính khoảng trên dưới ba mươi ngàn, vượt xa mức tiêu xài tiêu chuẩn của Nhạc Quảng Bình."

Giang Đình khoanh tay, "Tôi chỉ có thể nhìn ra bộ quần áo này còn rất mới.............."

"Đúng, hơn nữa phong cách thiết kế tương đối hợp với những người trẻ tuổi, khoảng tử hai mươi đến bốn mươi tuổi, để Nhạc Quảng Bình mặc thì quá khiên cưỡng."

Hai người nhìn cái túi chống bụi thật dày trên giường kia một chặp lâu, nhất thời không ai lên tiếng.

"Có phải ông ấy mua nó định làm quà tặng không?" Nghiêm Tà hít vào một hơi, đột nhiên nói.

Giang Đình ngước mắt lên: "Tặng ai?"

Quả thực, đến cấp phó thị trưởng này rồi, nếu muốn đi lên nữa, quà tặng và tiền mặt đều quá đơn giản quá khắt khe không đủ mánh khóe để lên sàn. Nói gì thì nói, nếu thật sự muốn tặng quà cũng chẳng có ai như ông ta cả, bóc cả tag và túi đựng, giống như sợ tăng thêm phiền toái cho người nhận quà vậy.

"Em không nhìn ra?"Nghiêm Tà ngạc nhiên hỏi.

Giang Đình mù mờ nhún vai.

"Cái này không phải rất rõ ràng rồi sao," Nghiêm Tà khoa tay múa chân: "Toàn bộ trong ngoài tây trang, màu sắc và kiểu dáng hiển nhiên đều được lựa chọn kỹ càng, đắt tiền thì mới mua, cà-vạt và giày cũng phải tương xứng......... Một người đàn ông lớn tuổi tặng quà cho người khác, dùng cách thức suy nghĩ của người bình thường để suy đoán, tôi chỉ có thể nghĩ đến một trường hợp."

Giang Đình: "?"

"Ba."

Giang Đình sững sờ.

"Con trai vừa trưởng thành, vừa tốt nghiệp, hoặc mới bước ra xã hội chuẩn bị phát triển sự nghiệp, là bậc cha chú vì hắn chuẩn bị một bộ tây trang đắt tiền, gửi gắm khích lệ và chúc mừng, đây là lối suy nghĩ rất bình thường, dĩ nhiên cũng có thể thay đổi thành cháu trai hoặc là con rể. Việc này cũng giống như việc mẹ lấy đồ trang sức đè dưới đáy rương ra đưa cho con gái trước khi lấy chồng." Nghiêm Tà cười nói: "Sao vậy, ngay cả cái này mà em cũng không........."

Ngay sau đó, hắn đột ngột ngừng lại.

Trong phòng an tĩnh đến nghẹt thở.

Ba giây sau, Nghiêm Tà làm như không có gì xảy ra cười nói: "Em thật sự không nghĩ tới Nhạc Quảng Bình có họ hàng như là cháu nội hay cháu ngoại gì đó sao?"

Giang Đình không lên tiếng, chỉ an tĩnh nghe tiếng hít thở, Nghiêm Tà không dám quay đầu lại nhìn mặt y.

"Ồ.......Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến chuyện này." Một lúc lâu sau Giang Đình mới chậm rãi nói, "Sau này lúc cháu nội hay cháu ngoại anh tốt nghiệp đại học, tôi sẽ nhớ."

Một cảm xúc nóng bỏng từ trong lòng trào dâng, lục phủ ngũ tạng đều thoải mái đến mức run rẩy, ngay cả hơi thở cũng mang theo sự run sợ kỳ quái.

"................Được," Nghiêm Tà cố gắng khiến cho giọng mình được tự nhiên lưu loát, thật giống như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: "Đến lúc đó cả hai chúng ta đều sẽ nhớ."

"Nguyện vọng này không tệ." Giang Đình hơi mỉm cười, nói: "Nhưng tôi thực sự không biết Nhạc Quảng Bình có con cháu nào ở Cung Châu hay không, nếu là con trai của chiến hữu hoặc họ hàng ở quê, vậy thì tôi lại càng không biết......... Nhưng có một người chắc chắn biết rất rõ quan hệ cá nhân của Nhạc Quảng Bình."

Nghiêm Tà không khỏi hỏi lại: "Ai?"

Giang Đình nói: "Người giúp việc cùng quê với ông ấy."

***

Bà giúp việc tên Hề Hàn Hương, hàng xóm gọi là dì Hề. Giang Đình chỉ gặp vài lần lúc đến nhà lãnh đạo chúc tết, biết bà bác này khoảng hơn sáu mươi tuổi, là bà con xa cùng quê của Nhạc Quảng Bình.

Nói là họ hàng xa, kỳ thực còn kém tám trăm dặm nữa, Hề Hàn Hương làm việc trong nhà Nhạc Quảng Bình cũng phải ngót nghét tám chín năm. Vợ của Nhạc Quảng Bình qua đời sớm, đã nhiều năm nhưng ông ấy vẫn không tái hôn, theo quan sát của Giang Đình, ông ấy và môn thần mặt đen khỏe mạnh giọng oang oang như dì Hề chắc là quan hệ chủ thuê bình thường, không hề tồn tại câu chuyện trăng gió giữa bà giúp việc và ông lão góa vợ gì đâu.

Nhưng dù sao cũng là người làm trong nhà nhiều năm, nếu nói trên đời này còn có người biết rõ những mối quan hệ thân quyến của Nhạc Quảng Bình, thì chỉ có một người duy nhất là Hề Hàn Hương.

Lúc rời khỏi nhà Nhạc Quảng Bình, Nghiêm Tà đã chụp ảnh lại bộ tây trang kia, sau đó xếp lại vào túi chống bụi, treo lại vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo.

Giang Đình xuống lầu trước gọi xe, Nghiêm Tà đóng cửa tủ quần áo lại, nhìn chằm chằm cái chốt bong tróc do đã sử dụng nhiều năm, thở dài, nghĩ thầm: Mình vẫn chưa tặng quà cho Giang Đình nhỉ.

Với trạng thái tâm lý hiện nay của Giang Đình, nhu cầu đối với vật chất vô cùng đạm bạc, Nghiêm Tà nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra anh đã từng sinh ra chú ý đặc biệt đối với bất cứ vật gì, thứ duy nhất anh lộ ra vẻ yêu thích rõ ràng cũng chỉ có mấy cái bánh trà phổ nhị kia.

Đúng là cái bình giữ nhiệt, Nghiêm Tà nghĩ, cảm xúc trong lòng phức tạp vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.

"Chờ sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện, Giang Đình cũng có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mọi người, mình nhất định phải chuẩn bị cho y tất cả từ đầu tới chân." Nghiêm Tà thầm nghĩ: "Tuy hiểu biết của mình đối với y không nhiều, cũng không biết anh thích ăn gì, làm gì, thích mặc quần áo chất liệu gì, kiểu dáng và màu sắc ra sao, nhưng đến lúc đó sẽ từ từ hỏi dò, vẫn còn có thể hỏi dò cho rõ."

Hắn nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy Tề Tư Hạo ló đầu vào hỏi: "Thế nào, chúng ta có thể đi được chưa?"

"À ừ." Nghiêm Tà xoay người, thuận miệng hỏi: "Đội trưởng Giang đâu?"

Tề Tư Hạo rụt đầu lại, lại lần nữa đeo khẩu trang với kính râm lên, ậm ờ nói: "Dưới lầu, đã lên xe rồi."

Nghiêm Tà gật đầu, đi chung với Tề Tư Hạo sóng vai ra ngoài, nhìn anh ta khóa cửa lại như cũ.

"Lát nữa tôi phải về nhà một chuyến, vợ tôi đã tra hỏi rồi." Tề Tư Hạo đi ra ngoài, không ngừng quan sát xung quanh, luôn lo lắng sẽ có người từ ven đường lao ra đâm cho gã một nhát dao bất cứ lúc nào: "Tôi về đối phó qua loa với vợ, lấy chút quần áo thay giặt, khoảng mười phút sẽ ra, các anh có thể ở trong xe đợi tôi không? Đừng để tôi ra ngoài hành động một mình."

Nghiêm Tà thở dài: "Được rồi."

Tề Tư Hạo lúc này mới yên tâm, còn đặc biệt nhấn mạnh: "Nhà tôi không xa, ở tiểu khu gần đây thôi, thuận đường với khách sạn."

Nghiêm Tà, đột nhiên nghĩ tới hỏi: "Nhà đội trưởng Giang ở đâu?"

"Hả?"

Nghiêm Tà bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, nghĩ thầm mình đúng là không biết gì về cuộc sống trước kia của Giang Đình lúc còn ở Cung Châu hết, liền hỏi: "Đội trưởng Giang của các ông không đến nổi vẫn còn ở ký túc xá của cảnh sát chứ? Anh ấy mua nhà chưa?"

"Cậu đột nhiên hỏi cái này........" Tề Tư Hạo sửng sốt một lát, gãi gãi cằm: "Chuyện này tôi thực sự không biết. Đội trưởng Giang một tuần làm việc đủ bảy ngày, ngày nghỉ cũng không tham gia hoạt động tập thể, chứ đừng nói chi đến việc mời người khác về nhà ăn cơm gì đó, trong cục chắc cũng không có ai biết nhà y ở đâu đâu."

Lúc này hai người đã đi tới cổng của tiểu khu, Giang Đình đứng bên kia xe taxi, nhìn về phía hai người.

"Đi thôi," Nghiêm Tà thuận miệng phân phó: "Vậy lúc về anh lên mạng lưới thông tin của cảnh sát xem giúp tôi chút đi."

Sau đó hắn gia tăng nhịp bước, đi về phía Giang Đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.