Phá Vân 1

Chương 107




Chương 107

Edit: Sabi

Ba năm trước, Cung Châu.

Ngày mùng 10 tháng 01.

Kéttttt! Cánh cửa căn nhà hoang bị đẩy ra, gió lạnh lùa vào phòng, bụi bặm bị hất lên trong căn phòng u ám, bay múa rồi dần dần tĩnh lặng lại.

"Vào đi," A Kiệt thấp giọng ra lệnh.

Người thanh niên bị gã áp giải cực kỳ gầy gò, gương mặt trắng bệch không còn huyết sắc, đôi môi tím tái khô nứt nẻ, xương bả vai nhô lên. Có lẽ do bị tước đoạt thị giác lâu ngày, sau khi tấm vải bịt mắt bỗng nhiên được tháo xuống tầm mắt còn chưa thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, nên đôi mắt của anh vẫn luôn khép hờ, mồ hôi đọng lại trên hàng mi đen nhánh, che phủ vẻ tiều tụy dưới mí mắt, tạo thành một độ cong mệt mỏi.

Ánh sáng quá yếu, hầu hết cảnh tượng trong phòng chỉ phác họa được vài đường nét mơ hồ mông lung.

Chỉ nhìn bóng dáng, đoán chừng không ai có thể nhận ra người trẻ tuổi này chính là Giang Đình, đội trưởng đội hai chi đội chống ma túy Cung Châu vừa bị bắt về mấy tháng trước.

Giang Đình được A Kiệt nửa đỡ nửa đẩy đi vào, có người tiến lên dùng họng súng dí vào đầu y, có người nhét vào bàn tay mềm oặt của anh một vật cứng lạnh như băng - đó là một khẩu súng.

A Kiệt đặt di động bên tai Giang Đình, sau đó giọng nói vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn như ác mộng vang lên:

"Giết tên nằm vùng trước mặt mày, mày lập tức được tự do."

"Không, tao không làm được. Tao..............."

"Mày làm được."

"Không thể. Mày cứ giết tao đi, trực tiếp giết chết tao..............."

"Mày làm được," K Bích rất kiên nhẫn, trong giọng nói còn mang theo tiếng cười: "Mày không muốn chết, Giang Đình, trên đời này mày là người không muốn chết nhất mà tao thấy. Cho dù ở trong bước đường cùng, mày cũng sẽ không từ bỏ chiến đấu để giành giật từng giây từng phút cơ hội sống, đây là bản tính bẩm sinh của mày, sinh ra đã có, cho nên mày có thể làm được."

"........."

"Giết nó, sau đó mày sẽ được tự do, nếu không mày cũng phải chết ở đây."

Giang Đình dồn dập thở dốc, bàn tay cầm súng run rẩy dữ dội. Cả đời anh chưa bao giờ sợ súng đến thế, giống như trong tay không phải là báng súng, mà là răng nanh của rắn độc, nọc độc thẩm thấu qua da ngấm vào máu và tim cho tới khi mất mạng.

"Giang Đình," Giọng nói của K Bích tràn đầy dụ dỗ, nói: "Không phải mày nói mày có thể thắng tao sao? Chứng minh cho tao xem."

Không biết qua bao lâu, thời gian dài đằng đẵng, mỗi một giây đều như vô tận, bàn tay mà A Kiệt vẫn luôn nhìn chằm chằm rốt cuộc cử động.........

Khẩu súng từ từ nâng lên giữa không trung, sau đó họng súng đột nhiên đổi hướng, chĩa về phía thái dương của Giang Đình!

"Đệch!" A Kiệt tức giận mắng to, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, gã vặn tay Giang Đình xoay họng súng sang hướng khác, giây kế tiếp: Đoàng!

Bóng người lờ mờ trong góc phòng chấn động, sau đó ngã vào tường rồi vô lực trượt xuống đất.

Thời gian đọng lại kéo dài hơn mười giây, sau đó cạch một tiếng, là súng trong tay Giang Đình rơi xuống đất. Dây thần kinh cuối cùng đã bị kéo căng đến cực hạn rốt cuộc cũng đứt phựt, anh ngả người về phía sau, bị A Kiệt kéo lại, lật mí mắt lên, rồi lạnh lùng quát: "Thuốc an thần!"

Có người vội vã chạy tới, có người đang hô hoán, nhưng Giang Đình không nghe thấy gì hết.

Kim tiêm đâm vào da thịt, cảm giác đau nhói khiến y tỉnh táo, ý thức vô cùng rõ ràng, nhưng thân thể lại không nghe y sai sử. Anh run rẩy giãy giụa muốn đứng dậy, đầu kim tiêm mang theo một giọt máu rời khỏi thân thể, rơi xuống mặt đất bụi bặm.

Anh bắt đầu ho khan không ngừng, ho đến mức khí quản co rút, toàn thân co quắp, cổ họng nồng nặc mùi máu tanh ngọt. Giữa lúc ngừng lại lấy hơi anh nghe thấy giọng nói cứng rắn của A Kiệt: "Mày vẫn nên tiêm một mũi đi, sẽ khá hơn đó."

Nhưng anh không trả lời, miễn cưỡng ngừng cơn ho khan kịch liệt, cắn răng nuốt lại ngụm máu đã ra tới miệng, không biết chống tay ai, chật vật đứng lên.

"Kệ đi, Giang Đình chính là người như vậy." K Bích thong thả nói qua điện thoại, "Hiện tại cậu ta đã tự do."

Giang Đình rút tay lại, tựa như muốn đứng vững bằng chính sức lực của mình, nhưng sức khỏe và thể lực kiệt quệ do nhiều ngày tiêu hao đã không còn đáp ứng được yêu cầu đơn giản như vậy nữa. Anh lảo đảo lùi lại mấy bước, dựa lưng vào tường, cảm giác trời đất đang quay cuồng.

Sau đó trong lúc hôn mê anh nghe thấy gì đó.................

Đó là tiếng còi xe cảnh sát văng vẳng từ xa.

"Cảnh sát đến, Giang Đình, tao muốn trao trả mày lại cho bọn họ."

Bên kia điện thoại K Bích giống như đang hoài niệm, cho dù hắn nói gì hay có tâm tình gì vĩnh viễn cũng đều mang theo sự ổn định, chất phác dịu dàng, mê sảng bên tai như một cơn ác mộng, khiến người ta chán ghét.

"Khi mày quay lại đội ngũ cảnh sát, đối mặt với vô số nghi ngờ, chất vấn và chỉ trích, chịu đựng tất cả thống hận, căm thù và chửi rủa, xin đừng quên cuộc đánh cược hôm nay của chúng ta; cho dù miệng lưỡi mày nhanh nhạy thêu dệt ra những lời nói hoàn mỹ, cũng chẳng còn ai tin tưởng, chẳng còn ai bằng lòng lắng nghe, bởi vì tất cả sự thật đều chứng minh mày là kẻ phản bội."

"Một ngày nào đó mày sẽ cảm thấy rằng tao đã đúng, khi đó mày sẽ cam tâm tình nguyện quay lại nơi mày và tao gặp gỡ lần đầu. Mà ở đó, chỉ cần còn có một tên cảnh sát nguyện ý tin tưởng mày, dù chỉ một người." Giọng điệu chế nhạo cười cợt của K Bích càng rõ ràng hơn, nói: "Cũng coi như là tao thua."

Còi cảnh sát nhanh chóng tới gần, càng càng ngày lớn. Bên ngoài căn nhà hoang truyền tới âm thanh tạt nước, đó là bọn buôn ma túy đang tạt xăng xung quanh.

"Hẹn gặp lại, Giang Đình." K Bích nói, "Bất cứ lúc nào tao cũng luôn hoan nghênh mày tới nhận thua."

Ngọn lửa hừng hực nhấn chìm căn nhà, dưới bầu trời âm u, những ngọn lửa gào thét nhảy nhót mặc sức bốc cháy điên cuồng.

Đèn cảnh sát đỏ xanh lóe lên, tiếng còi xe cứu hỏa bén nhọn, bước chân như triều cường dồn dập chạy về phía ngôi nhà đang bốc cháy; nhưng Giang Đình không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu. Tất cả sức lực của anh đều dùng vào việc lẩn trốn và chạy thật nhanh, thực tế anh chỉ có thể loạng choạng dốc toàn lực chạy đi.

Không biết chạy được bao xa, tiếng người ồn ào huyên náo và tiếng ngọn lửa bốc cháy đều bị quăng hết về phía sau, bên tai chỉ còn lại tiếng gió bắc rít lên.

Trước mắt anh tối sầm lại, lảo đảo ngã xuống đất, cuối cùng bất tỉnh.

"......Đội trưởng Giang......."

"Đội trưởng Giang........"

"Đội trưởng Giang!" Trong mờ mịt có người đang lớn tiếng gọi anh: "Mau tỉnh lại!!"

Qua vài phút hoặc dài hơn, cuối cùng Giang Đình cũng từ từ mở mắt ra.

Tầm mắt anh không cách nào tập trung nổi, mờ mịt tan rã nhìn vào giữa không trung, chỉ thấy bầu trời trống rỗng âm u tối tăm. Thật lâu sau, cảm giác đau đớn như hàng ngàn hàng vạn cây kim châm cuối cùng cũng trở lại cơ thể này, lục phủ ngũ tạng đều thắt lại.

Trong cơn đau, anh ngẩn ngơ nghe thấy có người không ngừng lải nhải: "..........Tôi biết cậu nhất định vẫn còn sống, tôi biết cậu nhất định sẽ không từ bỏ................"

Giang Đình dùng hết sức lực toàn thân, khẽ quay đầu lại để nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Nơi hắn ngất đi là một lùm cây ở vùng đồng bằng ngoại ô, đã cách xa hiện trường vụ cháy có xe cảnh sát vây quanh. Một ông già gầy gò mặc cảnh phục xanh đậm, sơ mi trắng đang nửa quỳ bên người, mái tóc bạc trắng run run trong gió rét, mặt mũi đỏ ửng mang theo vẻ lo lắng, kích động không nói nên lời.

"Thật may là cậu không chết, còn sống thì tốt, còn sống là tốt rồi!..............."

Giang Đình nhắm mắt lại rồi mở ra, cuối cùng anh cũng lờ mờ nhận ra người này là ai, Nhạc Quảng Bình, cựu phó thị trưởng kiêm cục trưởng cục công an.

"Đừng cử động, đừng cử động, cậu bị thương nặng. Tôi đã gọi điện thoại cho cô gái liên lạc tên Dương Mị bảo cô ấy đến đây đón cậu rồi. Không có việc gì, trước tiên hãy dưỡng thương cho tốt, chỉ cần còn sống thì vẫn còn có cơ hội thể tính việc lâu dài............."

"......Không......."

Nhạc Quảng Bình dừng lại: "Cái gì?"

Giang Đình nằm trên đất, ngửa mặt nhìn trời, ánh mắt tuyệt vọng trống rỗng, nói: "Đinh Tán chết rồi."

Nhạc Quảng Bình chấn động: "Cậu nói gì?!"

"Tôi đã thất bại, vụ giao dịch ma túy ở công viên sinh thái, đội viên của tôi đều chôn vùi trong nhà máy nhựa............Tôi thất bại." Hai tay Giang Đình run run, che kín khuôn mặt hoàn toàn không giống khuôn mặt của người sống, từ trong lòng bàn tay nặng nề lặp lại từng lần: "Cơ bản không có cái gọi là tính việc lâu dài, đồng đội của tôi đã chết hết, Đinh Tán cũng bị tôi giết, bọn họ đều không thể tính việc lâu dài nữa......."

Nhạc Quảng Bình che miệng, hồi lâu sau mới nặng nề vuốt mặt, gằn từng chữ: "Nhưng cậu vẫn còn sống!"

Sắc mặt Giang Đình mờ mịt.

Nhạc Quảng Bình cắn răng nói: "Chỉ cần sống là có thể trả thù!"

Ông ta đỡ Giang Đình đứng dậy, tuy cựu phó thị trưởng đã lớn tuổi, nhưng lúc này Giang Đình cơ bản chỉ còn bộ da bọc xương, Nhạc Quảng Bình chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực đã đỡ được anh đến bên một tảng đá tương đối nhẵn nhụi.

"Tôi là người giám sát hành động giải cứu, không thể rời khỏi hiện trường quá lâu, cần phải quay lại." Nhạc Quảng Bình để anh ngồi xuống dựa vào tảng đá, bình tĩnh dặn dò: "Đợi lát nữa Dương Mị sẽ tới đón cậu về nhà an toàn mà trước đây chúng ta vẫn gặp mặt. Còn nhớ nhà an toàn không? Cậu nhớ địa chỉ và mật mã đúng không?"

Lỗ tai Giang Đình lùng bùng, tinh thần mê man, vội vàng gật đầu.

"Tổ chuyên án điều tra vụ án nổ nhà máy nhựa 1009 có cấp bậc rất cao, ngay cả tôi cũng đang ở trong diện bị giám sát mọi lúc mọi nơi, đoán chừng trong một tuần lễ tới cũng không thể tùy tiện liên lạc với bên ngoài được. Cậu trước tiên cứ dưỡng thương cho tốt, bảy ngày sau tôi sẽ liên lạc với cậu, chúng ta vẫn nên gặp mặt ở nhà an toàn."

Nhạc Quảng Bình đứng dậy định đi, đột nhiên lại dừng bước, trù trừ muốn nói lại thôi, chốc lát mới chậm rãi nói: "Gần đây tôi đang điều tra một chuyện khác, đã có chút ít manh mối................."

Giang Đình mê man hỗn loạn, trạng thái tinh thần cực kém.

"Đợi sau khi nắm được kết quả chính xác sẽ nói cho cậu biết." Nhạc Quảng Bình khẽ cắn răng, thấp giọng nói: "Nhất định phải kiên trì, chờ tôi liên lạc."

Nhạc Quảng Bình nhanh chóng đi xa, phía xa xa khói đen cuồn cuộn bốc lên, là ngôi nhà bỏ hoang bị xăng đốt đã được đội cứu hỏa dập tắt lửa, bọn họ hẳn đã phát hiện ra thi thể của Đinh Tán và súng của Giang Đình.

Ở chỗ xa hơn, Dương Mị nhận được thông báo đang nhanh chóng chạy tới, chuẩn bị đón Giang Đình đến một nơi an toàn để dưỡng thương................

Dưới màn trời rộng lớn, mây đen cuồn cuộn tích tụ, cũng vào thời khắc này tất cả âm mưu hãm hại và cạm bẫy không lối thoát chính thức mở đầu.

***

Phòng khách sạn.

"............Nhạc Quảng Bình đang điều tra cái gì?" Nghiêm Tà ngồi trên ghế sô pha, nhíu đôi mày sắc bén: "Tại sao lại nói là 'chuyện khác', chẳng lẽ trước đó hai người đang điều tra chuyện gì khác?"

Giang Đình đứng trước cửa sổ sát đất, ngược sáng nên không thấy rõ biểu tình, chỉ thấy anh chậm rãi lắc đầu: "Tôi không biết ông ấy nói 'chuyện khác' cụ thể là chỉ chuyện gì, ông ấy chưa kịp nói cho tôi biết thì đã chết. Nhưng trước đó, hai người chúng tôi vẫn luôn tiến hành theo dõi bên trong cục thành phố Cung Châu, hi vọng có thể tóm được kẻ nằm vùng trong nội bộ đồng thời tiêu diệt được K Bích."

Nghiêm Tà đột nhiên hỏi: "Hai người các em?"

"..................." Giang Đình như cười khổ: "Đúng. Anh còn nhớ trước đây tôi đã nói với anh việc Đinh Tán bị bại lộ trước hành động 1009 truy quét tội phạm ma túy ở nhà máy nhựa không?"

Nghiêm Tà nhìn anh chằm chằm.

"Đinh Tán bại lộ, là ai bán đứng? Người này nhất định là người trong nội bộ hệ thống Cung Châu, hơn nữa địa vị còn tương đối cao. Kết hợp với việc trước đó hành động tiễu trừ nhằm vào K Bích vẫn luôn thất bại, tôi đoán cao tầng có người là nội ứng của K Bích, nhưng tôi không thể xác định được rốt cuộc là ai."

"..............Anh cũng biết đấy, loại cảm giác này rất đáng sợ, kẻ phản bội đang ở ngay bên cạnh, nhưng anh không biết kẻ đó là ai, có thể là tiền bối anh kính trọng ngưỡng mộ nhất, cũng có thể là người hợp tác thân thiết với anh nhất. Kẻ đến người đi, bóng quỷ lay động, nó ở trong bóng tối rình rập anh, nhưng anh không thể bắt được con quỷ đội lốt người này."

Giang Đình hít sâu một hơi, nói: "Lúc ấy thời gian lưu lại cho tôi không còn nhiều, bởi vì hành động 1009 sắp bắt đầu. Nếu tôi muốn tạm thời sửa đổi kế hoạch hành động, phải tìm một người lãnh đạo hoàn toàn trong sạch, đáng tin cậy để dựa vào, trải qua nhiều lần cân nhắc, tôi lựa chọn Nhạc Quảng Bình."

Nghiêm Tà hỏi: "Tại sao lại là ông ấy?"

"Có hai nguyên nhân." Giang Đình giải thích: "Thứ nhất, ông ấy là cấp trên trực tiếp của tôi vẫn luôn chiếu cố cất nhắc tôi, là người mà tôi hiểu rõ nhất; thứ hai, ông ấy là phó thị trưởng Cung Châu kiêm cục trưởng Sở công an, lãnh đạo lớn nhất mang số hiệu 000001 của Cung Châu, tôi không tín nhiệm ông ấy thì còn có thể tín nhiệm ai? Nếu ngay cả ông ấy cũng là quỷ, vậy tôi thể nào cũng xong đời, cơ bản không cần phải đấu với K Bích."

Nghiêm Tà khẽ vuốt cằm, nghĩ ngợi nói: "Cho nên trước lúc hành động 1009 truy quét tội phạm ma túy ở nhà máy nhựa bắt đầu, chỉ có Nhạc Quảng Bình tin tưởng em không phải hắc cảnh?"

"Chỉ dựa vào giải thích của một mình tôi ông ấy chắc chắn sẽ không tin, hẳn là có thông qua nhiều loại phương thức chứng thực khác, chỉ là không biết ông ấy chứng thực như thế nào." Giang Đình hít sâu một hơi, nói: "Sau khi ông ấy tin tưởng những gì tôi nói là thật, hai người chúng tôi hợp lực điều tra trong nội bộ cục thành phố một thời gian, nhưng không thu hoạch được gì, cơ bản không tra ra được tại sao lại có rất nhiều tin tức nội bộ được tiết lộ đến chỗ của K Bích. Con quỷ này ẩn nấp quá sâu, quá hoàn mỹ, đến mức có đôi lúc tôi cũng sinh ra ảo giác rốt cuộc nó có tồn tại hay không."

"Cứ như vậy, đến đầu tháng mười, hành động 1009 bắt đầu. Sau khi nhận được sự đồng ý của Nhạc Quảng Bình, tôi tạm thời sửa đổi kế hoạch hành động, điều lực lượng cảnh sát từ công viên sinh thái đến nhà máy nhựa."

Nghiêm Tà nhận ra gì đó, truy hỏi: "Nói cách khác, chuyện sửa đổi kế hoạch hành động trừ em ra thì chỉ có Nhạc Quảng Bình biết?"

"Trên lý thuyết thì đúng là như vậy." Giang Đình nhàn nhạt nói, "Nhưng trong thực tế, nếu nội gián có quyền hạn đủ cao, cũng có thể từ trên rất nhiều manh mối nhìn ra được kế hoạch hành động đã tạm thời bị sửa đổi.............Vì vậy không thể nói người tiết lộ kế hoạch nhất định là Nhạc Quảng Bình."

Nói thì nói vậy, nhưng Nghiêm Tà vẫn lập tức hiểu ra tại sao sau vụ nổ, người duy nhất liều lĩnh chủ trương phải đi cứu Giang Đình là Nhạc Quảng Bình: Nếu ông ấy vô tội, thì cho dù Giang Đình chết hay sống cũng phải cứu ra, một mặt chứng minh bản thân trong sạch, mặt khác cũng tiện cho hai người đối chất, kiểm soát nội gián.

"Sau đó thì sao?" Nghiêm Tà truy hỏi, "Một tuần sau Nhạc Quảng Bình có liên lạc với em không?"

Giang Đình im lặng một lúc, sau đó gật đầu: "Vào ngày 18 tháng 01 tôi nhận được điện thoại của Nhạc Quảng Bình."

***

Ngày 18 tháng 01 ba năm trước.

"Lần trước tôi nói với cậu đang điều tra một chuyện, là về việc làm sao K Bích lại biết được cậu tạm thời sửa đổi kế hoạch hành động, hiện tại về cơ bản đã chắc chắn. Tôi không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới...........Nếu hai chúng ta phát hiện ra sớm hơn, thì tất cả những chuyện này cũng sẽ không xảy ra............."

Rèm cửa sổ được kéo kín mít, trong phòng không có lấy một tia sáng. Nằm điều dưỡng trên giường liên tục bảy ngày, Giang Đình đã khôi phục được chút ít, nhưng tinh thần và thể lực vẫn rất yếu, giọng nói rất khàn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bên kia điện thoại truyền tới tiếng thở dốc đè nén của Nhạc Quảng Bình, mấy giây sau ông ấy mới nói:

"Tôi hình như tra ra nội gián là ai rồi."

Đồng tử của Giang Đình nhanh chóng co rút.

"Tôi không biết bọn họ có để mắt tới tôi hay không, có thể tôi đã bị theo dõi. Chuyện này rất phức tạp, điện thoại không an toàn, một tiếng sau gặp mặt ở nhà an toàn." Nhạc Quảng Bình không nhịn được khàn khàn thở dốc, đó rõ ràng là do thần kinh căng thẳng tạo thành: "Tôi xin lỗi, đội trưởng Giang, cho dù xảy ra chuyện gì................Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, tôi có thể chết đi, nhưng xin cậu nhất định phải sống, xin lỗi."

Ông ta cúp máy.

Tư thế ngồi của Nghiêm Tà hai chân dạng ra, cùi chỏ chống lên đầu gối, ngón tay vuốt cằm, cân nhắc nói: "Mấy lời này của Nhạc Quảng Bình sao lại kỳ quái như vậy.............."

"Thực sự kỳ quái, nhưng tôi không nghĩ ra kỳ quái ở chỗ nào." Giang Đình dừng lại một chút, nói: "Tôi cúp máy liền ra ngoài chạy tới nhà an toàn, là nơi lúc trước tôi và Nhạc Quảng Bình âm thầm gặp mặt, đó là một căn phòng ngầm ông ấy thuê nằm bên cạnh công viên mà ông ấy hay câu cá, trong phòng có gắn thiết bị chống nghe trộm. Nhưng nửa đường tôi lại nhận được một tin nhắn của Nhạc Quảng Bình, nói nhà ông ấy tạm thời có khách, bảo tôi đến trước, ông ấy sẽ đến muộn khoảng nửa tiếng."

Lúc này Nghiêm Tà phát hiện có điều không đúng.

Theo như giọng điệu trong điện thoại trước đó của Nhạc Quảng Bình, chuyện ông ta muốn nói với Giang Đình phải cực kỳ quan trọng, cực kỳ mấu chốt, vậy tại sao lại có thể tùy ý hoãn lại nửa tiếng? Nếu đổi lại là Nghiêm Tà, dù chỉ là ra ngoài hẹn gặp Giang Đình, cũng sẽ không tùy tiện đến muộn nửa tiếng.

Hơn nữa, Nhạc Quảng Bình biết rõ mình "có thể đã bị bọn họ theo dõi", vậy tại sao còn mời vị khách lâm thời đến thăm vào nhà?

Ông ấy không có ý thức về an toàn đến vậy sao?

"Tôi vĩnh viễn nhớ mãi ngày hôm đó, ngày 18 tháng 01. Tôi đợi ở phòng ngầm dưới đất đến ba giờ chiều, Nhạc Quảng Bình cũng không tới, điện thoại không nhận, nhắn tin không trả lời." Giọng điệu của Giang Đình có chút không ổn định, y ngửa cổ lên hít vào một hơi thật sâu, nói: "Cuối cùng tôi không đợi được nữa, rời khỏi nhà an toàn lái xe đến nhà Nhạc Quảng Bình, cửa nhà ông ấy khép hờ..............."

Cộc cộc cộc!

"Giao hàng, đồ ăn ông đặt đã tới!" Giang Đình mặc áo khoác của người giao hàng, đội mũ lưỡi trai, đứng trước cửa cất cao giọng: "Này! có ai ở nhà không?"

Kéttttttt.......

Cửa gỗ hướng vào trong mở ra một khe hở.

Chân mày Giang Đình chợt giật giật, một nỗi sợ hãi mơ hồ không biết từ đâu tới đột nhiên xông lên đầu, nhưng đã quá muộn.

Cửa phòng mở toang, để lộ cảnh tượng bên trong phòng. Nhạc Quảng Bình mặc áo len, quần bông, nằm ngửa trên sàn phòng khách, bên gò má tím bầm có một bãi nôn, đôi mắt mở to vô hồn, rõ ràng đã không còn hô hấp.

"................" Toàn thân Giang Đình mất hết sức lực, chậm rãi lùi về phía sau mấy bước.

Sao có thể? Anh lặp đi lặp lại, sao có thể?

Giống như rơi vào một mê cung rối ren phức tạp, trong mỗi căn phòng đều cất giấu nước bọt có độc như cơn ác mộng, từng cái từng cái một, vĩnh viễn không có kết thúc.

Đúng lúc này, bên ngoài tiểu khu vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

"Tôi ngay lập tức xuống lầu lái xe chuẩn bị tháo chạy, nhưng bị xe cảnh sát phát hiện. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: Tuyệt đối không thể để bọn họ bắt được, vì thứ nhất, tôi không thể giải thích rõ ràng, thứ hai tôi không biết bọn họ là cảnh sát thật, hay là khởi đầu cho một âm mưu khác của K Bích."

Cho dù đã hơn ba năm trôi qua, lúc thuật lại đoạn ký ức này, bả vai Giang Đình vẫn hơi run lên, hai tay đút trong túi quần nắm lại thật chặt, móng tay không chút lưu tình đâm vào da thịt.

"Mấy chiếc xe cảnh sát đuổi theo phía sau, còn tôi lái xe chạy vào đường cao tốc........ Ký ức cuối cùng là một chiếc xe tải từ làn trong lao ra, sau đó tôi đâm thẳng vào nó, rồi không biết gì nữa."

Giống như một con mãnh thú bị vây hãm trong cạm bẫy xông bên trái đánh bên, biết rõ tứ bề vây khốn, vẫn muốn liều mạng thử tìm ra một con đường sống, cho dù kết cục là tan xương nát thịt.

Trong căn phòng trống trải, vọng lại giọng nói vừa bình tĩnh vừa rõ ràng của Giang Đình: "Cứ như vậy, đợi đến lúc tôi tỉnh lại lần nữa, đã là hai năm ba tháng sau rồi."

Bọn họ không lên tiếng, một lúc lâu sau Nghiêm Tà rốt cuộc lấy tay che miệng, thở ra một hơi thật dài.

"Dương Mị không thể cứu em ra giữa thiên la địa võng của cảnh sát được, vì thế xe cảnh sát đuổi theo em lúc đó chắc hẳn có điều khuất tất. Mà cái chết của Nhạc Quảng Bình trên cơ bản có thể xác định là có liên quan đến K Bích." Nghiêm Tà ngả người dựa vào ghế sô pha, đôi lông mày lưỡi mác rậm rạp nhíu lại, lẩm bẩm: "Nhưng tên nội gián mà ông ấy muốn nói cho em biết, rốt cuộc là ai?"

Tên nội gián này rốt cuộc có thân phận gì, ngay cả Nhạc Quảng Bình cũng không thể báo tên qua điện thoại, mà phải đích thân gặp mặt trực tiếp để giải thích ngọn nguồn, đến nỗi bị diệt khẩu vào đúng thời khắc mấu chốt?

Giang Đình nói: "Tôi không biết, xe cảnh sát tới quá nhanh, tôi thậm chí còn không có thời gian vào kiểm tra hiện trường Nhạc Quảng Bình chết. Nhưng có một việc từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng, đến bây giờ cũng chưa tìm được nguyên nhân."

Nghiêm Tà bỗng nhiên giương mắt.

"Câu nói cuối cùng Nhạc Quảng Bình lưu lại trước khi chết là xin lỗi."

Giang Đình hơi ngừng chốc lát, tựa như mỗi một chữ đều ấp ủ mãi giữa răng và môi, mới nhẹ nhàng hỏi từng chữ:

"Nếu đây là manh mối ông ấy lưu lại, vậy tại sao ông ấy cho rằng mình có lỗi với tôi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.