Phá Quán Tử Phá Suất

Quyển 5 - Chương 63: Ảm dạ phi đăng




Hoàng thành Lạc Dương, trong sảnh biệt viện.

Tả Từ nhắm hai mắt, lẩm bẩm: “Tối quá, Tào Tử Đan tướng quân, thắp đèn”

Tào Chân nói: “Vâng” Lập tức đi tới góc tường, bật sáng hỏa chiết, thắp lên một ngọn đèn dầu.

“Còn một ngọn nữa, bên kia…” Tả Từ nói: “Ở góc phía tây”

“Thêm ngọn nữa”

Tào Chân y lời thắp sáng toàn bộ sáu ngọn đèn đầu trong điện lên, Tả Từ nói: “Ngọn đèn to sau lưng cũng thắp lên luôn”

“Người già rồi thì luôn sợ tối” Tả Từ nheo mắt, nói với Chân Mật: “Đồ đệ xinh đẹp, ngươi còn ở đây làm gì?”

Chân Mật hơi có chút lúng túng, Tả Từ phân phó: “Không còn sớm nữa, truyền Phụng Tiên nhi tới đây, vi sư muốn hỏi hắn vài câu, ngươi cứ đi ngủ đi”

Chân Mật cúi đầu lui ra ngoài.

Lão đạo sĩ lảo đảo sắp ngã, sau lưng có một ngọn đèn dầu cực đại. Một tay của Tào Chân hơi phát run, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào bấc đèn, đưa tay ra, đốt nó lên.

Ánh sáng của bảy ngọn đèn đan xen nhau, chiếu sáng tất cả mọi góc chết, bên trong căn phòng sáng rực.

Tào Chân xoay người lại, một tay đè lên chuôi kiếm bên hông, đứng phía sau Tả Từ.

Tả Từ nhìn viên dược hoàn đỏ nhạt trước án, khàn giọng nói: “Hỗn nguyên trường sinh đan, thiếu mất máu của Đông Hoàng chuông, uống vào sẽ thế nào đây?”

Tào Chân dùng giọng nói không mang theo chút cảm tình nào đáp: “Thần không biết”

Tả Từ nói: “Kéo dài tánh mạng? Khởi tử hồi sinh? Ngươi có từng uống Hỗn nguyên trường sinh đan chưa?”

Tào Chân nói: “Thần chưa từng uống qua”

Tả Từ mỏi mệt gật gật đầu, nói: “Trường sinh…Chỉ sợ không cách nào trường sinh được, nhưng lại ứng với dược lực khiến toàn thân suy nhược kia, cũng có chút phiền toái”

Tả Từ nói tiếp: “Lữ Phụng Tiên tới rồi, ngươi nghĩ ta có nên uống nó không?”

Tào Chân đáp: “Tiên sư đạo pháp thần thông, đương nhiên không sợ hạng chuột nhắt đó”

Khóe miệng Tả Từ nhếch lên một nụ cười trào phúng, nhét thuốc vào trong ngực, cầm ngang mộc quải, chậm rãi rút quải tử kiếm ra.

Kiếm phong như một tờ giấy sắc bén, phản chiếu đôi mắt của Tào Chân ở sau lưng hắn, ánh mắt của Tào Chân trống rỗng, mê ly, Tả Từ giương mắt nhìn ra ngoài cửa.

Trong viện truyền tới một tiếng vang thật lớn, một tòa giả sơn bay vọt vào sảnh.

Tả Từ hơi nâng quải tử kiếm lên, chỉ về phía giả sơn, nó ngừng ở giữa không trung, kế tiếp bay ra ngoài, đâm sập gần nửa bức tường đá biệt viện.

Lữ Bố hờ hững nói: “Lão già, kêu ta tới mà còn bày bố cơ quan này trong viện làm gì?”

Tả Từ chế giễu: “Con rể Hầu gia, từ biệt mấy năm mà ngươi vẫn ưa cậy mạnh như vậy, chẳng chịu dùng tý đầu óc nào”

Lữ Bố sải bước tiến tới, khoảnh khắc đi vào trong sảnh, ánh mắt dừng nơi ngọn đèn dầu trong góc thính đường, kế tiếp một đường dời đi, cuối cùng liếc nhìn Tào Chân.

Tào Chân cầm kiếm bằng bốn ngón tay, ngón cái bắn văng chuôi kiếm, khom người, rút kiếm, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.

Lữ Bố hờ hững nói: “Gọi ta tới…”

Tào Chân vô thanh vô tức rút kiếm, trường kiếm bên hông rời vỏ, vung ngang về phía Tả Từ!

Tả Từ giống như đã sớm lường trước được màn này, nháy mắt trở tay vung quải tử kiếm qua, bảo kiếm gia truyền của Tào Chân chém lên thần binh, “Keng” một tiếng gãy làm hai đoạn, trong nháy mắt điện xẹt, quải tử kiếm bay thẳng tới, xuyên thấu lồng ngực Tào Chân, ghim chặt y lên tường!

“…Có chuyện gì?”

Lúc này Lữ Bố mới nói xong nửa câu sau.

Trong sảnh yên lặng đến độ chỉ còn tiếng thở dốc của Tào Chân, y ho ra một búng máu, hướng mặt về phía Lữ Bố, giơ tay lên, chỉ vào trái tim mình, người sau nhíu mày không hiểu.

Lữ Bố nhìn sang Tả Từ, chờ lão đạo sĩ già này cấp cho mình một cái đáp án, nhưng thế cục biến đổi quá nhanh, đến nỗi hắn hoàn toàn quên mất mị thuật của Tả Từ.

Cho đến khi hắn ý thức được hết thảy, thì cũng đã muộn.

Tả Từ và Lữ Bố đối thị nhau, Lữ Bố khẽ run lên.

Tào Chân vô lực nhắm hai mắt lại.

A Đẩu cuối cùng cũng hiểu rõ một chuyện, không có Triệu Vân, thì hắn chả là cái gì cả.

Vài tên binh sĩ rải rác ở xung quanh, bao vây mọi phương hướng rời đi của hắn, đống lửa tỏa hào quang chiếu lên gương mặt xa lạ của bọn họ. A Đẩu nhìn một hồi, vẫn gọi không ra tên bọn họ, điều này đương nhiên rồi.

A Đẩu ngẫm nghĩ rồi quyết định hòa mình cùng quần chúng, muốn làm tan rã trạng thái cảnh giới của bọn họ từ bên trong: “Các ngươi tên gì?”

Không ai trả lời hắn.

A Đẩu mỉa mai: “Không ai nói à? Khi quân? Dĩ hạ phạm thượng? Không sợ bị ta chém đầu sao?”

Vẫn chẳng ai lên tiếng.

A Đẩu nói: “Ta phải phạt quân côn Triệu Tử Long”

“Long quân, đội hắc y” Lập tức có binh sĩ đáp.

Kế đánh vào tâm lý thành công, A Đẩu lại hỏi: “Tên họ”

Binh sĩ tháo tấm mộc bài bên hông ra, bên trên có ghi ba chữ “Thất thập tam”

A Đẩu đã hiểu, nói: “Thư giãn chút đi, cứ y như cá chết vậy làm chi. Lạc Dương sẽ có thể phá ngay thôi, sau này mọi người sẽ là thị vệ của ta, mặt mày tươi tỉnh lên chút_____”

Ánh mắt của binh sĩ hắc y lãnh đạm mà xa cách, A Đẩu nói: “Bình thường y chung sống với các ngươi thế nào?”

Thất thập tam đáp: “Ăn chung, ở chung” A Đẩu gật gật đầu, hỏi: “Bổng lộc hàng tháng của các ngươi đều mang về nhà à? Là người ở đâu?”

Tất cả binh sĩ đều im lặng, nửa ngày sau, Thất thập tam đáp: “Chủ công, chúng ta đều là cô nhi”

“Hửm” A Đẩu đáp: “Thật xin lỗi”

Lát sau, A Đẩu lại nói: “Ta cũng…Ừm”

Thất thập tam nói: “Từ khi chào đời, chúng ta đã không biết phụ mẫu là ai, không chỗ nương tựa, như vậy mới gọi là cô nhi”

A Đẩu hơi buồn bực, lại hỏi: “Làm thế nào tòng quân?”

Thất thập tam đáp: “Triệu tướng quân tìm được chúng ta từ trong các đội”

A Đẩu gật gật đầu, hỏi: “Sư phụ đối với ta cũng rất tốt…Sáu người các ngươi đều là do y nhặt…Y tìm được à?”

Thất thập tam trả lời: “Không phải sáu người trong này, mà là một trăm hai mươi người của đội hắc y”

A Đẩu mờ mịt nói: “Chuyện khi nào thế? Sao ta không biết?”

Thất thập tam cười cười, nói: “Một năm trước”

A Đẩu lại hỏi: “Khổng Minh cấp cho các ngươi bao nhiêu bổng lộc, đủ dùng không?”

Thất thập tam đáp: “Thừa tướng không quản chúng ta, là Triệu tướng quân lén xuất tiền sắm đao binh, rồi dạy võ cho chúng ta”

A Đẩu lập tức nhíu mày nói: “Khó trách một phân tiền cũng chẳng dư…Một mình mà nuôi nhiều như vậy…”

Chúng nhân có mặt nghe xong câu này đều đại biến sắc mặt, có người xen miệng vào: “Chủ công minh giám! Triệu tướng quân tuyệt đối không có bất cứ tư tâm gì, xưa nay luôn bảo chúng ta chỉ nghe lệnh của chủ công, chủ công trước, tướng quân sau…”

A Đẩu đâu phải kẻ ngốc, biết binh sĩ kia sợ lời của Thất thập tam đụng phải điều kỵ, bèn cười nói: “Biết rồi, ta cũng là do y nuôi lớn mà, trước giờ chưa từng nghi ngờ y”

Chúng binh sĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rối rít ném ánh mắt trách cứ về phía Thất thập tam, Thất thập tam bị dọa sợ đến độ không dám lên tiếng nữa.

A Đẩu ngẫm nghĩ một hồi, nói tiếp: “Y bình thường…dạy các ngươi khoảng bao lâu?”

Vấn đề này khó mà hồi đáp được, A Đẩu lại đổi cách khác, nói: “Những lúc sư phụ ở trong doanh, một ngày ngủ bao nhiêu canh giờ?”

Lát sau, Thất thập tam mới dè dặt đáp: “Một canh giờ rưỡi”

Mỗi ngày chỉ ngủ có ba tiếng? A Đẩu hiếu kỳ hỏi: “Bận đến vậy sao? Huấn luyện các ngươi làm gì? Đừng sợ, ta không phải là một chủ công đa nghi”

Một binh sĩ khác ở trong góc tường lạnh lùng nói: “Tướng quân mang chúng ta ra ngoài giết người”

A Đẩu hít vào một hơi, nói: “Giết người nào?”

Binh sĩ kia đáp: “Bất cứ người nào, có khi là bại binh, giặc cỏ, có khi là tặc phỉ cướp bóc bánh tính”

A Đẩu hỏi: “Thường xuyên ra ngoài giết người sao?”

Binh sĩ đáp: “Một tháng nhiều thì mười lần, ít thì năm lần”

A Đẩu lắc đầu nói: “Trước giờ chưa từng phát hiện ra, mỗi lần sư phụ ôm ta, trên người đều không hề ngửi thấy…mùi máu tanh”

Hắn không lên tiếng nữa, ngồi ngây ngốc suy nghĩ thật lâu, trong não tái hiện hình ảnh Triệu Vân trở về quân trướng tắm rửa mấy lần, rồi thay một bộ võ sĩ phục sạch sẽ, sau đó mới mỉm cười vội vã tới tìm mình.

Khó trách mỗi lần ở cạnh Triệu Vân, y đều ôm mình thật chặt, ngủ rất say, chỉ không ngờ rằng mới khắc trước y còn đang đẫm máu liều chết, sau khi trở về cư nhiên chẳng nhắc tới một lời, giống như sợ sát nghiệt trên người truyền nhiễm sang đứa tiểu đồ đệ yếu đuối này.

“Triệu tướng quân là một nam nhân chân chính” Thất thập tam nói: “Y đối với người nhà và thuộc hạ có tình có nghĩa, nhưng đối với địch nhân chưa từng nương tay”

A Đẩu lâm vào trong suy nghĩ xa xăm, “Ừm” một tiếng.

Cửa cơ quan lặng lẽ rộng mở, kéo mạnh hắn từ trong suy tư tỉnh lại, chúng binh sĩ như lâm đại địch, ai nấy rút đao chắn trước mặt A Đẩu.

Một luồng ánh lửa từ phía cuối trường lang hắt vào miệng bí đạo, bên ngoài truyền đến tiếng gào thét hoảng loạn, A Đẩu nhận ra thân ảnh cao lớn khuất sáng kia, nói: “Đệt, ngươi đừng có dọa người ta thế chứ, Ách ba!”

“Không sao, là người mình” A Đẩu gạt binh sĩ ra, chen đến trước mặt Lữ Bố nói: “Sư phụ ám sát thành công không?”

Nhưng hắn hãy còn chưa nhận được đáp án, thì cổ đã bị siết chặt, hơi thở nghẹn trong yết hầu, hắn khó có thể tin mà mở to đôi mắt, cho rằng đây chỉ là một trò đùa vui, bên tai hắn truyền đến tiếng la hét trước khi chết.

A Đẩu và Lữ Bố đối thị nhau chốc lát, rồi trước mặt tối đen, ngất đi.

Nửa canh giờ sau, Triệu Vân mỏi mệt không chịu nổi đẩy cửa bí đạo, trên khải giáp bạc thấm đẫm máu tươi, nói: “A Đẩu, trước hết các ngươi…”

Triệu Vân đứng trước những thi thể ngổn ngang khắp mặt đất, khép hai mắt lại, hung hăng nện một quyền lên vách động.

Vào canh hai, toàn bộ thành tây đều đã ngủ, trên phố dài, dân cư lần lượt tắt đèn, chỉ còn lại lác đác vài ngọn đèn dầu chiếu ánh sáng mờ ảo xuyên qua giấy cửa sổ.

Tiếng gõ mỏ cầm canh vang vọng giữa đường phố trống trải, người tuần đêm giống như nghe thấy một tiếng vang khẽ, bèn hoài nghi mà nhìn vào trong hẻm.

Gã chợt hoảng hồn, cả người lẫn đèn bật ngửa ra sau, ngã trên mặt đất, kế tiếp cuống cuồng lùi về phía sau.

“Giết_____”

Lời còn chưa ra khỏi miệng, thì cơ quan thủ nỏ đã vang lên, một cây ám tiễn tẩm độc chuẩn xác ghim vào cổ họng gã.

Hắc y binh sĩ đứng trong hẻm không buồn liếc nhìn gã, cúi người xuống lục tìm hỏa chiết tử từ trên mình người chết nằm bên chân, lắc khẽ, đốt sáng nó lên.

Hắc y binh sĩ móc một gói giấy dầu từ trong ngực ra, cẩn thận bóc mở, lấy ra một chồng giấy trắng mỏng tang, nhẹ chân nhẹ tay giũ xuống, hình thành nên một cái lồng giấy vuông vức.

Hắn xách đỉnh lồng giấy, đưa hỏa chiết tử xuống bên dưới lồng giấy, nhóm sáng một cây nến nhỏ.

Cùng lúc đó, thành đông Lạc Dương.

Trong dân trạch thắp sáng vài ngọn đèn, gió hè thổi bay rèm cửa, trong căn nhà truyền ra tiếng thở gấp của nữ nhân cùng tiếng cười thỏa mãn của nam nhân.

“Ưm, đừng có nháo ở đây, mau đi xuống, canh hai rồi, đổi ca thủ thành môn kìa”

“Trễ chút hẳn đi…Bản tướng quân đã an bài…binh sĩ thỏa đáng rồi”

“Tướng quân…”

Tiếng cười quyến rũ vang lên không dứt, giọng tán tỉnh ve vãn theo gió nhẹ truyền đi thật xa, cây ngô đồng ngoài cửa sổ khẽ kêu xào xạt, hương lá cây bay vào trong phòng, kế tiếp “Cách” một tiếng, nữ tử thét chói tai, nam nhân kêu rên.

Lợi tiễn tẩm độc lóe lam quang, xuyên qua lưng nam nhân, cắm vào ngực nữ tử.

Trên chạc cây giũ ra một cái đèn lồng vuông bằng giấy mỏng như cánh ve, một đốm lửa nhỏ sáng lên, đưa tới mặt dưới của chiếc đèn lồng kia.

Ngọn đèn lồng đầu tiên nhẹ nhàng lướt qua nóc nhà tối đen, bay vào bầu trời đêm.

Ngay sau đó, ngọn thứ hai, ngọn thứ ba…Đèn giấy rời mặt đất, nương theo tiếng gió chậm rãi bay lên.

Binh sĩ hắc y hoàn thành xong nhiệm vụ thì đồng loạt quay đầu lại, móc lợi chủy ra, hối hả chạy nhanh, quẹo cua hội hợp ở tại đầu phố, người càng ngày càng đông, không nói câu nào, chỉ lẻn vào cổng đông thành Lạc Dương.

Đèn giấy lần lượt từ các góc Lạc Dương bay ra, thành đông, thành tây, thậm chí là mọi ngóc ngách hẻo lánh ở hoàng thành, ánh lửa nhảy nhót trong lớp giấy trắng mỏng như cánh ve, tựa như mặt đất thả những vì sao xoay tròn lên bầu trời, ôn nhu mang chúng vào màn đêm đen nhánh.

Lầu thai* điện Thái Hòa. [*ban công]

Chân Mật tựa vào lan can nhìn ra ngoài.

Thị tỳ dịu dàng nói: “Nương nương, canh hai rồi”

Chân Mật nhìn mấy trăm ngọn đèn bay ở phía chân trời xa, lẩm bẩm: “Những ngọn đèn đó thật đẹp, hôm nay là ngày giỗ của ai thế? Trong thành đều thả đèn à”

“Hoàng thượng đâu?”

Thị tỳ không dám lên tiếng.

Lão ma ma ngồi trong góc nạy lò huân liếc nhìn ra ngoài một cái, rồi tự thì thầm: “Nương nương chưa từng thấy sao?”

Lão ma ma kia chính là lão bộc trong nhà Viên Thiệu, năm đó khi Chân Mật tái giá với Tào Thực đã dẫn bà ta vào Lạc Dương, bối phận rất cao, bà ta ồm ồm nói: “Nương nương chưa từng tới Giang Đông ư, lão nương ngược lại nhớ rất rõ một số chuyện vào vài thập niên trước…”

Chân Mật chẳng buồn quay đầu lại, cười nói: “Chuyện gì?” Ánh mắt nàng phản chiếu những ngọn đèn lơ lửng tựa phồn tinh kia, cùng với bầu trời đêm tối mịt.

“Năm đó Tào thừa tướng đã chiến thắng trận Quan Độ…” Lão ma ma cười tự giơ tay tát mình một cái, tự giễu: “Già rồi, gì cũng quên hết! Phải gọi là ‘Tiên đế’ mới đúng, xem cái miệng này này”

Chân Mật cười nói: “Chuyện thay triều đổi đại có rất nhiều, ngay cả ta cũng nhớ không nổi, vốn chẳng thể trách được ma ma”

Ma ma lại nói: “Năm ấy Thái úy Viên Bản Sơ binh bại, lão nô cùng cả nhà Tôn Kiên chạy tới Giang Đông, vài năm sau, tiên đế bèn dẫn tám mươi vạn đại quân thân chinh…tới Xích Bích”

Chân Mật đáp: “Chẳng phải trận hỏa thiêu Xích Bích sao, có liên quan gì tới những ngọn đèn này”

Ma ma cười nói: “Trận hỏa thiêu Xích Bích, Khổng Minh cầu gió Đông, lão nô trùng hợp ở ngay Xích Bích, khi đó nương nương vẫn còn là một bé gái, đương nhiên không nhìn thấy, đại hỏa tràn giang…Già rồi, nói mà quên việc chính, cái đêm trước lúc cầu gió Đông, trên khắp mặt sông cũng đầy ắp những ngọn đèn này”

Chân Mật dường như phát hiện được chút bất ổn, nói: “Trong trận Xích Bích cũng có những ngọn đèn này à?”

Ma ma lấy cây que đồng ra khẩy khẩy lò huân hương, đậy nó lại, kế tiếp đứng dậy, đi tới bên lan can, Chân Mật vội đỡ lấy bà, hai người cùng nhìn về phía vô số phù đăng đang bay lơ lửng ngoài thành.

“Khi ấy là mười hai tháng bảy” Lão ma ma lẩm bẩm: “Khổng Minh cầu gió Đông, bày một trận hô phong hoán vũ…Lão nô cũng không hiểu, phu nhân của Lưu Bị tên gì ấy nhỉ?”

“Cam Thiến” Chân Mật thấp giọng nói.

Lão ma ma gật gật đầu, nói: “Bách tính đều bảo rằng, Khổng Minh tế thiên, Cam phu nhân tế thủy, người xem đêm đó cơ hồ thành sơn thành hải, bờ sông chen chúc đầy ắp người, quân Đông Ngô thả đèn, cao cao thấp thấp hơn ngàn ngọn, đều bay trên lòng sông, Cam phu nhân đi trên mặt nước, đứng trên sông, sông nổi sóng mạnh, nàng vừa phất tay áo, thì cờ, thuyền, nước bên bờ sông đều ngừng lặng”

Chân Mật khó có thể tin mà hít vào một hơi.

Lão ma ma nheo mắt, nói tiếp: “Thần nữ giáng lâm…Cả con sông đều tràn ngập ngân quang trắng xóa”

“Nàng ta đẹp y như nương nương vậy, bào tay áo tơ lụa hai bên xoắn lên, thuận tay chỉ sang hướng tây, mấy vạn lá cờ bên sông đồng loạt tung bay phấp phới”

“Đèn Khổng Minh của Gia Cát Lượng đều chao đảo mà bay về phía tây, tựa như ngân hà…” Lão ma ma nói: “Nghe bảo Cam phu nhân cũng là tiên nữ Đạo gia, giống như nương nương, nương nương từng gặp nàng chưa?”

“Đây chính là đèn Khổng Minh ư?” Sắc mặt Chân Mật trở nên trắng bệch.

Hoàng Nguyệt Anh cười dài nói: “Đây chính là đèn Khổng Minh của tiên sinh ngươi đấy, tổng cộng có bảy trăm bảy mươi bốn ngọn”

Khương Duy ngẩng đầu nhìn lên, phía xa trong Lạc Dương nổi lên mấy trăm điểm sáng màu vàng nhạt, thì thầm: “Thật đẹp”

Hoàng Nguyệt Anh lại nói: “Lúc Xích Bích, khắp mặt sông đều là đèn, mẹ A Đẩu hệt như tiên nữ, đó mới gọi là đẹp, cảnh tượng ngày hôm nay, cùng lắm chỉ là trò tạp kỹ nho nhỏ thôi” Nàng vỗ vỗ con ngựa, nói: “Đi thôi, Triệu Tử Long hẳn là chờ đến mất kiên nhẫn ở trong thành rồi”

Thành Lạc Dương phía xa vẫn khép chặt đại môn.

Khương Duy, Hoàng Nguyệt Anh nhảy lên ngựa, Khương Duy tập kết quân đội, nói: “Sư nương người…Vẫn đừng nên tới hoàn thành có được không”

Nguyệt Anh mắng: “Không có phạt ngươi đâu, có chuyện gì sư nương gánh cho, tiên sinh ngươi già lọm khọm rồi, ngươi còn dám kêu hắn đi tìm Tả Từ gây phiền hay sao?”

Kể từ hôm Gia Cát Lượng phát binh, Hoàng Nguyệt Anh bèn cải nam trang, lẫn vào trong đại quân chinh phạt Lạc Dương, Nguyệt Anh lại nói: “Mau mau, đừng để tiên sinh ngươi bắt gặp”

Khương Duy hết cách, đành phải giục ngựa phi lên bình nguyên, huýt sáo một cái với Tôn Lượng án binh chờ đợi đã lâu ở phía xa.

Tôn Lượng quay đầu ngựa, khẩn trương nhìn về phía Khương Duy.

Nguyệt Anh cười nói: “Sao thế, hai con khỉ nhà ngươi thấy đại tràng diện này, bị dọa sợ run rồi à?”

Khương Duy cười đáp: “Sư nương đã thấy nhiều cảnh tượng rồi, nhưng hai chúng ta chưa từng thấy qua trận đại chiến Xích Bích kia mà”

Nguyệt Anh phỉ nhổ: “Đừng nói Xích Bích, cảnh tượng lớn hơn sư nương cũng đã chứng kiến rồi…Thần tiên khắp trời chết gần sạch, anh linh trên mặt đất đồng loạt phi thiên, hai ngươi từng thấy hay chưa?”

Tôn Lượng và Khương Duy đều cười to, chỉ cho rằng Nguyệt Anh đang lừa tiểu hài, tâm tình liền nhẹ nhõm hơn không ít.

Nguyệt Anh đưa mắt nhìn cổng thành, lát sau nói: “Được rồi, xông lên”

Tôn Lượng vội nói: “Cửa vẫn chưa mở mà”

Nguyệt Anh nói: “Nghe lời sư nương, xông lên!” Đoạn xung phong dẫn đầu lao ra khỏi quân đội.

Khương Duy dõi mắt nhìn cánh cổng thành khép chặt không thấy một khe hở kia, đành cắn răng phất tay, trên vó ngựa của một vạn kỵ binh đều quấn vải bông, giống như một tiếng chày trầm đục giã nát mặt trống, lao thẳng vào Lạc Dương!

Ngàn bước, trăm bước…Đỉnh thành lâu phát ra một tiếng gào thét thê lương, đầu đuốc vẽ nên một vòng cung huyết hồng, thân thể của binh sĩ ngã xuống.

Cầu treo khẽ đong đưa, kế tiếp xích sắt giãn lỏng, phát ra tiếng vang chói tai, ầm một tiếng bắt ngang qua con sông hộ thành.

Cổng thành rầm rầm rộng mở!

“Giết_____!” Khương Duy dốc toàn lực gào thét.

“Giết_____!” Một vạn quân tiên phong hò hét rung trời!

“Giết_____!” Trời long đất lở, biển gầm trào dâng! Giữa đồng hoang ngoài thành Lạc Dương xuất hiện chừng hai vạn kỵ binh như quỷ mị, theo sau quân đội tiên phong xông vào cổng thành!

Trong đồng hoang mờ mịt, mấy vạn cây cung nỏ phát ra tiếng vang cộng hưởng, vù một tiếng, đầu tiễn mang lửa từ nơi ẩn náu trước đó bay ra, ùn ùn bắn vào nội thành Lạc Dương.

Tiếng gầm thét giận dữ của Khương Duy đã mở màn cho trận chiến công thành Lạc Dương, đồng thời triển khai một niên đại cải biến lịch sử hoàn toàn mới.

Đó là thời khắc mang tính lịch sử, trục thời gian năm ngàn năm rốt cuộc vào thời điểm Hán quân xông vào Lạc Dương đã chính thức gãy lìa.

Từ đó, Thần Châu đại lục trôi về phía tương lai đằng đẵng mà mịt mờ.

——————————————

Lời tác giả:

Trận chiến Lạc Dương chính thức mở màn, các bên chiến trường cùng với danh sách, chiến đấu lực của nhân viên tham chiến như sau:

1) Chiến dịch biệt viện:

Phe địch: Tả Từ (cấp 999), Lữ Bố (cấp 408)

Phe ta: A Đẩu (cấp 16), Triệu Vân (cấp 405), Tào Chân (cấp 198)

Trận doanh NPC hữu hảo hiệp lực ngoài thành: Vu Cát (cấp 763)

2) Chiến dịch thiên điện:

Phe địch: Chân Mật (cấp 142)

Phe ta: Chung Hội (cấp 68), Hoàng Nguyệt Anh (cấp 1.047.993)

3) Chiến dịch hoàng thành:

Phe địch: Tư Mã Ý (cấp 260), Tào Phi (cấp 103), Điển Vi (cấp 220).

Phe ta: Tôn Lượng (cấp 47), Gia Cát Lượng (cấp 368)

4) Chiến dịch kim điện:

Phe địch: Tư Mã Chiêu (cấp 190), Tử Giác (cấp 2)

Phe ta: Khương Duy (cấp 190)

Các tiểu đội xin chú ý, đây là trung tâm điều khiển, cấp trên ra chỉ thị, trận chiến này nhắm thắng thì đánh, đánh không lại thì…mọi người đổ hết vốn luyến ra, âm được thì cho âm luôn.

Giờ phát vũ khí, tiểu đội thứ nhất: một chiếc ghế gãy. Tiểu đội thứ hai: một cục gạch. Tiểu đội thứ ba: một bao cát đá. Tiểu đội thứ tư: một cái giá đựng chậu hoa.

Mong các đội trưởng dùng thạo tứ đại thần binh thượng cổ này, phát huy khí thế vương bát tiễu trừ thiên hạ, ánh sáng vương đạo sẽ tồn tại cùng các ngươi!

Nếu âm không được mà bị bắt, thì chớ có giãy dụa, đợi sư phụ tới cứu…Không không, đợi ta tiếp tục hack cheat! Cái gì, Vu Cát ngươi cũng muốn à? Được rồi, cho ngươi tờ giấy nháp, không có nhiều hơn đâu, tránh qua một bên xếp máy bay đi nhé, á, lỡ lời lỡ lời, tránh sang một bên xếp máy bay đi, không có “nhé”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.