Cảm giác dưới tay kỳ dị cùng lời nói của Hiểu Hiểu đều làm nổi lên lòng hiếu kỳ của Hách Vân Sanh, y không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu, liền thấy thân thể trắng như tuyết y đã rất quen thuộc để trần hoành liệt ở sau người y, lại có chút khác với lúc bình thường.
Lúc này cái bụng của Hiểu Hiểu nhô ra dị thường, phảng phất như thân thể phụ nữ vậy, Hách Vân Sanh cau mày ấn ấn cái bụng dưới nhô ra kia, liền thấy khuôn mặt nhỏ của Hiểu Hiểu khó chịu mà nhăn lại.
“Thứ gì vậy?” Hách Vân Sanh hỏi.
Hiểu Hiểu e thẹn mà cúi thấp đầu, âm thanh nhỏ nhẹ, chỉ lớn hơn động tĩnh của con muỗi một chút, “Là nữ nhi hồng…”
“Nữ nhi hồng?” Hách Vân Sanh lặp lại.
“Vâng, ta dùng giá cao đem rượu nữ nhi hồng mà Lý đại gia gia ở thành Đông chôn hai mươi năm trước dùng để gả con gái mua được.”
Hách Vân Sanh trầm tư, “Ta nhớ được hắn không cho mua, lần trước lão quản gia cũng có đến mua, nhưng bao nhiêu tiền Lý đại gia kia cũng không đồng ý, làm sao ngươi mua được?”
“Ta…” Hiểu Hiểu mím mím môi, khóe miệng lộ ra một tia nụ cười bướng bỉnh, “Ta đào rượu ra, đem tiền vùi vào đó, cứ như thế mua a.”
Hách Vân Sanh nghe xong lời này không nhịn được nở nụ cười, cười hai tiếng mới nhớ tới mình vẫn còn đang tức giận Hiểu Hiểu, lại sừng sộ lên, tay theo hai chân Hiểu Hiểu khẽ nhếch lên mà tiến vào, quen cửa quen nẻo tìm tới miệng huyệt mà mình thích, chỗ kia lúc này lại bị thứ gì đó ngăn chặn lại.
Hách Vân Sanh ngồi dậy thuận theo đẩy hai chân ra Hiểu Hiểu, vào mắt chính là một cái ngọc thế nhìn rất quen mắt.
Không cần Hách Vân Sanh há mồm, Hiểu Hiểu đã mắc cỡ đỏ mặt giải thích: “Cái này là ngọc thế trước khi đi chủ tử nhét vào cho Hiểu Hiểu, thời điểm đi Thiên Sơn Hiểu Hiểu vẫn luôn mang theo.” Hiểu Hiểu sợ hãi nhìn Hách Vân Sanh một chút, “Chủ tử, xét phần Hiểu Hiểu vẫn luôn ngậm lấy nó, đừng đuổi Hiểu Hiểu ra ngoài có được hay không? Sau này Hiểu Hiểu sẽ ngoan ngoãn mà!”
Hách Vân Sanh nhíu mày, nhưng không có đáp lại Hiểu Hiểu, y lấy tay ấn ấn ngọc thế, hỏi: “Nữ nhi hồng?”
Hiểu Hiểu lắc đầu, “Phía trước mới là nữ nhi hồng.”
Hách Vân Sanh lại nhíu mày, lúc này y mới nhìn thấy đỉnh thanh nha sạch sẽ khéo léo của Hiểu Hiểu cũng cắm vào một cái ngọc thiêm*, phía trên có khắc một đóa hoa cúc nhỏ trông rất sống động, không nhịn được nói: “Ngươi đeo sai chỗ rồi mà? Hoa cúc không phải chỉ nơi này sao?” Vừa dứt lời, tay của y đã ác liệt lại ấn ấn ngọc thế, vỗ tay lên cái bụng khiến Hiểu Hiểu khó chịu nhăn khuôn mặt nhỏ lại.
*ngọc thiêm: vật nhỏ cắm ở lỗ cái ấy ấy đấy
“Vậy chủ tử sẽ vì Hiểu Hiểu mà khắc lên một đóa hoa cúc lớn… Cắm ở bên trong hoa cúc của Hiểu Hiểu chứ.” Hiểu Hiểu ưỡn mặt cầu nói.
“Chà chà.” Bàn tay Hách Vân Sanh ác liệt vỗ vào trên cánh mông nhếch lên của Hiểu Hiểu, cười nói: “Được, ngày mai sẽ cho người chế tạo mấy cái, thời điểm ta không sử dụng ngươi ngươi phải mỗi ngày đều mang theo cho ta.”
Hiểu Hiểu ngượng ngùng gật gù, một bộ dạng vui mừng.
“Phía trước là nữ nhi hồng, vậy phía sau là cái gì?” Hách Vân Sanh đột nhiên nhớ tới đề tài vừa rồi hỏi.
“Là Thiên Sơn tuyết thủy ngàn năm hỗn hợp với tinh huyết của cửu vĩ thần thú.” Hiểu Hiểu trả lời.
“Hả?” Hách Vân Sanh không rõ, “Ngươi ngậm lấy nó làm cái gì?”
Hiểu Hiểu nhìn về phía Hách Vân Sanh, khuôn mặt nhỏ càng đỏ thêm mấy phần, “Đồn đại Thiên Sơn tuyết thủy hỗn hợp với tinh huyết của cửu vĩ thần thú có thể…” Hiểu Hiểu mân môi dừng một chút, “Có thể khiến kết cấu thân thể của nam tử phát sinh biến hóa ngắn ngủi, nếu là dùng hỗn hợp tuyết thủy này xâm nhập vào hậu đình đủ một canh giờ, sau đó cùng với những nam tử khác giao hợp, như vậy… Như vậy…”
Âm thanh của Hiểu Hiểu từ từ thấp xuống, “Như vậy có thể khiến nam tử cũng có thể thai nghén tử nữ*…”
* tử nữ: con trai con gái