Phá Băng Áp Bách

Chương 21: Đừng động vào lão bà nhà đại nhân!




Tiểu Kỳ uể oải bước xuống giường, không quên liếc xéo tên tham dâm vô độ họ Trầm còn cười hề hề dưới tấm chăn ấm áp kia. Nguyên lai tối qua vừa tâm sự xong chuyện Tần đại nhân bị khi dễ (tuy có khi dễ lại) nhưng vẫn khiến tiểu Kỳ muốn ói máu vì tức, tên Trầm sắc lang đã không thương tiếc đẩy ngã nàng với lí do hết sức ấu trĩ đó là: giải quyết nhu cầu nhằm thỏa mãn tâm trí căng thẳng!!!!!

"Còn không mau dậy đi! Sáng nay chị phải họp phân ban ở bệnh viện đó!"

Tiểu Kỳ hung ác nạt nộ Trầm Giai nhưng tay lại bất giác soạn sẵn bộ đồ và khăn tắm cho bác sĩ Trầm. Bộ dáng cô vợ nhỏ đáng yêu muốn chết làm Trầm Giai chỉ có ôm một bụng ấm áp mà cười thôi.

"Còn không mau đi!!!!"

"Ân...ân... tôi đi ngay!"

Vén chăn lên chính là lộ cảnh xuân... Tuy cái sân bay có tí nhấp nhô nhưng thủy chung vẫn là sân bay ah! Tiểu Kỳ hậm hực chuẩn bị buổi sáng, không thèm để ý đến Trầm Giai nữa.

Sáng nay chính là lễ công bố vai diễn cho bộ phim bom tấn lần đầu tiên hợp tác với Hollywood mà Tần Sở Hàm theo đuổi. Tiểu Kỳ một bên vừa chiên trứng nhưng tâm trí lại treo trên trần nhà, đột nhiên bị Trầm Giai ôm từ phía sau.

"Thất thần làm gì đó?"

Trầm Giai tựa vai lên người nhỏ bé rồi nở nụ cười ngây thơ.

"Em lo cho chị Sở Hàm..."

Tiểu Kỳ đẩy nhẹ Trầm sắc lang ra, mau chóng đổ trứng chiên và bưng hai ly sữa nóng ra bàn ăn, bộ dáng là nhíu chặt đôi mày.

"Em đừng lo. Lão bà của bằng hữu tôi, ai lại dễ bắt nạt thế được!"

Trầm Giai hăng hắc vừa cười rộ vừa gặm ổ bánh mì với sữa. Xem cái dáng ăn xấu không tả được! Bánh mì dính hết lên mặt...

"Chị xem chị kìa! ... "

"Em yên tâm đi!"

---------

Buổi họp báo diễn ra trong không khí náo nhiệt chưa từng có ở Thượng Hải. Có đến hàng trăm tòa soạn báo gửi phóng viên kinh nghiệm đến để chớp lấy khoảnh khắc vàng hay thông tin hiếm hoi nào đó được tiết lộ. Tần Sở Hàm hôm nay cùng tiểu Kỳ vẫn xuất hiện với tư cách tiền bối trong Thượng Đình. Đã có không ít người dự đoán vai nữ chính lần này sẽ không ai khác ngoài Tần đại minh tinh. Bởi lẽ nàng ở Thượng Đình chính là nữ vương đệ nhất ảnh hậu, là con gà đẻ trứng vàng cho Lâm Hạo khiến những công ty giải trí khác khao khát muốn có.

Sau màn giới thiệu đầu và ca múa nhạc của vài nghệ sĩ, người chủ trì cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính.

"Xin chào mọi người! Không để mọi người đợi lâu, sau đây chính là danh sách diễn viên cho bộ phim This is the real me do Trung Quốc lần đầu hợp tác cùng Hollywood sản xuất. Xin mời đạo diễn Chris."

Christen Chen bước lên sàn với bộ lễ phục đen tuyền mạnh mẽ, khẽ gật đầu với người chủ trì xong xuôi thì bắt đầu cất tiếng.

"Vai nam chính, Harry thuộc về Hứa Thiên."

Ánh đèn bắt đầu đổ về nam diễn viên tên Hứa Thiên. Đây là một anh chàng có tài vô cùng, nhưng bộ dáng "tiểu thụ" khiến chàng có vẻ không hợp với đa số các vai diễn của Thượng Đình. Nhưng cũng may thay, vai diễn lần này thì hoàn toàn thích hợp, là phi thường hợp. Một tràng pháo tay cùng nhiều tiếng reo hò chúc mừng vang rền cả đại sảnh. Hứa Thiên bất động tại chỗ mà mắt chữ A mồm chữ O, bộ dáng đáng yêu lúng túng. Hồi lâu sau có người thúc thúc, chàng mới vội vã lên sân khấu.

"Vai nữ chính, Hàm Diệc... thuộc về.."

Thanh âm được kéo dài tạo sự chú ý của mọi người. Ai nấy đều nín thở nghe công bố, đại sảnh giờ đây chính là một mẩu lặng tờ. Duy chỉ có Dương Niên, chính là treo trên môi một nụ cười đắc ý, động tác để ly rượu trên tay xuống rồi vén váy chuẩn bị lên sân khấu thoăn thoắt. Tiểu Kỳ một bên khinh thường hừ lạnh, còn Tần đại minh tinh vẫn không lên tiếng.

"Tần Sở Hàm!"

Christen xướng chỉ một cái tên nhưng tác động lớn đến nỗi khóe môi Dương Niên co giật đến đáng sợ, sau là chuyển sang hoảng hốt tột độ. Động tác vén váy trở nên dư thừa, cô nắm chặt tay thành quyền căm phẫn nhìn về phía Tần Sở Hàm giờ này cũng kinh ngạc không kém.

Theo tiếng vỗ tay, Tần đại minh tinh sải bước về phía sân khấu đầy ánh đèn chói mắt. Tiểu Kỳ chính là vừa cười vừa kinh hỉ, không ngừng mở cờ trong bụng đến đỏ hết cả mặt. Chuyện này là sao nàng không cần biết, nhưng Tần đại nhân nhà nàng không chịu uất ức nữa là nàng vui rồi.

Sau đó trong khi Christen Chen đọc danh sách diễn viên còn lại cùng tham gia,Tần Sở Hàm vẫn còn kẹt trong chuyện này. Nàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, hẳn là có ẩn khuất đi. Tầm mắt đảo khắp đại sảnh suy nghĩ, đột nhiên thân ảnh rất quen thuộc lọt vào ánh nhìn Tần đại minh tinh.

Hạ Tử Nhiễm trên người là bộ đồ công sở quen thuộc đứng trong góc khuất mỉm cười ôn nhu hướng Tần Sở Hàm. Nguyên lai hôm nay chính là ngày Hạ tổng công tác về, vốn định sau hợp báo sẽ trực tiếp ra sân bay đón lão công, nhưng Hạ Tử Nhiễm trở về đột ngột khiến Tần Sở Hàm vô cùng kinh hỉ, khóe môi nàng khẽ lộ ra nụ cười hạnh phúc đáp lại.

"Chúc mừng!"

"Chúc mừng Hứa Thiên, Tần Sở Hàm!"

...

...

Tần Sở Hàm đáp qua loa những lời ngon ngọt của các minh tinh khác mà một mạch đi về Hạ Tử Nhiễm. Bao nhiêu nhớ nhung mà nàng chịu trong 3 ngày này phải nói là khó diễn tả hết được. Không những thế, nàng còn phải che dấu chuyện không lành này nữa khiến hốc mắt Tần Sở Hàm đỏ hết lên.

"Tử Nhiễm, em..."

Câu nói chưa kịp thốt ra hết, một cái tát trời giáng đã không biết từ đâu hạ xuống mặt Tần Sở Hàm. Dương Niên với hai hàng nước mắt liền xuất hiện trong tầm mắt Tần Sở Hàm, bộ dáng chật vật xen lẫn hận ý đến đáng sợ.

"Cô! Cô dám dùng thủ đoạn gì hả?"

Dương Niên lớn tiếng quát nạt, cánh tay bắt lấy cổ tay Tần Sở Hàm siết chặt đến khiến nàng nhíu mi vì đau. Hạ Tử Nhiễm đứng cách đó không xa bùng nổ giẫm giày tiến đến, khí thế bức người khiến tiểu Kỳ cũng dám bước lên nửa bước.

Hạ Tử Nhiễm hung bạo gỡ cái tay Dương Niên ra khỏi cổ tay lão bà của nàng, liếc một cái lạnh lùng về người kia khiến Dương Niên co rút người hoảng sợ. Hạ tổng vung tay, một cái tát rơi xuống má trái Dương Niên.

Cháttttt

Dương Niên chưa kịp hoàn hồn thì một cái tát nữa lại giáng xuống má phải khiến nàng ngã trên sàn đến đáng thương.

Cháttttt

Tần Sở Hàm trông thấy có hơi bất ngờ, liền cầm lấy tay lão công ngăn cản

"Tử Nhiễm, thôi đi em..."

Hạ tổng không nhìn về Tần đại minh tinh, nàng chỉ đem mười ngón tay đan vào nhau mà tiếp tục trừng mắt với Dương Niên muốn mất mặt đến kiếm cái hố chui xuống.

"Cô là nữ nhân đê tiện nhất tôi từng gặp qua. Tốt nhất cô nên tránh xa nàng, nếu không cả cô và tên vị hôn phu của cô đừng mong có ngày yên ổn."

Hạ Tử Nhiễm không nóng không lạnh lãnh mạc nói một câu, ngữ khí đe dọa làm Dương Niên sợ phát run, chỉ biết khóc không ngừng. Hạ tổng đem Tần Sở Hàm ra khỏi bữa hợp báo trong im lặng bởi mọi phía đã có A Lục lo trông chừng, sẽ không có tên phóng viên nào lọt được vào vòng.

"Thế nào? Chị còn tính giấu tôi?"

Hạ tổng vô cùng không vui hướng Tần đại minh tinh hạch hỏi.

"Em biết rồi à?"

Tần Sở Hàm đột nhiên ngộ ra vấn đề. Nói không chừng chuyện lão công nàng đột ngột trở về sớm hơn và vai diễn là có liên quan đi.

"Không phải là em đi..."

Tần Sở Hàm khẩn trương nắm tay Hạ Tử Nhiễm mà mi mắt lộ tia nghi hoặc. Hạ tổng trông thấy thì dị thường thay đổi sắc mặt trở nên hung tàn.

"Cô ta và tên hôn phu đốn mạt đó dám đụng vào nữ nhân của tôi. Có lật đổ cả cái Hoằng thị nhỏ bé đó, tôi cũng để chị chịu bất cứ ủy khuất nào. Người tổn thương chị, mãi mãi cũng không thể sống yên."

Hạ Tử Nhiễm vô cùng tức giận. Nàng vừa đi khỏi đã có chuyện xảy ra với lão bà của nàng, nhưng điều đáng giận hơn là chính là lão bà cũng giấu nàng chuyện này. Xem nàng là đứa ngốc sao? May là từ sớm Hạ tổng đã sắp xếp người mật báo tình hình Tần Sở Hàm nên mới biết được chuyện mà ra tay.

"Tử Nhiễm... xin lỗi đã giấu em..."

"Về thôi!"

Ngừng một chút, Hạ Tử Nhiễm lấy lại bình tĩnh lên tiếng.

"Lần sau, không được giấu tôi gì hết. Có nghe không?"

"Ân... Tôi biết rồi."

Tần Sở Hàm coi như hôm nay đã chứng kiến khí thế không thể đẩy ngã của lão công nhà nàng rồi đi, nên cũng ngoan ngoãn dạ vâng thuận ý Hạ tổng.

Hạ Tử Nhiễm không liếc lần hai liền đạp chân ga phóng nhanh về biệt thự. Chính là vừa kết thúc cuộc họp bên kia nàng đã lập tức lên máy bay quay về nên rất mệt mỏi...

-----

Kính congggg....Kínhhhh congggg

Tiểu Doãn thư ký đang uống ly sữa nóng chuẩn bị an giấc thì bị tiếng chuông cửa inh ỏi gọi dậy. Nàng uể oải bước ra mở cửa. Thế nhưng một khắc sau, thân ảnh nàng không muốn nhìn thấy nhất lại bất ngờ xuất hiện và thở hổn hển trước mặt nàng.

"Đừng, tôi muốn nói chuyện!"

Cố Vân Hỉ chặn lại cánh cửa đang toan đóng lại, gương mặt là ngàn vạn cảm xúc đan xen, có phần nài nỉ đến đáng thương. Tiểu Doãn vội vã trả lời ngay tức khắc, thái độ khó chịu lộ rõ.

"Đi đi, tôi với cô có cái gì để nói?"

"Xin chị, tôi muốn nói vài điều."

Mái tóc cầu vồng phóng đãng có phần bị cột lên tùy tiện, hôm nay Cố Vân Hỉ mặc cũng chính là một bộ đồ đơn giản, thoạt nhìn chắc là vội ra khỏi nhà không có tính trước.

"Xin chị..."

Tiểu Doãn nheo mắt thở dài, cuối cùng cũng mở rộng cửa ra cho Cố Vân Hỉ bước vào.

"Có gì nói nhanh, xong liền..."

Đi. Cố Vân Hỉ rất nhanh chặn đứng câu nói của Tiểu Doãn.

"Tôi là nghiêm túc, tôi thích chị, Dương Tiểu Doãn."

P/s: :3 chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình cho đến giờ... Sắp đến sẽ có bão nhỏ :'<

Mình không thích ngược... cho nên viết truyện khúc ngược cũng tự khóc lóc một hồi T_T huhu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.