Hàn Tử Thần cũng cảm thấy lực từ tay cô nhưng anh nghĩ cô đang lo lắng nên anh cũng im lặng an ủi cô.
Một cái ôm của Hàn Tử Thần khiến An Thuần cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết, cô chỉ cần vậy thôi.
*Pằng
Một tiếng súng lớn vang lên gây sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.
"Mẹ kiếp! Ai dám nổ súng vậy?" Thiên Mạc trửi thề một câu, người họ đem theo đều là tinh anh trong tinh anh, sao có thể bất cẩn như vậy.
Vừa nghe thấy tiếng súng, biểu hiện của An Thuần đầu tiên là xanh mặt lại, sau đó trắng bệch, cuối cùng là thất thần không để ý gì đến xung quanh nữa.
Hàn Tử Thần cảm thấy hơi lạnh từ tay cô, anh mới buông ra nâng khuôn mặt cô đối diện với mình.
Khuôn mặt vô cảm đó đến Hàn Tử Thần cũng phải giật mình.
Không một sức sống...
Không một hy vọng...
Nó vừa âm u đen tối, vừa sâu thẳm vô tình khiến người ta cảm thấy như bị nuốt sâu vào trong đó.
"An Thuần, em sao vậy?"
"Thuần..."
"Thuần..."
"..."
Hàn Tử Thần không nhớ mình đã gọi cô bao nhiêu lần, lay cánh tay của cô bao nhiêu lần, cũng may là cuối cùng cô cũng có phản ứng.
An Thuần nhíu mày một chút mới nhìn rõ được người trước mặt mình là ai.
Mới vừa nãy thôi, cô vô tình lại đắm chìm vào cái giấc mơ luôn ám ảnh cô đó, An Thuần đã thử nhắc mình quên đi, bảo đó chỉ là giấc mơ thôi.
Nhưng rốt cuộc nó vẫn ám ảnh cô hàng đêm. Đôi lúc chỉ vô tình nhìn về phía Hàn Tử Thần thì khung cảnh đó lại hiện rõ ràng trước mặt cô.
—————
"Khoan đã..." Cũng may khi Thiên Mạc sắp sửa mở cửa ra ngoài thì An Thuần đã kịp ngăn lại.
"..." Thiên Mạc đưa ánh mắt kì lạ nhìn về phía An Thuần rồi lại quay sang Hàn Tử Thần như muốn tìm câu trả lời.
Nhưng ngay khi anh vừa quay đi thì đằng sau lại vang lên tiếng quát to.
"Mẹ kiếp! Mày làm gì thế?"
"Xin lỗi! Tai tưởng có người, hoá ra chỉ là con chuột."
Đây là một cảng biển không có ai sống, lại cách thị trấn rất xa nên có chuột cũng không có gì lạ.
"Cầm súng cẩn thận, đừng có bắn lung tung." Người kia lại thở dài một cái như muốn thả lỏng rồi quay lại kiểm tra thùng hàng lần nữa rồi lại tiếp tục để ý xung quanh.
Phía Hàn Tử Thần lúc này phải nói là... quá sơ suất.
Nếu lúc nãy Thiên Mạc chỉ cần để lộ ra coi như kế hoạch lần này có thể bị phá hỏng.
"Bình tĩnh lại, quan sát kĩ tình hình. Chuẩn bị hành động." Hàn Tử Thần cũng không nói gì thêm với Thiên Mạc, cánh tay anh siết chặt lấy An Thuần rồi ra lệnh, bản thân anh cũng quan sát mọi thứ qua khe cửa nhỏ.
An Thuần cứ nghĩ Hàn Tử Thần sẽ hỏi cô rất nhiều thứ, chẳng hạn như về sự việc vừa nãy.
Đó là khung cảnh cuối cùng hiện lên trong giấc mơ của cô, tiếng súng đầu tiên đó cũng báo hiệu cho trận chiến bắt đầu.
Lúc đó cô quen biết Hàn Tử Thần nhờ qua lời giới thiệu của Âm Thời, ban đầu là Âm Thời muốn làm quen với cô, sau đó ngăn cản cô đến với Hàn Tử Thần vì anh cho rằng hai người không hợp.
Lúc đó quả thật An Thuần không có ý định gì là tiến thêm một bước nào xa hơn tình bạn, đồng nghiệp và hợp tác với những người khác giới.
Khi đối mặt với Hàn Tử Thần, An Thuần chỉ cho rằng cô có ấn tượng sâu sắc với anh vì cô chưa được tiếp xúc với một người con trai nào như anh.
Sau đó, không biết từ lúc nào, ánh mắt ngưỡng mộ của cô đối với anh dần dần đã thành yêu quý, sau đó đến thầm thương nhớ, nó lớn lên mãi rồi cuối lùng kết tinh thành tình yêu.
Cô đã từng nghĩ đến việc tỏ tình với anh, cô lấy lí do muốn hợp tác với công ty của anh để kéo dài thời gian hai người bên nhau.
Có lẽ đến cô cũng không ngờ được là anh lại đồng ý, phải biết rằng khi ấy công ty của hai người không khác gì người trên trời kẻ dưới đất cả.
Sau khi kí hợp đồng, thời gian cô và anh hẹn nhau, gặp nhau để đi ăn cũng nhiều hơn. Sau mỗi lần như thế, An Thuần mới dần cảm nhận được sự ấm áp mà Hàn Tử Thần mang lại.
Cuối cùng cô lấy hết cam đảm để chuẩn bị một màn tỏ tình lãng mạn dành cho anh, tối đó cô lấy hết dũng khí và nhờ vào mẹ rượu để mạnh mẽ nói lên ba chữ.
"Em yêu anh."
Những cảm xúc được che dấu bấy lâu nay như cùng lúc được phát hết ra ngoài, tâm trí cô trống rỗng đến nỗi tai cô ù đi.
Hàn Tử Thần có nói gì đó, rất dài, chỉ là cô nghe không rõ. Mãi cho đến khi cô lấy lại được tâm trạng của mình thì cô cũng đã nghe được câu trả lời của anh.
Nó quả thật không nằm ngoài suy nghĩ của cô là mấy.
"Vậy nên... anh xin lỗi."
Ha... ha....
An Thuần tự cười khổ, hoá ra cảm giác bị người khác từ chối tình cảm là thế này đây. Trước đó cô đã từ chối bao nhiêu người, lúc này cô lại bị người khác từ chối tình cảm.
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, một người như cô làm gì có tư cách giành lấy hạnh phúc chứ?
"Em hiểu rồi. Em xin lỗi và cảm ơn anh đã dành buổi tối hôm nay cho em."
An Thuần giả vờ xin phép ra ngoài, sau đó cô đã chạy trốn.
Cô không phải không chấp nhận, chỉ là tâm trạng của cô có chút không ổn định mà thôi.
Thời gian sau đó cô cũng không dám liên lạc với Hàn Tử Thần như trước nữa, những lúc anh nhắn tin hẹn cô ra ngoài thì cô lại lấy hết lí do này lí do kia để từ chối anh.
Cô đoán Hàn Tử Thần muốn giữ mối quan hệ này ở mức tình bạn hoặc hợp tác mà thôi, cô cũng đã thử an ủi mình rất nhiều, nó là một lời từ chối thôi mà, không cần bận tâm đến nó, không suy nghĩ đến nó là được,... nhưng sau đó, mỗi khi nhìn vào mắt Hàn Tử Thần, An Thuần lại như nhìn ra ánh mắt lạnh lẽo của anh ngày hôm đó.
Cuối cùng, cô vẫn là bỏ chạy.