Ôm hai đứa bé được chừng hai cân ra khỏi phòng mổ, một trai một gái, tiếng khóc của chúng làm không khí tại nơi đây ồn áo lên đôi chút.
Vĩnh Hy đưa chúng cẩn thận vào chiếc nôi dành cho trẻ sinh non rồi mới quay sang Hàn Tử Thần đứng ở bên đó.
"Hai đứa bé đã ổn rồi."
"..."
Sau đó cậu không nói gì nữa, một chữ cũng không.
Thấy biểu hiện khác lạ của Vĩnh Hy, Hàn Tử Thần cũng đã đoán ra được phần nào đó. Chỉ là anh không muốn chấp nhận, sự cố chấp đó khiến anh đứng đơ tại một chỗ, ngay cả can đảm nhìn hai đứa con của mình anh cũng không có.
Bích Thuần lúc này gạt bỏ hết suy nghĩ rồi mới lên tiếng.
"Thuần thì sao? Cô ấy sao rồi."
"Tôi xin lỗi. Ca mổ này mất khá nhiều máu, lượng máu ở bệnh viện vốn đã đủ nhưng đột nhiên lại sảy ra hiện tượng băng huyết."
"Thì sao?" Hàn Tử Thần giờ mới lên tiếng, anh cũng hiểu hiện tượng băng huyết là gì.
"Tớ đã cố gắng bơm quá tải lượng máu vào cho cô ấy nhưng vẫn không kịp, bộ não vì không thể có máu để duy trì các dây thần kinh nên gây ra hiện tượng chết não, các cơ quan không có bộ điều khiển khiến cô ấy rơi vào tình trạng chết lâm sàng.
"..."
"Nói cách khác, cô ấy bây giờ đã trở thành người thực vật."
"Thuần, còn có thể tỉnh lại không?" Thấy Hàn Tử Thần không nói nữa, Bích Thuần mới nói tiếp.
"Tôi không biết, có thể có, cũng có thể không?" Vĩnh Hy lắc đầu.
"Vậy... từ bây giờ cô ấy sống như người chết sao?" Bích Thuần thất thần, hai chân cô đã không còn vững để giữ được trọng lượng cơ thể nữa, cô dựa vào người Mạch Đông để có thể đứng vững.
"Thuần còn tỉnh lại được không?" Nghe thấy vẫn còn hy vọng, Hàn Tử Thần lập tức phản ứng lại như cứu vớt thứ gì đó.
"Có thể, nhưng tớ không chắc là sau bao lâu. Nhiều người có thể mất vài ngày, có thể vài năm, cũng có thể... là mãi mãi." Giọng Vĩnh Hy rất nhỏ, dường như anh đang nói với chính bản thân mình. Do anh đã không cứu được cô ấy.
Hàn Tử Thần biết việc này là do vô tình sảy ra chứ không phải sai sót của Vĩnh Hy trong quá trình mổ, anh tin tưởng cậu ta ngay cả lúc xử lí tình trạng nguy kịch đó. Chỉ là Vĩnh Hy luôn tự trách mình mà thôi, chuyện này vốn không liên quan gì đến cậu ta cả.
"Đừng tự trách." Bỏ lại câu nói đó, Hàn Tử Thần một mình bước vào trong phòng mổ.
————
Trên người An Nhĩ Thuần lúc này đã được rửa sạch sẽ, mặc trên mình bộ quần áo rộng thùng thình của bệnh viện nhưng cô vẫn giữ được vẻ đẹp hoàn mĩ của một người phụ nữ trưởng thành.
Làn da của An Nhĩ Thuần có phần trắng bệch do thiếu máu vì vừa tiến hành mổ xong nên trông rất thiếu sức sống, trông cô phờ phệch như người thiếu dinh dưỡng.
Vĩnh Hy nói rất đúng, hai đứa con của họ phát triển rất tốt nhưng cơ thể An Nhĩ Thuần lại gầy ốm đi rất nhiều, trước đó Hàn Tử Thần đã phát hiện ra cô rất ốm yếu rồi, sau lần sinh này trông cô mới thật sự không còn chút sức sống nào.
Quỳ xuống bên giường bệnh của cô, Hàn Tử Thần mới nắm lấy đôi bàn tay gầy đến nỗi đã hiện lên rõ bộ xương của cô.
"Em đã hứa rồi mà. Tại sao còn không tỉnh lại chứ."
"..."
"Chẳng phải em nói muốn nhìn thấy hai đứa con của chúng ta lớn lên sao. Em tỉnh dậy đi, chúng ta cùng nhau nuôi hai đứa nhỏ."
"..."
"Anh không muốn con chúng ta không có mẹ. Em tỉnh lại đi."
"..."
"An Thuần."
"..."
Hàn Tử Thần gọi tên cô trong vô vọng.
Cho đến bây giờ anh mới phát hiện ra, trước giờ anh chưa từng gì cho cô cả. Mọi chuyện đều là cô đưa ra ý kiến rồi lại giải quyết hộ anh, anh vốn...
Chưa giúp được gì cho cô hết.
Ngay cả việc cô phải vận lộn khó khăn như thế nào trong lúc sinh, anh cũng không biết.
Trước đó anh từng nghĩ, cứ từ từ rồi anh sẽ báo đáp lại cô.
Vậy...
Bây giờ thì sao.
Anh chưa làm được gì cho cô hết.
Mọi chuyện...
Hàn Tử Thần chợt suy nghĩ lại khoảng thời gian hai người ở bên nhau, bất cứ khi nào ở bên anh An Nhĩ Thuần đều cười rất tươi, rất đẹp.
Ban đầu anh cũng chỉ tìm đến cô với cảm xúc nhất thời thôi, nhưng chính nụ cười ấy đã đánh bật lại anh. Ngay lúc Hàn Tử Thần cảm thấy bản thân mình đã thua, anh mới ra quyết định cưới cô.
Hàn Tử Thần vốn định chuẩn bị một màn cầu hôn tuyệt vời nhất trên thế giới nhưng cuối cùng anh lại không thực hiện nó, chi bằng nói anh nhát gan đi, anh không muốn thừa nhận mình đã thua.
Thử hỏi có người đàn ông nào nhận thua trước một người phụ nữ chứ?
Sau đó An Nhĩ Thuần nói không muốn kết hôn với anh.
Con người của Hàn Tử Thần trước giờ vốn rất bình tĩnh, nếu lúc đó anh chỉ cần lí trí một chút thôi. Thì anh đã phát hiện ra những lời An Nhĩ Thuần nói chỉ là những suy nghĩ tiêu cực của cô, vậy mà sao, cuối cùng anh lại cãi nhau với cô rồi bỏ đi.
Cuối cùng dù là anh đi tìm cô, xin lỗi rồi làm hoà.
Nhưng mà... người vẫn luôn nói cảm ơn là An Nhĩ Thuần.
Anh chưa từng làm gì cho cô, vậy mà cô vẫn luôn sống với anh, mỉm cười với anh như anh đã cho cô cả thế giới này vậy.
Còn anh thì sao?
Anh chưa từng cảm ơn cô một lần nào cả, từ lúc gặp An Nhĩ Thuần.
Cô sắp xếp công việc cho anh, thời gian nghỉ ngơi của anh, chuẩn bị bữa ăn cho anh, mọi hoạt động của anh ở công ty hay ở nhà đều do một mình cô chuẩn bị cho anh.
Bây giờ Hàn Tử Thần mới biết, hoá ra An Nhĩ Thuần đã làm nhiều việc như vậy cho mình.
Vậy mà anh còn, muốn cô dùng cả sức lực cuối cùng của mình. Sinh con cho anh.
Hàn Tử Thần vẫn nhớ rõ buổi tối hôm đó, anh đã nói như thế.
Ngay lúc này Hàn Tử Thần lại tự cười mình, sao anh không nhận ra sớm hơn?
Đứa con, là có từ tối hôm đó.
Vậy đấy, đến cả cái mệnh lệnh vô lí của anh mà An Nhĩ Thuần cũng thực hiện được.
Hàn Tử Thần lúc này biết nói gì đây? Cô quá ngốc, ngốc đến nỗi khiến anh cảm thấy mình như một thằng đần chỉ biết ích kỉ ra lệnh cho cô. Vậy mà cô vẫn cứ làm theo những cái mong muốn ích kỉ đó.
————
Thất thần bước ra khỏi phòng mổ, Hàn Tử Thần vẫn thấy mọi người đều ở đây.
"Sắp xếp cho cô ấy. Tớ đi một thời gian." Anh ra lệnh cho Phong Vĩ rồi định rời khỏi đó thì Vĩnh Hy ngăn lại.
"Trước khi hôn mê cô ấy có bảo tớ. Nhờ cậu chăm sóc hai đứa nhỏ tốt nhất có thể, bảo chúng cô ấy cũng yêu chúng." Vĩnh Hy định ngăn cản Hàn Tử Thần làm chuyện dại dột nhưng nghĩ lại người như Hàn Tử Thần làm gì có chuyện đi tìm chết. Mà cho dù Hàn Tử Thần có tìm chết thật thì chắc anh cũng không cách nào ngăn nổi.
"Tớ biết rồi." Hàn Tử Thần nói rồi rời đi luôn, anh cần ổn định lại tâm trạng đôi chút.
Lại vậy nữa rồi.
Trong lúc ngồi trong phòng mổ, Hàn Tử Thần phát hiện anh đột nhiên không biết làm gì tiếp theo, khi ra bảo Vĩnh Hy sắp xếp phòng bệnh cho An Nhĩ Thuần chỉ là anh muốn cô được nghỉ ngơi tốt nhất có thể mà thôi.
Sau đó anh lại bế tắc.
Vậy mà An Nhĩ Thuần, đến tận lúc cô vào phòng đẻ rồi mà còn không quên để lại lời nhắn cho anh. Giúp anh biết việc tiếp theo nên làm là gì.
Lúc này Hàn Tử Thần thật muốn hỏi cô.
Phải chăm sóc một người như anh. Chắc mệt lắm nhỉ?
Rồi anh chợt cười một cái. Hình như anh biết câu trả lời rồi.
"Nếu là anh thì không mệt."
Lời nói đó đi kèm với nụ cười của An Nhĩ Thuần khiến anh nhớ lại trước đây.
"An Thuần, tâm nguyện này của em. Anh nhất định hoàn thành, chờ đến ngày em tỉnh lại."
Hàn Tử Thần phóng xe một mạch về đến biệt thự, An Nhĩ Thuần cần một tuần để khôi phục sau khi sinh mổ nên anh cũng phải thúc trực bên cạnh cô.
————
Khi Hàn Tử Thần vào đến bệnh viện thì An Nhĩ Thuần đã được chuyển đến phòng vip ngay tầng trên cùng để được yên tĩnh, anh cũng không có ý kiến gì. Những người bạn của anh luôn làm mọi việc đều rất chu đáo.
Mọi người lúc này cũng đã chuẩn bị về gần hết, thời gian này Hàn Tử Thần sẽ không có ở công ty nên mọi việc họ đều phải tự giải quyết. Đây là điều duy nhất mà họ có thể làm cho anh lúc này.
"Mẹ đi xem hai đứa nhỏ." La Lệ cũng rời khỏi đó để lại không gian yên tĩnh cho hai con của mình.
Bích Thuần và Mạch Đông cũng đã rời đi. Trước khi đi Bích Thuần cũng coi như để lại lời nhắn, cô trực tiếp nói với anh.
"Chăm sóc cô ấy."
Lần này cô không cần câu trả lời của Hàn Tử Thần nữa, đến lúc này anh ta còn không biết quý trọng thì...
Bỏ đi...
An Nhĩ Thuần hy sinh quá nhiều rồi, đến cả tính mạng của cô ấy đều đã cho đi hết rồi.
————
Ra khỏi bệnh viện, Mạch Đông mới nhìn cô vợ nhỏ đang rưng rưng nước mắt mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ từ nãy đến giờ.
"Sao em không khóc?"
"Chúng em... hức... đã hứa với nhau... là sẽ không khóc... hức." Tiếng nấc hầu như lấn áp đi cả câu nói của Bích Thuần nhưng cô lại cắn răng mặc cho những giọt người mắt đã lăn dài trên má.
"Biết rồi. Vợ anh đã làm rất tốt." Mạch Đông ôm Bích Thuần vào lòng, như tìm được chỗ dựa, Bích Thuần ngay lập tức khóc lớn trước cổng bệnh viện.
Bệnh viện là một nơi mà hằng ngày người chết ra đi như cơm bữa nên cũng không ai để ý đến hai người cả, họ chỉ biết lắc đầu rồi lại bước qua mà thôi.
Một lúc sau Bích Thuần mới ổn định được lại tâm trạng của mình sau khi khóc một trận, mắt của cô đã đỏ lên vì khóc quá nhiều.
Mạch Đông lau sạch nước mắt trên mặt của Bích Thuần rồi mới nói tiếp.
"Cô ấy còn tỉnh lại không?" Mạch Đông biết, Bích Thuần sẽ biết rất rõ. Mối liên kết của hai người sợ là không gì có thể cắt đứt được.
"Em không biết. Em chỉ có thể cảm nhận được sự sống của Thuần, không ngờ cô ấy lại trở thành người thực vật. Em..." Đây là lần đầy tiên Bích Thuần trả lời không chắc chắn như vậy.
"Đừng lo, Thuần sẽ tỉnh lại thôi."
"Đúng vậy. Cô ấy chắc chắn sẽ tỉnh lại thôi."
Nhưng dù có nói thế nào đi nữa, hành động của Bích Thuần luôn không thể tập trung được vào những ngày sau đó. Cô vẫn luôn không quên tình trạng của bạn mình, chỉ là cô muốn phủ nhận đi cái suy nghĩ không lạc quan đó thôi.
————
Mất đi một người quan trọng, Hàn Tử Thần theo mong ước của cô chăm sóc hai đứa nhỏ.
Thời gian lại vẫn cứ vô tình trôi đi như thế.