Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy

Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy? - Chương 140: Tất cả là vì em xứng đáng (Kết)




Một thời gian sau, Hàn Dạ Ảnh cuối cùng cũng thành công rước Lạc Hy về nhà. Còn An Phương thì đã mang thai con của Hứa Minh được hơn 1 tháng. Hai nhà họ Hàn và họ Hứa gấp gáp bàn nhau tổ chức hôn lễ chung với nhau.

Ba người đàn ông đang ngồi bên kia bàn bạc về chuyện hôn lễ, còn Vân Vy cùng với An Phương và Lạc Hy cùng nhau vui vẻ nói chuyện. Lạc Hy trên tay bế Tiểu Tôn đáng yêu, thằng bé vô cùng ngoan ngoãn và không có khóc nhè.

- Trời ơi, thời gian trôi nhanh thật đấy. Chưa gì hai người sắp kết hôn rồi.

Vân Vy uống một ngụm trà sữa rồi nói, ánh mắt cô trìu mến nhìn về Tiểu Tôn đang trong tay Lạc Hy.

An Phương liền nắm lấy tay Vân Vy:

- Vy Vy, hay cậu làm phù dâu cho mình đi.

- Nghe được đó.

Vân Vy nghe xong vô cùng thích thú, lập tức đồng ý. Thế nhưng Lạc Hy ngồi phía đối diện lại vô cùng bất mãn:

- Em cũng muốn chị Vy làm phù dâu cho em cơ.

Vân Vy liền sang Lạc Hy rồi nhìn An Phương, cả hai ai ai cũng ánh mắt mong chờ nhìn cô. Cuối cùng cô đành chịu thua, cười nói:

- Chỉ là xách váy thôi mà, xách luôn cho cả hai cũng được ha.

An Phương và Lạc Hy nghe vậy cũng gật gù đồng ý. Thời gian lại trôi đi, chẳng mấy chốc đã tới hôn lễ của cả hai.

Hôn lễ lần này cũng tổ chức ở ngoài trời, vì của hai nhà tổ chức chung với nhau nên khách khứa tới rất đông đủ. Bầu không khí náo nhiệt giữa trời đầu thu.

Ở trong phòng cô dâu, cả hai cô dâu ai ai cũng hồi hộp. Vân Vy ở bên cạnh trò chuyện vui vẻ với hai cô dâu xinh đẹp để giảm bớt căng thẳng. Nhìn thấy hai cô dâu thì cô lại vô thức nhớ tới lần thứ 2 mình mặc váy cưới. Nhanh thật đấy, mới đó mà đã mấy tháng trôi qua rồi.

Tới giờ lành, Vân Vy hai tay xách hai đuôi váy của hai cô dâu luôn, cô chỉ đi một đoạn thôi thì đã tới lễ đường, sau đó buông tay ra và để cho người lớn dẫn đi. Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết hôm nay được mẹ mặc đẹp như hoàng tử và công chúa nhỏ, đứng ở hai bên vui vẻ rải hoa.

An Phương được mẹ mình nắm tay, còn Lạc Hy thì được Lạc Tiêu dắt. Cả hai cô dâu bước về phía chú rể đang đứng, nụ cười hạnh phúc luôn nở trên môi.

Vân Vy liền bước tới chỗ của Cố Thừa Duật đang đứng ở phía dưới lễ đường, trên tay hắn vẫn luôn ôm Tiểu Tôn.

Từ ngày Vân Vy sinh con, Cố Thừa Duật đã mang hết công việc về nhà làm để có thể được quấn quýt bên hai mẹ con nhiều hơn. Cô chỉ cần cho con bú rồi thi thoảng ru con ngủ, còn lại hầu như đều là Cố Thừa Duật làm hết. Vân Vy nghĩ tới Cố Thừa Duật vừa làm việc vừa phải chăm con, lòng cô lại xót xa vô cùng. Nhưng Cố Thừa Duật dường như rất hạnh phúc, không hề phàn nàn kêu ca dù chỉ một lời.

Người đàn ông này không phải vạn năng, cũng sẽ có nhiều lúc mệt mỏi. Vân Vy càng thương Cố Thừa Duật nhiều hơn, cô quyết định sẽ chăm chỉ học tập Cố Thừa Duật để cùng hắn gánh vác chuyện ở công ty. Với lại trong Cố thị có cả huyết mạch của Vân thị, Vân Vy nghĩ bản thân mình cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm với nó.

Suy nghĩ về những chuyện đã qua, Vân Vy lặng lẽ ngắm nhìn Cố Thừa Duật yêu thương dỗ dành Tiểu Tôn khi còn đang ở trong hôn lễ của bạn thân. Hắn không cần tôn nghiêm hay gì ở nơi đông người, hắn chỉ cần cô vui vẻ và con cái của mình được hạnh phúc là được.

Vân Vy càng bước nhanh về phía Cố Thừa Duật hơn, cô cảm động ôm chầm lấy hắn, thưởng cho hắn một nụ hôn. Thì ra, người đàn ông này trước giờ vẫn luôn chiều chuộng cô như vậy. Nhưng cô lại nhiều lúc bướng bỉnh không thấu hiểu cho hắn, hắn cũng không tức giận mà ngược lại còn dỗ dành cô.

Cô còn nhớ mỗi khi con khóc, cô dỗ con đến phát bực, còn trút giận lên đầu Cố Thừa Duật. Cố Thừa Duật chỉ im lặng dỗ dành em bé xong thì lại lên phòng dỗ dành cô. Mỗi khi Tiểu Nghiêm hay Giai Tuyết sốt vào nửa đêm, cô mệt mỏi nên ngủ say, chỉ có Cố Thừa Duật thức đêm để chăm sóc con.

Cô biết làm mẹ rất áp lực, nhưng Cố Thừa Duật còn áp lực hơn cô nhiều.

- Thừa Duật, cảm ơn anh.

Cố Thừa Duật vẫn ôm Tiểu Tôn trong tay, thấy Vân Vy tự nhiên nhào tới hôn mình rồi cảm ơn, hắn khó hiểu nhíu mày:

- Em sao thế?

- Không có gì, chỉ là chồng em chiều em quá nên em cảm động thôi.

Vân Vy ôm lấy bả vai Cố Thừa Duật làm nũng, sau đó quay sang vui đùa với Tiểu Tôn. Cố Thừa Duật chỉ cười mà không nói gì, bởi vì hắn luôn tự nhủ trong lòng mình, sẽ bù đắp lại tất cả cho cô, sẽ luôn nâng niu cô trên tay như một cô công chúa nhỏ, sẽ không để cô phải chịu thêm ấm ức nào. Tất cả những thứ đó cô xứng đáng được nhận.

Một lát sau, tới phần cô dâu ném bó hoa trên tay mình. Lạc Hy và An Phương đều hồi hộp ném cùng nhau. Mọi người đều tranh nhau giành lấy hoa, nhưng một bó hoa rơi trúng Lạc Tiêu, bó còn lại thì được một vị tiểu thư xinh đẹp bắt được. Vị tiểu thư đó vô thức liếc nhìn Lạc Tiêu một cái thật nhanh, trái tim vô cớ đập loạn nhịp.

Thế là hôn lễ diễn ra và kết thúc tốt đẹp.

...

1 năm sau...

Thời gian lại trôi qua 1 năm nữa rồi, hôm nay lại là ngày đón giao thừa của gia đình nhỏ sau 1 năm chào đón thêm một thành viên mới. Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết cũng đã trưởng thành và chững chạc hơn rồi, tới giờ hai đứa nhỏ mới hiểu sinh đôi là gì, và hai đứa nó là được sinh đôi ra.

Do lúc đó bị lấy đi Giai Tuyết nên Vân Vy cũng không biết Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết ai là chị ai là anh. Thế là cả hai đứa nó cứ tranh nhau làm chị với làm anh, rồi vui vẻ chạy đuổi nhau mấy vòng liền trên sân cỏ.

Vân Vy và Cố Thừa Duật cũng ngồi trên thềm cỏ, nhắc nhở con đừng có ham chơi quá. Trong tay Vân Vy bế Tiểu Tôn, cô khẽ dựa người lên Cố Thừa Duật. Cả thân hình nhỏ của cô và con đều được Cố Thừa Duật ôm trọn từ phía sau, hắn dịu dàng hôn lên trán cô. Sau đó cô và hắn cùng nhau ngước lên bầu trời chờ đợi khoảnh khắc giao thừa.

Biệt thự Cố gia rất rộng lớn, đặc biệt là phía sau nhà có một thảm cỏ xanh mướt, nơi này vừa hay là nơi thuận lợi nhất để ngắm sao cũng như ngắm pháo hoa. Hiện giờ cả gia đình nhỏ đang tổ chức một party ngoài trời trên thảm cỏ này, ánh nến lung linh vây quanh cả gia đình nhỏ.

Cố Thừa Duật nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Vy, đưa lên miệng hôn. Vân Vy khẽ nhắm mắt cảm nhận sự hạnh phúc, Tiểu Tôn nằm trong lòng Vân Vy cũng vui mừng bật cười.

Chờ đợi khoảnh khắc giao thừa...

Cuối cùng đồng hồ cũng chỉ tới 00h, pháo hoa từ khắp phía được bắn lên bầu trời, lấp lánh cùng với vì sao.

Chứng kiến khoảnh khắc đẹp đẽ này, Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết cùng nhau hò reo vui vẻ. Trẻ con mà, lúc nào cũng ham chơi như vậy.

Cố Thừa Duật nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của Vân Vy lên, thâm tình đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn hạnh phúc. Cảm xúc trong lòng cô trào dâng mãnh liệt, cô thật sự rất hạnh phúc.

Cố Thừa Duật hôn cô xong, lại xót xa xoa xoa bờ môi sưng mọng của cô. Vân Vy mỉm cười rướn người lên hôn trán hắn:

- Thật ra, em cũng yêu anh từ rất lâu rồi. Ngay lần đầu gặp anh, em cũng trúng tiếng sét ái tình.

Vân Vy vừa nói, hai má khẽ ửng đỏ. Cô chưa bao giờ thừa nhận chuyện này với Cố Thừa Duật, bởi vì cô luôn sợ hãi. Cô sợ Cố Thừa Duật chỉ là chơi đùa mình, sẽ giống như 7 năm trước mà bỏ rơi cô.

Nhưng cuối cùng cô cũng tháo bỏ lớp phòng ngự cuối cùng, thừa nhận sự thật này.

Cố Thừa Duật trong lòng ngập tràn hạnh phúc, hôn cô thêm một lần nữa. Hắn cũng yêu cô như vậy, nếu như khi xưa hắn mắc phải lỗi lầm, hiện tại hắn sẽ dùng cả đời còn lại của mình để bù đắp cho cô.

Màn đêm yên bình dần trôi qua, hạnh phúc vẫn còn đó. Và hai người họ sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy.

Kết thúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.