Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy

Chương 73: Buồn bực trong lòng




Trên đường về, Vân Vy cứ thất thần như người mất hồn. Tuy đang nhìn thẳng về phía trước để lái xe về nhà, nhưng trí óc cô không ngừng nghĩ tới khi nãy gặp lại Cố Thừa Duật như thế nào? Cô đã nói gì với Cố Thừa Duật? Tại sao cô lại cảm thấy có chút mất mát thế này?

Đầu óc Vân Vy không ngừng điên cuồng. Khi nãy cô đã rất rất cố gắng để kiềm chế bản thân mình, để ngăn bản thân không được phép rơi nước mắt khi ở trước mặt Cố Thừa Duật. Nhưng vì sao bây giờ cô lại cảm thấy, nước mắt không thể rơi nổi nữa rồi?

Cô rất muốn dừng xe lại khóc một trận để trút bỏ hết những phiền muộn trong lòng, nhưng là dù cô có cố gắng thế nào cũng không khóc được.

Vân Vy đau đớn trong lòng, cuối cùng cô cũng dừng xe lại tại vệ đường.

5 năm sau gặp lại, Cố Thừa Duật không hề hỏi thăm cô dù chỉ một câu. Vẫn là ánh mắt thờ ơ vô cảm đó, hắn nhìn cô. Cũng đúng, hắn không hề thích cô, làm sao có thể hỏi thăm cô được chứ?

Nhưng mà khi nãy Cố Thừa Duật chúc phúc cô cùng với Hắc Khải ư? Vì sao cô lại càng cảm thấy khó chịu thế này? Rốt cuộc là tại sao?

Hàng nghìn câu hỏi vì sao không ngừng quanh quẩn trong đầu óc Vân Vy. Mà lúc này Tiểu Nghiêm ngồi bên cạnh không hề phát giác ra mẹ mình đang vô cùng buồn bực. Thằng bé vô tư kể về chuyện của mình với Giai Tuyết, chỉ mong rằng mẹ cũng sẽ thích Giai Tuyết.

- Mẹ ơi, Giai Tuyết thực sự rất ngoan, con rất thích chơi với bạn ấy.

Vân Vy mới đầu vẫn chưa chú ý tới câu nói của Tiểu Nghiêm, cô vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình. Tiểu Nghiêm thấy vậy, liền đập đập cô:

- Mẹ ơi, mẹ sao vậy?

Vân Vy lúc này mới quay sang con, nhìn thấy con vẫn đang hồn nhiên vô tư như vậy, cô lại càng cảm thấy thương con. Có lẽ Tiểu Nghiêm sẽ không bao giờ hay biết, người đàn ông khi nãy chính là ba ruột của mình.

Tiểu Nghiêm thấy mẹ cuối cùng cũng chịu nhìn mình, thằng bé mừng rỡ mà tiếp tục kể tiếp:

- Mẹ ơi, mẹ cảm thấy Giai Tuyết thế nào ạ? Sau này con muốn tới nhà Giai Tuyết chơi thường xuyên được không mẹ, với lại baba của Giai Tuyết cũng vô cùng thích Tiểu Nghiêm nè.

Tiểu Nghiêm nói tới đây, khuôn mặt đau thương của Vân Vy nhanh chóng biến sắc. Vẻ mặt của cô vô cùng nghiêm trọng, cô vì hơi nghiêm khắc nên đã lớn tiếng với con:

- Vân Mạc Nghiêm, mẹ cảnh cáo con, từ giờ không được dính dáng tới nhà họ Cố nữa.

Tiểu Nghiêm là lần đầu thấy mẹ hung dữ như vậy, khuôn mặt thằng bé tái mét lại. Thằng bé bắt đầu hơi sờ sợ:

- Huhu, nhưng con chỉ thích chơi với bạn Giai Tuyết thôi.

Vân Vy càng thêm bực bội trong lòng:

- Con có nghe lời mẹ không hả, lớn rồi nên bây giờ dám cãi mẹ ư?

Tiểu Nghiêm hoảng sợ, thằng bé oà khóc:

- Huhu, mẹ mắng con...

- Con có nín không hả?

Vân Vy có chút bất lực, cô lớn tiếng hơn. Nhưng Tiểu Nghiêm không những không nín, thằng bé càng oà khóc nức nở:

- Huhu mẹ không cho con chơi với bạn Giai Tuyết, mẹ mắng con. Huhu con giận mẹ...oa oa...

Giai Tuyết là người bạn đầu tiên của Tiểu Nghiêm, kể từ khi thằng bé bước vào trường mẫu giáo. Tình bạn của trẻ con vô cùng ngây thơ, hồn nhiên. Tiểu Nghiêm thực sự rất thích chơi với Giai Tuyết, thấy Giai Tuyết không có bạn bè nên Tiểu Nghiêm vô cùng thương Giai Tuyết. Với lại mẹ đã dặn Tiểu Nghiêm là dù thế nào cũng không được phép bỏ rơi bạn bè của mình, nhất là người bạn tri kỉ của mình. Mà Tiểu Nghiêm cũng đã hứa với Giai Tuyết là sẽ mãi là bạn tốt rồi, Tiểu Nghiêm là đàn ông nên sẽ giữ lời hứa của mình mà.

Nhưng giờ đây mẹ lại cấm Tiểu Nghiêm không được chơi với Giai Tuyết, Tiểu Nghiêm càng nghĩ càng thấy tủi thân vô cùng. Tiểu Nghiêm cũng không biết vì sao mẹ lại tức giận mắng Tiểu Nghiêm nữa, Tiểu Nghiêm giận mẹ rồi.

Vân Vy chỉ biết bất lực ngồi nhìn con khóc ầm ĩ, cô cũng cảm thấy bản thân mình vô cùng quá đáng khi ngăn cấm trẻ con chơi với nhau. Nhưng vì bất đắc dĩ nên cô mới phải làm vậy. Tiểu Nghiêm là con ruột của Cố Thừa Duật, càng lớn càng có nét giống hắn. Cô rất sợ Cố Thừa Duật phát hiện ra chuyện này. Mà Cố Thừa Duật phát hiện còn không sao, nếu để Mạc Y Nhiên biết chuyện, e là Tiểu Nghiêm sẽ gặp nguy hiểm mất. Với tính cách của Mạc Y Nhiên, cô ta nhất định sẽ truy đuổi đến cùng để diệt tận gốc mầm mống đe doạ địa vị của mình.

Thật ra khi nãy gặp Giai Tuyết ở nhà Cố Thừa Duật, Vân Vy đã thật sự rất bất ngờ. Cô không nghĩ thế giới này lại nhỏ tới vậy, quanh đi quẩn lại vẫn phải chạm mặt những người mà mình không muốn gặp nhất. Cô thật sự rất thích Giai Tuyết, ngay lần đầu gặp mặt cô đã mến Giai Tuyết vô cùng. Nhưng mà khi nãy Giai Tuyết có gọi Cố Thừa Duật là ba, có lẽ nào Giai Tuyết chính là con ruột của Cố Thừa Duật và Mạc Y Nhiên? Vân Vy càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng chua xót. Thì ra 5 năm qua hai người họ sống hạnh phúc như vậy, còn có con lớn tuổi bằng Tiểu Nghiêm rồi.

Vân Vy lại càng thấy tủi thân cho Tiểu Nghiêm, Tiểu Nghiêm cũng là con ruột của Cố Thừa Duật cơ mà. Tại sao lại có sự khác biệt lớn giữa con của Mạc Y Nhiên và con của cô như vậy?

Tiểu Nghiêm vẫn chưa nín, Vân Vy thì bực bội trong lòng nên cũng không có tâm trạng để dỗ con. Cô nghĩ lát nữa thằng bé cũng nín thôi, cho nên khởi động xe lái thẳng về nhà.

Tiểu Nghiêm gào lên:

- Huhu mẹ không thương con, mẹ không dỗ con huhu...

Nhưng Vân Vy vẫn mặc kệ mà lái xe, Tiểu Nghiêm gào được một lúc cũng chán nên thôi. Trở về nhà, Tiểu Nghiêm giận dỗi chạy lên phòng đóng cửa lại, không chịu ăn cơm.

Hắc Khải cũng trở về nhà được một lúc rồi, thấy hai mẹ con chiến tranh lạnh thì liền quay sang hỏi Vân Vy là đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng bực bội không trả lời.

Vân Vy uống nước xong thì ngồi ôm mình ở sofa, cô suy nghĩ rất nhiều thứ. Cô cũng tủi thân lắm chứ, nhưng đâu có ai chịu hiểu cho cô?

Hắc Khải từ bếp mang đồ ăn mà Vân Vy thích ăn nhất tới, anh ngồi xuống bên cạnh cô, dỗ cô:

- Nào, dù giận dỗi hay gì thì cũng phải ăn một chút chứ!

Vân Vy quay mặt đi không thèm nhìn anh.

Anh mỉm cười, kiên nhẫn đưa miếng thịt thơm phức ra trước mặt cô:

- Há miệng nào.

Vân Vy vốn không phải là người giận dai, ai lại mang đồ ăn đi dỗ cô chứ? Cô chính là loại người luôn gục ngã trước đồ ăn ngon, cho nên cuối cùng cũng phải nguôi giận mà cắn một miếng thịt.

Hắc Khải vô cùng hài lòng, anh lại lấy cho cô thêm một miếng thịt. Cứ thế Vân Vy cuối cùng cũng được anh bón cho ăn tới no, ăn xong cô mới ôm gối bắt đầu nói:

- Em bực quá anh ạ.

- Sao, kể cho anh nghe!

Hắc Khải cũng ngồi ngay ngắn để nghe Vân Vy chuẩn bị kể. Nhưng rồi Vân Vy ngừng một lúc.

Vốn dĩ cô định nói hết ra những chuyện tủi thân ấm ức của mình, nhưng mà khi nãy là cô tới nhà Cố Thừa Duật. Câu nói của Cố Thừa Duật đột nhiên lại vang lên bên tai cô:

"Vậy chồng em có biết bây giờ em đang ngồi ở nhà chồng cũ uống trà không, hả?"

Trái tim Vân Vy khẽ run lạnh, cô vô thức quay sang nhìn Hắc Khải. Anh ấy quả là một người đàn ông rất tốt, cô không muốn khiến anh tổn thương.

Vân Vy thở dài rồi chuyển chủ đề:

- Khi nãy em có hơi lớn tiếng với Tiểu Nghiêm, giờ em cảm thấy có lỗi quá.

Vân Vy muốn lên phòng dỗ con, nhưng Hắc Khải ngăn lại:

- Thôi em đi nghỉ ngơi đi, để anh dỗ con là được rồi.

Tại sao người đàn ông này lại chiều cô tới vậy. Vân Vy tự dưng thấy cảm động trong lòng, cô ôm anh, thật lòng cảm ơn anh:

- Cảm ơn anh vì đã luôn bên em.

- Lại nói thừa rồi. Bây giờ em không cần lo lắng điều gì cả, chỉ cần chuẩn bị thật tốt để làm cô dâu của anh là được.

Hắc Khải mỉm cười, yêu thương hôn lên trán cô. Vân Vy khẽ nhắm mắt, cô gật đầu.

Nhưng vì sao đầu óc cô lại chỉ nghĩ về hình ảnh của Cố Thừa Duật thế này? Cô điên thật rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.