Mấy ngày sau...
Vân Vy khỏi ốm hoàn toàn thì Hắc Khải mới cho cô đi tìm mẹ. Anh đích thân lái xe đưa cô tới tận quê của mẹ cô. Đây là một vùng quê nghèo nhưng bầu không khí vô cùng trong lành, cảm giác bình yên hơn bao giờ hết.
Mới chỉ tới đầu làng thôi, ngay lập tức chiếc xe ô tô sang trọng thu hút biết bao nhiêu sự chú ý của mọi người. Vân Vy không muốn gây phiền phức cho người dân đi lại trong làng nên cô đã đề nghị dừng xe lại, mặc dù cô vẫn chưa biết rõ mẹ đang ở đâu:
- Được rồi, tới đây thôi. Cảm ơn anh rất nhiều.
Vân Vy trở về quê cũng không mang theo nhiều đồ đạc gì, chỉ có vài bộ quần áo là do cô vay tiền Hắc Khải mua tạm.
Hắc Khải nhìn lướt qua xung quanh rồi gật đầu với cô:
- Vậy tôi đi trước, khi nào đó rảnh sẽ quay lại thăm cô.
Câu nói của Hắc Khải quá đỗi tự nhiên, giống như hai người đã là bạn thân thiết từ rất lâu rồi. Tự nhiên Vân Vy lại cảm thấy khao khát muốn có được một người bạn tri kỉ. Nhưng mà...nghĩ tới chuyện của Phương Hà, cô lại ám ảnh sợ hãi.
Có lẽ cả đời này cô sẽ chẳng dám chơi thân với ai nữa, cũng sẽ chẳng dám mở lòng để yêu thêm một ai... Nhất định là ông trời đang muốn trừng phạt cô thật nặng, để cô thấu hiểu được sự cô đơn sợ hãi của Phương Hà năm đó khi bị cô bỏ rơi như vậy.
Vân Vy mím môi, hàng loạt kí ức cũ ùa về. Hắc Khải thấy cô không nói gì, anh hơi nghiêng người sang cô, quan tâm hỏi:
- Sao thế?
Vân Vy khẽ lắc đầu:
- Không có gì, vậy tôi đi đây.
Có lẽ từ giờ cô sẽ không bao giờ quay trở lại thành phố nữa, cũng sẽ không bao giờ gặp lại Cố Thừa Duật.
Dù có nhớ tới điên cuồng, nhưng cũng đành phải chôn hết những khoảnh khắc đẹp đẽ vào trong lòng. Cô không muốn ngay cả những kí ức đẹp đẽ cũng sẽ bị phai tàn theo năm tháng.
Hắc Khải chờ cô xuống xe, anh mới lái xe rời khỏi ngôi làng nhỏ này. Khi nãy anh cũng không hiểu vì sao mình lại hứa với cô sẽ quay lại đây nữa. Nghĩ tới cô, lòng anh lại không yên một chút nào:
- Chỉ là một cô gái mới gặp mấy ngày thôi, sao mình lại bận lòng tới vậy cơ chứ?
...
Vân Vy xách túi đồ nhỏ đi trên đường làng, cô vừa đi vừa tò mò nhìn xung quanh lạ lẫm. Nói thật cô chưa từng về quê mẹ lần nào, và đây là lần đầu tiên. Vì thế nên dân làng khi nhìn thấy cô lạ lẫm thì đều hướng mắt nhìn cô.
Và cô cũng không biết nhà mẹ cô ở đâu, cho nên cô phải đi hỏi từng người một. Mãi cô mới biết nhà của mẹ ở cuối làng.
Cô đi bộ tới địa chỉ mà người dân chỉ cho cô, đi cả một buổi trưa cuối cùng cũng tới nơi. Vân Vy đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi cô lại cúi đầu nhìn xuống bụng mình:
- Con yêu yên tâm, mẹ đã trở về quê bà ngoại rồi. Mẹ nhất định sẽ không bỏ rơi con đâu.
Thật sự lúc mà Vân Vy hồi phục lại kí ức, lập tức nghe tin mình có thai, cô đã rất sốc. Nhất là khi ly hôn với Cố Thừa Duật, cô đã từng nghĩ tới việc tự tử. Nhưng đứa con trong bụng chính là nguồn động lực để cô tiếp tục sống, sau đó cô nghĩ tới mẹ của mình. Bao lỗi lầm là do cô gây ra, cô nhất định phải sống thật tốt, phải bù đắp lại cho mẹ và nuôi con lớn khôn.
Trong suốt mấy ngày ở nhà Hắc Khải, Vân Vy cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Cô vốn dĩ không có ý định sẽ trả thù Cố Thừa Duật hay gì. Thù hận chỉ khiến thêm con người ta đau khổ hơn mà thôi, với lại sự việc cũng là từ cô mà ra. Từ giờ trở đi, cô sẽ làm lại từ đầu, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô sẽ...học cách quên đi một người mà mình đã từng yêu sâu đậm, sẽ quên đi người đàn ông tên Cố Thừa Duật.
Đang mải suy nghĩ, một người phụ nữ ăn mặc giản dị từ nhà bước ra. Bà ấy khựng lại khi thấy Vân Vy đứng đây. Đúng lúc đó, Vân Vy cũng ngẩng đầu lên, cô ngẩn người hồi lâu.
Vân Vy cố nén lại nước mắt, cô khó khăn lắm mới cất được một tiếng:
- Mẹ!
Mẹ cô sao lại gầy đi như vậy? Bà ấy ăn mặc giản dị quá suýt chút nữa cô không nhận ra. Vân Vy đau đớn xót xa, lẽ ra giờ này bố mẹ cô vẫn đang sống yên ổn ở biệt thự lớn, được kẻ hầu người hạ. Chỉ vì cô, cho nên mọi người mới ra nông nỗi này.
Vân Vy cảm thấy tội lỗi vô cùng, cô lập tức chạy tới muốn ôm mẹ, nhưng mẹ cô lại tránh đi:
- Tới đây làm gì, không phải đang sống hạnh phúc ở Cố gia sao?
Thật lòng bà Vân không muốn con gái của mình tới đây chịu khổ, cho nên bà mới nói như vậy. Từ nhỏ tới lớn Vân Vy luôn được yêu thương chiều chuộng, chưa bao giờ phải làm việc nặng nhọc. Nay cô đột nhiên về quê, liệu có chịu được cuộc sống khó khăn khắc nghiệt của vùng quê nghèo này không?
Vân Vy tủi thân, mẹ tránh cô, nhưng cô vẫn mặt dày ôm chầm lấy mẹ lần nữa. Cô rúc đầu vào lòng mẹ, tựa như một đứa trẻ mới tìm được đường về nhà. Cô thủ thỉ:
- Mẹ ơi, con sai rồi. Con hứa từ giờ sẽ làm việc chăm chỉ để bù đắp lại những lỗi lầm của con mà. Mẹ đừng đuổi con đi được không? Con thật sự không còn nhà để về rồi.
Vân Vy vừa nói, nước mắt không kiềm được lại rơi xuống. Ở trước mặt mẹ, cô oà khóc. Bao nhiêu tủi thân, bao nhiêu đau khổ, cô chỉ dám biểu hiện ra khi ở trước mặt mẹ.
Bà Vân nghe con nói vậy cũng không kiềm được nước mắt, bà xót xa vô cùng. Hai mẹ con ôm nhau khóc, sau bao nhiêu tháng không gặp, ai cũng đều thay đổi.
Một lát sau, Vân Vy ngồi ngay ngắn trong nhà, cô đảo mắt nhìn xung quanh căn nhà nhỏ. Mẹ cô từ trong bếp bưng bữa trưa tới cho cô:
- Tại sao con lại tới đây, Cố Thừa Duật đối xử không tốt với con sao?
Giọng bà Vân cũng dịu đi, bà nhìn con gái với ánh mắt xót xa. Vân Vy gầy đi rồi, khuôn mặt cô nhợt nhạt xanh xao hẳn.
Tuy nhiều lúc bà Vân từng nghĩ không biết nên đối mặt với Vân Vy thế nào. Bởi vì sự thật vẫn chính là vì cô nên ông Vân mới qua đời, Vân thị rơi vào tay kẻ khác, thanh danh của gia tộc thì bị huỷ hoại bởi clip nóng kia. Nhưng khi nhìn thấy cô gầy gò ốm yếu như vậy, bà lại không thể giận cô được.
Vân Vy cúi gằm mặt xuống, cô lí nhí trong cổ họng:
- Bọn con ly hôn rồi.
- Cái gì cơ?
Bà Vân vô cùng sốc, bà lập tức đứng phắt dậy:
- Có phải thằng bé Cố Thừa Duật kia lăng nhăng ở bên ngoài không?
Rõ ràng trước lúc bà Vân rời đi, mọi thứ vẫn còn rất tốt mà, ngoại trừ thảm hoạ của Vân gia ra. Nhưng chỉ cần con gái Vân Vy vẫn sống vui vẻ hạnh phúc, bà Vân không còn mong gì thêm.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy rồi?
Vân Vy vội vã lắc đầu:
- Không phải lỗi của anh ấy, là lỗi của con. Con không còn mặt mũi nào nhìn anh ấy nữa rồi.
Bà Vân thờ dài, nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Vy:
- Thằng bé đó cũng ngoại tình từ lâu, chẳng nhẽ con không biết?
Tuy bà định không nói ra chuyện này, sợ sẽ làm con gái mình tổn thương. Nhưng tới nước này rồi, không nói cũng không được.
Vân Vy cười khổ, cô cố nuốt ngược nước mắt vào trong lòng:
- Con biết, nhưng con yêu anh ấy, con biết phải làm sao đây? Phương Hà và cả bố mẹ chồng đều do con hại chết, con thật sự không thể đối mặt với anh ấy được nữa.
Bà Vân cũng không quá bất ngờ trước việc Vân Vy nhớ lại chuyện của Phương Hà, vì sớm hay muộn gì Cố Thừa Duật cũng sẽ chính miệng nói ra mà thôi. Bà chỉ thấy thương con gái, có lẽ lúc biết được chuyện này, cô đã vô cùng đau khổ.
- Được rồi, chuyện đã qua lâu con đừng để trong lòng nữa. Chuyện đó cũng không thực sự là lỗi của con, biết chưa?
- Vâng.
Vân Vy mỉm cười để mẹ không phải buồn phiền vì mình thêm, nhưng chính cô cũng biết mẹ cô nói vậy chỉ là để an ủi cô mà thôi. Sự thật vẫn là sự thật, là cô đã hại chết mọi người.
Có phải cô rất giống sao chổi không? Biết bao nhiêu người vì cô mà mất, cô còn có thể sống vui vẻ được nữa sao?
Bà Vân liền gắp thật nhiều cá vào bát Vân Vy, nhắc nhở cô:
- Con gầy lắm rồi, ăn nhiều vào nha.
- Vâng...
Vân Vy cũng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cá còn chưa kịp đưa tới miệng, lập tức cơn buồn nôn ập tới. Cô chạy một mạch ra nhà vệ sinh nôn tháo thốc, mẹ cô lo lắng đuổi theo sao.
- Vy Vy, con sao thế?
Chẳng nhẽ là...con gái bà đã có thai?