Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy

Chương 122: Anh không thể mất em




Buổi tối Cố Thừa Duật mới từ công ty trở về. Vân Vy vừa bước ra từ phòng Giai Tuyết, liền bước xuống dưới tầng tìm hắn. Nhìn thấy hắn vô cùng mệt mỏi, trong lòng cô lại thấy thương. Tiếc là cô không thể giúp hắn được gì cả.

- Thừa Duật.

Vân Vy bước lại gần về phía Cố Thừa Duật đang dựa người lên sofa, thay hắn xoa xoa thái dương. Cố Thừa Duật liền nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

- Có em ở nhà thật tốt.

Vân Vy nghe Cố Thừa Duật nói vậy, cô cảm thấy vô cùng ấm áp, liền dựa đầu vào lồng ngực của hắn. Hắn tiện tay ôm chặt lấy cô, xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô.

Vân Vy lại ngước đầu nhìn Cố Thừa Duật, chần chừ một lúc cô mới hỏi:

- Thừa Duật...em muốn hỏi anh, hôm nay em vô tình nhìn thấy một thứ...

Nói tới đây Vân Vy ngập ngừng, không biết có nên nói ra hay không? Cô sợ hắn hiểu lầm cô là lục lọi đồ riêng tư của hắn. Nhưng mà không hỏi, lòng cô lại canh cánh khó chịu.

Cố Thừa Duật lúc này mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô:

- Sao? Em nhìn thấy cái gì?

- Em...anh đừng hiểu lầm, hôm nay em chỉ vào phòng của anh để tìm sạc điện thoại. Sau đó em vô tình nhìn thấy trong ngăn kéo của anh có bức ảnh hồi cấp ba của em.

Vân Vy lấy hết dũng khí nói một mạch, Cố Thừa Duật cũng không có ngắt quãng cô giữa chừng. Hắn chăm chú nghe cô nói xong, liền nhéo má cô đầy cưng chiều:

- Hiểu lầm cái gì? Có vấn đề gì sao?

- Em muốn hỏi anh là vì sao anh lại có bức ảnh đó?

Vân Vy phụng phịu hỏi, cô nhận ra là khi yêu và được làm nũng người yêu vô cùng thích, cảm giác như mình trẻ lại rất nhiều.

Cố Thừa Duật bật cười, không kìm lòng được cúi xuống hôn môi cô thật sâu, sau đó mới trả lời:

- Anh chụp em!

- Vì sao lại chụp em? Đừng có nói là anh thích em từ lúc đó nha...

Vân Vy chu môi, vừa nói vừa chọc chọc vào cơ ngực của Cố Thừa Duật rồi lại chuyển xuống dưới. Cô chỉ là thích thú nên mới nghịch cơ bụng 6 múi vô cùng quyến rũ của hắn mà thôi, hoàn toàn không có ý định gì khác.

Nhưng đáy mắt Cố Thừa Duật loé lên một tia gian tà, lập tức bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cô và cầm xuống phía dưới hơn nữa. Hai má cô trở nên đỏ bừng, nhưng cô cũng không né tránh mà chiều theo ý hắn.

Cố Thừa Duật vô cùng hài lòng, sau đó mới tiếp tục trả lời câu hỏi của cô:

- Thích em thì sao?

Trời ạ, hắn không có chối. Hắn thẳng thừng thừa nhận như thế ư?

Vân Vy cảm thấy lòng mình ấm áp, cô tủm tỉm cười trong hạnh phúc:

- Đôi lúc em thấy anh vô cùng dễ thương.

- Dễ thương ư?

Khoé môi Cố Thừa Duật cong lên một tia xảo quyệt, hắn liền đưa tay lên chạm vào khắp cơ thể cô, xoa nắn nó.

Bàn tay nhỏ của cô đang chiều ý Cố Thừa Duật, đột nhiên dừng lại. Cô ngại ngùng thở dốc, rồi cố đẩy hắn ra:

- Anh...em còn phải đi nấu bữa tối đã. Sau đó lại cho Giai Tuyết uống thuốc… ư… ưm...

Cố Thừa Duật mỉm cười, sau đó hắn ghé vào tai cô, phả hơi ấm vào:

- Cơ thể em thật nhạy cảm.

- Anh là đồ lưu manh.

Vân Vy đập Cố Thừa Duật một cái thật mạnh rồi chạy vào bếp, cô không quên lè lưỡi làm mặt xấu với hắn. Cố Thừa Duật cười híp mắt nhìn cô, nhưng cũng không đuổi theo.

Lúc ăn tối, Vân Vy mới nghiêm túc bước vào chuyện chính:

- Thừa Duật, em muốn quay lại Paris.

Cố Thừa Duật đang ăn thì lập tức ngừng động tác ăn lại, nét mặt không mấy vui vẻ. Hắn hỏi cô:

- Vì sao?

Chẳng nhẽ cô vẫn muốn quay trở lại rồi kết hôn với Hắc Khải ư? Không, hắn không cho phép.

Vân Vy thấy sắc mặt Cố Thừa Duật không vui, lập tức giải thích:

- Em chỉ muốn giải quyết xong mọi chuyện với Hắc Khải mà thôi, em muốn xin lỗi anh ấy vì đã phụ tấm lòng của anh ấy. Và còn Tiểu Nghiêm vẫn đang ở bên đấy nữa, thằng bé cũng là con anh...

- Anh biết, Tiểu Nghiêm thì anh sẽ lo. Hôm nay người của anh báo Hắc Khải đã đưa Tiểu Nghiêm về nước rồi, em không cần thiết phải gặp Hắc Khải.

Cố Thừa Duật hiển nhiên không đồng ý. Khó khăn lắm cô mới đồng ý ở lại với hắn, hắn lúc nào cũng lo sợ cô đi rồi sẽ không trở về nữa.

Vân Vy nghe tin Hắc Khải trở về nước rồi cô vô cùng bất ngờ, thế nhưng cô vẫn muốn gặp anh và nói chuyện cho rõ ràng. Không thể cứ tiếp tục mập mờ thế này được, cô biết đã đến lúc mình phải dứt khoát với Hắc Khải.

- Thừa Duật, anh không tin tưởng em sao? Em đã hứa là sẽ không đi nữa rồi mà, anh không cần lo lắng cực đoan như vậy.

Cố Thừa Duật buông đũa xuống, nét mặt vô cùng nghiêm trọng. Hắn hít thở một lúc rồi mới nghiêm túc nói:

- Vy, em biết không? Anh không thể mất em!

Cố Thừa Duật vẫn cố chấp không cho cô đi gặp Hắc Khải, hắn lại lo lắng quá quắt như vậy, không có chút niềm tin gì về cô hết. Cô rất thất vọng, cũng buông đũa xuống rồi đứng lên:

- Cố Thừa Duật, anh nói anh yêu em, nhưng anh lại không tin tưởng em...

Vân Vy nói được một nửa câu thì cô lại cảm thấy sống mũi cay cay, cô không muốn nói nữa, lập tức chạy lên phòng và đóng cửa lại. Bởi vì cô vô thức nhớ tới cuộc hôn nhân 6 năm trước của cô và Cố Thừa Duật, hắn cũng không tin tưởng cô như vậy. Có lần cô chỉ ngồi ăn sáng cùng Hàn Dạ Ảnh, hắn cũng tức giận rồi giam cầm cô lại, khăng khăng là cô ngoại tình.

Cô thật sự rất đau khổ, tủi thân. Tại sao yêu nhau mà lại không tin tưởng nhau như vậy?

Lát sau, Cố Thưa Duật dùng chìa khoá dự phòng và mở cửa phòng của cô, thấy cô nằm trùm chăn lại, hắn liền tiến gần cô.

- Vy!

Cố Thừa Duật nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm cô. Vân Vy vẫn còn hờn giận, cô không thèm quan tâm tới hắn.

Cố Thừa Duật càng ôm cô chặt hơn:

- Đừng giận anh, chỉ vì anh quá yêu em mà thôi.

Vân Vy vẫn im lặng không trả lời.

Cố Thừa Duật nhẹ nhàng hôn cô từ phía sau, tiếp tục dỗ dành:

- Anh xin lỗi, em đừng giận anh mà.

- Nhưng anh không tin tưởng em!

Lúc này Vân Vy mới quay người lại, tủi thân nói. Cố Thừa Duật dịu dàng hôn lên trán cô:

- Anh tin em, anh tin em.

- Anh nói dối.

- Không, anh yêu em, anh luôn tin tưởng em.

Cố Thừa Duật nhẹ nhàng giải thích với cô, sau đó dịu dàng hôn cô khắp nơi. Vân Vy là người giận nhanh nhưng cũng dễ nguôi giận, với lại cô không tài nào giận nổi Cố Thừa Duật, nên đành ngậm ngùi tha thứ cho hắn.

- Không có lần sau đâu nha.

- Anh hứa!

...

Sáng hôm sau, khi Vân Vy tỉnh dậy thì Cố Thừa Duật đã chuẩn bị bữa sáng cho cô và đi làm. Cô vẫn còn cảm thấy đau nhức khắp cơ thể, thầm mắng hắn. Giỏi lắm, đêm qua vẫn còn sức hành hạ cô giờ không xuống được giường. Uổng công cô còn lo hắn đi làm mệt các thứ.

Vân Vy vệ sinh cá nhân xong thì bước ra ngoài, vừa hay gặp bác sĩ Lạc Tiêu. Lạc Tiêu vừa vào xem sức khoẻ của Giai Tuyết, cô bé hồi phục rất nhanh, chỉ là dạo này ngủ hơi nhiều mà thôi. Lạc Tiêu cá là sau khi khoẻ lại cô bé sẽ mập lên hẳn, nhưng mập theo kiểu đáng yêu ý.

Mấy ngày này Vân Vy toàn ngủ nướng nên cô không hay gặp bác sĩ Lạc, hôm nay được hôm cô dậy sớm hơn mọi ngày và vô tình gặp bác sĩ Lạc đang chuẩn bị ra về.

Cô nhớ 6 năm trước, có một lần cô mơ thấy ác mộng và vô tình đâm Cố Thừa Duật bị thương, lúc đó cô từng gặp bác sĩ Lạc một lần. Anh ta là bác sĩ riêng của Cố Thừa Duật, thân phận hoàn toàn khác với Hứa Minh.

Vân Vy liền gật mỉm cười đầu coi như chào hỏi bác sĩ Lạc, bác sĩ Lạc cũng đáp lễ, nhưng tiếp theo đó anh ta nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quặc.

Chuyện Cố Thừa Duật bị tiêm thuốc không rõ nguồn gốc đương nhiên bác sĩ Lạc cũng biết, anh đã cùng với Hứa Minh cố gắng để tìm ra phương pháp điều trị, nhưng hy vọng dường như là không có.

Với lại nghe nói lúc đó Vân Vy đã chứng kiến mọi chuyện rồi bỏ trốn theo thủ phạm.

Bác sĩ Lạc nhìn Vân Vy một lúc rồi cũng thu hồi ánh mắt của mình, anh chào tạm biệt Vân Vy rồi bước xuống dưới lầu.

Vân Vy không hiểu vì sao bác sĩ Lạc lại nhìn mình như vậy, căn bản là cô hoàn toàn không biết gì cả. Mà thôi kệ đi, cô phải vào xem Giai Tuyết đã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.