Ông Xã Vô Liêm Sỉ

Chương 33: Bà ngoại




Ở nghĩa trang

Quỳ trước mộ bà ngoại mình, Mộc Dao nói tất cả mọi thứ mà cô muốn nói với bà, hết lời xin lỗi rồi lại tự trách. Từ đằng xa, một cô gái ôm bó hoa đi đến, nhìn thấy Mộc Dao quỳ trước mộ thì lập tức quay đầu đi trở lại không đi thêm nữa.

Cô ta bước đến chỗ một chiếc Cadillac, sau đó mở cửa sau của chiếc xe ôm bó hoa và bước lên, một người đàn ông ngồi trên xe hơi:

"Em không viếng bà ấy à?"

"Không." Cô gái lắc đầu.

Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi nghĩa trang. Trong nghĩa trang, Mộc Dao vẫn quỳ trước mộ bà mình.

"Lách cách" những giọt mưa bé nhỏ rơi từ trên những tầng mây cao xuống, từng hạt, từng hạt "ào ào" cuối cùng là tạo nên một trận mưa lớn. Mộc Dao như một pho tượng, nắng mưa vẫn ở yên một chỗ không nhúc nhích. "Ào ào", "đùng đoàng" những giọt mưa cứ rơi, bầu trời chớp nhoáng kế đó thì tiếng sấm vang lên dội trời. Bộ quần áo trên người cô đã ướt hết, cô cũng đã ướt sũng.

Cơn mưa kéo dài rất lâu, cô vì nhiễm lạnh mà ngất đi. Có lẽ bà cô trên trời biết được đứa cháu mình vẫn đang tự trách như những lần trước mà hiển linh, bà hiện ra trước ánh mắt mơ hồ, mờ mờ ảo ảo của cô, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mềm mại của cô, bà hiền từ hỏi:

"Sao cháu lại ra đây nữa rồi?"

Trong cơn mơ hồ cô bắt nắm bàn tay đã nhăn gầy của bà ngoại mình.

"Bà ơi, cháu xin lỗi! Cháu không nên bướng bỉnh như vậy. Bà cho cháu đi theo bà chăm sóc bà được không?"

"Cháu không có lỗi! Lúc đó là do ta không quan sát xung quanh nên mới bị xe tông phải." Giọng bà hiển từ: "Con là một đứa trẻ ngoan, tuy có phần nghịch ngợm nhưng luôn suy nghĩ người khác. Con không cần tự dằn vặt mình mãi."

"Nếu như cháu biết ta vì bảo vệ cháu nên mất thì cháu phải sống thật tốt. Như vậy, ta sẽ không cần lo lắng cho cháu nữa." Giọng nói bà nhân hậu.

"Không đúng! Là do cháu, cháu đã nghịch ngợm chạy lung tung. Bà vì sợ cháu gặp nguy hiểm nên mới vội đuổi theo…" Cô đáp.

"..." Cô suy nghĩ mãi không biết nên nói gì nữa. Tay cô nắm chặt lấy đôi tay bà ngoại mình, cô bất giác ôm lấy bà.

Bà đáp lại cái ôm của cô rồi từ từ rời khỏi cô, bà nói: "Bà phải đi rồi, con nhất định phải nhớ những gì bà nói. Còn nữa, sau này làm mẹ nhớ pải nghỉ ngơi đầy đủ không được đi làm vất vả nghe chưa."

Dứt lời, bà dần dần tan biến, giữa khoảng không gian ấy, Mộc Dao muốn níu bà lại nhưng vô dụng. Bà biến mất, đôi mắt cô trống rỗng, suy sụp nhìn lên cao.

"Bà ơi, nếu có kiếp sau con nhất định sẽ là người bảo vệ bà."

Nước mắt trong vô thức trào ra, cô luôn miệng gọi bà.

Cẩn Thiệu Lăng ngồi bên cạnh cô, xoa xoa mái tóc ướt đẫm của cô, ánh mắt yêu thương nhìn cô gái gọi tên bà trong mơ.

Lúc Mộc Dao tỉnh lại, cô nhìn thấy trước mắt cô có rất nhiều người. Cô nắm lấy tay ông cụ đang chống quải trượng nói:

"Ông ơi, con vừa gặp được bà ở nghĩa trang, bà đã trò chuyện với con nhưng mà..." Ánh mắt cô chứa đựng một nỗi buồn, cô ủ rũ nhìn sang nơi không có ai, tiếp: "Bà biến mất rồi!"

Trương Doãn thương cho cháu gái mình, ông ngồi xuống cái ghế cạnh chiếc giường của cô, đưa cho cô một tờ báo. Tờ báo của hai mươi năm về trước nói về một vụ tai nạn xe, nội dung vụ tai nạn xe là "Một người phụ nữ 47 tuổi bị một chiếc xe sang trọng tông phải, sau khi tông trúng người phụ nữ chiếc xe đã lái đi mất để lại người phụ nữ đầy máu ở giữa đường. Nhưng chiếc xe lại không rõ tung tích..."

Hình ảnh người phụ nữ trong trang báo đó chính là bà ngoại của Quách Mộc Dao. Cô nhìn chăm chăm vào hình ảnh đó một hồi, sau đó thì bật dậy đứng lên định đi đâu đó thì bị Cẩn Thiệu Lăng cản lại, anh hỏi:

"Em định đi đâu?"

"Tìm chiếc xe đó." Ánh mắt cô chứa đầy sự hận thù.

"Em định tìm bằng cách nào? Vụ việc đó xảy ra cách đây hai mươi năm rồi. Em nghĩ người đó vẫn sử dụng chiếc xe à?" Anh vừa hỏi vừa có ý ngăn cản.

"Em không cần biết. Cho dù người đó ở đâu thì em cũng bắt họ trả giá."

"Tiểu Dao, bình tĩnh đi! Em có biết em đang mang thai không? Đừng kích động quá như vậy nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.