Chương 61: Cơn ác mộng
Hai người cũng không nghĩ tới, đối phương lại cùng lúc mở miệng với mình.
Trong lúc nhất thời.
Không khí trầm mặc lần nữa.
Mà Tô Ngọc Kỳ nghe lời Cố Uyên nói..., cái gì gọi là từ nay về sau tôi sẽ chú ý, con mẹ nó cô chú ý cái gì, mình cũng thật có bệnh, nghe quản gia nói Lưu Thanh Vũ đến đây đi toilet chưa nghĩ ngợi đã chạy tới giải thích với cô chuyện tối hôm qua, tối hôm qua anh uống rượu say.
Cũng không biết nếu Lưu Thanh Vũ đến nhà một mình, ông bà có nói gì hay không, anh mơ hồ nhớ rõ điện thoại đang đổ chuông, anh buồn bực vô cùng, liền ném di động cho một nhân viên tạp vụ nữ để cho cô ta tiếp máy.
Tô Ngọc Kỳ nhìn một bên mặt người phụ nữ trước mắt tinh xảo ôn nhu, cô rất yên tĩnh, cắn môi không lên tiếng, người đàn ông nhíu mày, mẹ nó, người phụ nữ này không phải là hiểu lầm gì rồi chứ!
Tô Ngọc Kỳ lấy ra một điếu thuốc từ trong túi quần, ngậm trong miệng, vừa sờ một chút không có tìm được cái bật lửa, anh nhìn Lưu Thanh Vũ, gằn từng chữ: "Tôi, nói, tối, hôm qua, tôi, uống, say, rồi!"
Cố Uyên gật đầu, bộ dạng hiểu rõ.
Sau đó, lui chân sau một bước, giữ một khoảng cách với anh, Cố Uyên nghĩ chính là, nếu người đàn ông này bởi vì cô gọi điện thoại cho anh, cho nên anh mất hứng, tức giận, cô cũng trốn tội một chút.
Liền theo bản năng lui về sau một bước.
Tô Ngọc Kỳ nhìn động tác này của cô, trong nháy mắt không vui, mẹ nó anh là thiên tai thú dữ hay gì? Có cần sợ hãi như vậy không? Anh trầm mặt: "Tối hôm qua tôi say, điện thoại hết pin."
Cố Uyên gật đầu như cũ, nhẹ nhàng "Ừ", cúi đầu thật thấp.
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, anh cảm giác mình thật là đầu óc có bệnh mới đến tìm Lưu Thanh Vũ giải thích.
Nhìn bộ dáng cô khao khát không thể cách mình thật xa thì trong lòng có lửa giận bùng lên.
Cố Uyên nghe bên tai một âm thanh vang lên, Tô Ngọc Kỳ đóng sầm cửa lại, cô ngẩng đầu lên, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra sửa sang lại mái tóc, sau đó đi ra toilet.
Buổi tối ông cụ Tô nhìn người một nhà chỉnh tề, trong lòng cao hứng, uống thêm một ly rượu, bà cụ Tô cũng không có khuyên ông, trong nhà ăn, trước mặt mỗi người đều lộ ra vui vẻ, nhưng mà trong lòng của mỗi người đều có thế giới riêng của mình.
Tô Ngọc Kỳ lột con tôm hùm cho "Lưu Thanh Vũ", đặt ở trong chén của cô.
Bà cụ Tô nhìn cười tủm tỉm.
Cố Uyên quay đầu, nhìn ngón tay thon dài của người đàn ông đang lột vỏ tôm một cách sạch sẽ, như thể chạm khắc những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Không có ai biết, cô bị dị ứng với hải sản.
Cố Uyên do dự một chút, vẫn lựa chọn ăn.
Đôi khi, biết rất rõ ràng con đường trước mắt phủ kín gai nhọn, nhưng dường như chỉ cần có một chút ánh mặt trời rơi xuống, đều mang đến cho người ta vô số hi vọng.
Là khát vọng lớn nhất ở sâu trong lòng.
Cô nhớ rõ lúc còn rất nhỏ.
Mẹ mang theo cô rời khỏi Nhà họ Lưu, thuê một gian phòng nho nhỏ, dẫn Cố Tùng An, lúc đó, rất nghèo.
Vào ngày sinh nhật của Cố Tùng An, mẹ làm tôm sú, Cố Uyên ăn vài con, buổi tối bị dị ứng toàn thân nổi đốm đỏ, may mắn thay, không có phát sốt, nhưng mà thầy thuốc dặn dò qua, không thể ăn hải sản nữa, bằng không nghiêm trọng sẽ hít thở không thông.
Lúc ấy là ở bên trong Tứ Hợp Viện, nhà hàng xóm nhìn đến Cố Uyên liền cười khẩy một tiếng, nói cô không phải mệnh nhà giàu.
Thật vất vả ăn một chút đồ ngon liền khó chịu.
Lúc ấy mẹ cùng người nhà này cãi nhau, Cố Uyên cảm thấy, nói rất đúng, vận mệnh đôi khi, chính là trêu người.
Cô rõ ràng mới là đại tiểu thư Nhà họ Lưu, lại trải qua cuộc sống lang bạc kỳ hồ.
Cô gặp Tô Ngọc Kỳ, Tô Ngọc Kỳ lại nhận không ra cô.
Thế sự vô thường, không thể chịu đựng được.
Ăn xong cơm tối rồi.
Tô Vân Thư lôi kéo Cố Uyên đi ra ngoài tản bộ, Cố Uyên đồng ý rồi, sắc mặt Tô Vân Thư không được tốt, hai người tản bộ, đều không có mở miệng với nhau.
Trong lòng mỗi người đều có một đoạn tâm sự, Cố Uyên cũng có, cho nên cô hiểu Tô Vân Thư, thời tiết tháng mười một có chút hơi lạnh.
Gió chiều thổi qua.
Trên mặt đất là ánh trăng bàng bạc.
Hai người trở lại nhà họ Tô đã là mười giờ.
Bà cụ Tô thấy người một nhà đoàn tụ, liền đề nghị để cho Tô Ngọc Kỳ và Lưu Thanh Vũ ở lại đêm nay, Tô Ngọc Kỳ nói nghe theo lời bà như thường ngày.
Cố Uyên gật đầu.
Buổi tối lúc ngủ.
Cố Uyên nằm hơi nghiêng, cô do dự một hồi lâu, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, cô thấy đầu giường mở ra một ánh sáng dịu nhẹ.
Nghĩ đến tính tình người đàn ông này, Cố Uyên vẫn lựa chọn tắt đèn.
Vừa mới tắt đèn không tới vài giây, Tô Ngọc Kỳ đẩy cửa phòng tắm đi ra, người đàn ông xoa xoa tóc, lau khô, cũng không có sấy.
Bỗng nhúc nhích cánh tay, anh có chút cau mày, trên bờ vai truyền đến một cơn đau đớn do miệng vết thương dính nước vào, da trên bờ vai đã kết vảy rồi, mặc dù đau, nhưng chút đau đớn này đối với Tô Ngọc Kỳ mà nói, giống như bị muỗi cắn.
Người đàn ông đi đến bên giường, tầm mắt mơ hồ, liếc người phụ nữ nằm ở bên kia sát mép giường, cười lạnh một tiếng, cách anh rất xa sao?
Người phụ nữ này lúc nhìn thấy anh luôn luôn cúi đầu, cho dù anh hung dữ với cô, cô chỉ biết nói, ‘Ngài Tô thực xin lỗi’ ngay từ đầu, Tô Ngọc Kỳ cho rằng cô là loại phụ nữ kiêu ngạo và thiếu hiểu biết, nhưng mấy tháng này, Tô Ngọc Kỳ từ từ phát hiện.
Lưu Thanh Vũ dường như khác so với những gìđã điều tra.
Tính cách của cô rất yếu đuối, lá gan cũng nhỏ.
Anh không biết lúc cô ở nước ngoài cuộc sống riêng tư của cô đã phóng đãng cỡ nào, nhưng trên giường của anh, cô miễn cưỡng mà thanh thuần, lúc khóc dưới người anh, trong lòng của anh có một loại dục vọng không khống chế nổi chính mình, muốn tiến vào trong thân thể cô.
Hoặc là, là tư liệu có sai, hoặc tất cả những điều này là Lưu Thanh Vũ giả bộ, giả thanh thuần trẻ trung, lạt mềm buộc chặt, mục đích đúng là lừa gạt sự chú ý của anh.
Cố Uyên bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh.
Bóng tối bao vây lấy cô.
Cố Uyên ngồi dậy, phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh.
Cô suýt nữa kêu ra tiếng.
Trong mộng, cô bị giam trong kho hàng màu đen, rất nhiều người đang khóc, thét lên, cô bị người buộc chặt hai tay, đã vài ngày không có ăn cơm ngon uống nước rồi, bọn cướp kia cầm dao trong tay, kéo một đứa bé trai đi ra ngoài, đâm vài dao, hùng hổ nói không trả tiền thì có kết cục này, kế tiếp, bọn cướp vừa đi tới, ánh mắt rơi vào trên người của cô.
Sắc mặt Cố Uyên tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Cô muốn mở đèn lên, nghĩ xua tan bóng tối trước mắt.
Những ký ức bị xóa nhòa khi còn bé chui vào trong đầu của cô, đi vào chỗ sâu nhất trong trí nhớ của cô, đối với một ít trí nhớ này, cô không nhớ rõ rồi, chỉ là nghe mẹ nói qua vài câu.
Nhưng mà khi màn đêm buông xuống, trí nhớ theo bóng tối cùng nhau bao quanh cô, còn có cơn ác mộng kinh hoàng.
Cố Uyên cảm thấy khát nước.
Cô xuống giường, phủ thêm một cái áo, đi ra khỏi phòng ngủ.
Cố Uyên đi xuống dưới lầu, rót một ly nước, uống một hơi cho hết, cô đi vào sân thượng, mở đèn lên, ngồi ở ghế nằm, ánh sáng xua tan bóng tối, lại không xua tan được lo lắng trong lòng cô.
Ngồi ở sân thượng trong chốc lát, Cố Uyên không muốn trở về phòng ngủ, cô sợ mơ thấy ác mộng, nhưng mà đêm dài đằng đẵng, Cố Uyên vẫn đứng lên, về lại phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, Cố Uyên mở đèn lên, chuyển ánh sáng đến nơi tối nhất, cô nhắm mắt lại, đêm này kỳ thật không thể nào ngủ, cho nên ngày hôm sau sắc trời vừa sáng cô liền tỉnh.
Tắt đèn, nhìn khuôn mặt người đàn ông bên cạnh, mái tóc ở giữa khoảng trống, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng, viền môi rõ ràng, dù cho đang ngủ, cũng có một loại cảm giác làm cho cô không thể sánh được.
Cô nhìn anh.
Vươn tay muốn vuốt sợi tóc trên trán anh.
Nhưng mà một giây sau, người đàn ông lại mở mắt.