Chương 449: Sự trở về của mạc tây quyết(2)
Lục Diên Phong nhìn người phụ nữ nhếch nhác có gương mặt nhợt nhạt đẹp đẽ này.
Anh đưa cho cô một tấm khăn: "Cô lau mặt trước đi, để tôi đi nói với anh ấy một tiếng cho cô về trước."
"Không cần đâu." Mộc Như Phương không tính tự chuốc lấy nhục, cô nhận tấm khăn lau hết vết nước trên mặt rồi nói với Duyên Phong rằng: "Không cần phải phiền phức vậy đâu, anh về trước đi, tôi chuẩn bị làm cơm tối."
Gương mặt cô hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
Diên Phong nhìn cô, tôn trọng yêu cầu của cô, anh quay người đi ra khỏi nhà bếp.
Đào Gia Thiên tắt máy tính, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn: "Cậu nói với mẹ tôi một tiếng, sau này đừng để Vọng Vũ đến đây nữa, phiền phức quá."
"Dạ."
Đào Gia Thiên không thấy đường nhưng trong cuộc sống bình thường anh không hề thích mượn tay người khác, Mộc Như Phương ở đây, thật ra cô cứ cảm thấy mình tựa như không khí vậy, hoặc là ngày ngày đứng nhìn anh với Thiệu Vy Vy tình chàng ý thiếp.
Buổi tối đi làm cơm.
Mộc Như Phương hơi đau đầu.
Cái tát của Tống Như Tẩm cũng đủ tàn nhẫn.
Đến bây giờ vẫn chưa dám sờ vào gò má bên kia.
Khóe môi rách ra.
Cô bưng cháo vào: "Anh Đào..." Tầm nhìn trước mắt mơ mơ hồ hồ, cô cố gắng cắn răng, muốn giữ mình tỉnh táo.
Nhưng hình như không kiên trì nổi nữa.
Khoảng thời gian này quá đỗi mệt nhọc.
Thêm cái tát của Tống Như Tẩm.
Mộc Như Phương cúi đầu nhỏ giọng gọi: "Anh Đào."
Đào Gia Thiên ngồi ngoài ban công, bây giờ bầu trời tối thăm thẳm, mặc dù anh không nhìn thấy gì cả nhưng vẫn cảm nhận được bóng tối mịt mùng, nghe thấy giọng nói của Mộc Như Phương, anh lạnh nhạt ừ một tiếng.
Người phụ nữ này.
Vẫn cứ mong manh như thế.
Âm thanh nhỏ như vậy.
Cũng tại hiện giờ thính giác của anh rất tốt.
Nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Đột nhiên nghe thấy tiếng đồ sứ vang lên loảng xoảng.
Cực kỳ chói tai giữa màn đêm yên tĩnh lúc này.
Rồi có tiếng người ngã xuống mặt đất.
Không nặng nề như tiếng đồ sứ vỡ lúc này.
Trong bóng tối, người đàn ông ấy đứng bật dậy, đôi mắt đen nhíu lại: "Mộc Như Phương?"
Không ai trả lời.
Anh lớn tiếng hơn: "Mộc Như Phương?"
Đào Gia Thiên quay người đi ra ngoài, chẳng thấy gì cả, bị vướng phải thứ đồ gì đấy rồi đứng vững lại, chậm rãi đi ra ngoài.
"Mộc Như Phương?"
Cho dù anh có gọi như thế nào.
Người phụ nữ ấy cũng không lên tiếng.
Phòng bếp?
Người phụ nữ này trong phòng bếp.
Anh bấm chuông báo động.
Đào Gia Thiên dựa theo cảm giác phương hướng lúc bình thường đi đúng vào phía phòng bếp, có điều mặc dù đã quen thuộc với phòng bệnh này rồi thì giữa chừng vẫn bị va vấp đến mấy lần, chút đau đớn này căn bản anh chẳng buồn quan tâm.
Ngón tay anh va phải những mảnh sứ vỡ, bị quẹt rách da cũng chẳng để ý, anh ôm Mộc Như Phương lên, cô rất nhẹ, gần như chẳng được bao nhiêu kí cả, lúc này đang nhắm nghiền mắt lại.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô rồi vươn tay giữ lấy cằm cô, thấy gò má cô nóng hổi mới ngẩn người ra: "Mộc Như Phương! Cô mở mắt ra cho tôi!"
Đào Gia Thiên không hề phát hiện ra.
Thật ra, anh nào có hận cô như trong tưởng tượng.
Thậm chí trong tự chủ mà
Lo lắng cho cô.
Nhìn thấy lòng bàn tay cô bị thương nhưng vẫn đi rửa lưới cá giữa làn nước lạnh căm lúc ở làng chài anh sẽ không vui, nhìn thấy cô lạnh lạnh lùng lùng, im ắng không nói tiếng nào cứ tựa như không khí trong phòng bệnh cũng sẽ không vui chút nào.
Cho dù anh có gọi Thiệu Vy Vy đến đây.
Mộc Như Phương vẫn giữ bộ dạng như người chết đó mà ngoan ngoãn thuận theo anh, giống hệt như không khí vậy.
Bác sĩ chạy đến rất nhanh.
Y tá hoảng sợ nhìn ngón tay đang chảy máu của anh, muốn đến băng bó lại nhưng bị Đào Gia Thiên đấy ra, anh thở mạnh một hơi, muốn tống cái bực bội đè nén trong lồng ngực này ra khỏi người: "Khám xem người này bị làm sao trước đã!"