Chương 398: Lời thật lòng
Người đàn ông thân hình cao lớn đi tới, trong tay cầm chiếc áo khoác, ánh mắt nhìn vào Mộc Như Phương, cô vẫn xinh đẹp, ôn nhu ngồi trên ghế, hắn ngước mắt nhìn về phía Đào Y Y: "Em làm sao tìm được nơi này?"
Hắn rất hiểu Đào Y Y.
Cô tính cách đơn thuần, căn bản không thể tìm được đến chỗ này, chính là một tiểu công chúa hồn nhiên, ngây thơ, ở trong nhà được hắn hết sức nuông chiều, làm sao có thể tìm được biệt thự riêng của hắn?
Hiển nhiên là có người nói cho Đào Y Y.
Đào Y Y đứng người lên, lập tức sắc mặt đỏ lên: "Em...." Cô nhớ tới lời của Ngu Thanh Âm, chị Thanh Âm nói không muốn để cho Đào Gia Thiên biết làm sao biết được chỗ này, sợ Đào Gia Thiên sẽ tức giận, không nghĩ tới thật sự anh trai biết.
Làm sao để anh trai biết không phải cô điều tra ra đây
Mặc dù Đào Gia Thiên rất thương Đào Y Y, nhưng nếu làm cho hắn tức giận, Đào Y Y cực kỳ sợ hãi: "Anh... Em chính là nhờ người tra ra được, bất động sản của anh nhiều như vậy…"
Hắn khẽ xì một tiếng, không làm khó Đào Y Y, hắn hiểu tính cách em gái của mình: "Diên Phong, đưa tiểu thư trở về."
Tiếng nói của hắn hạ xuống.
Diên Phong liền đi đến.
Đi tới trước mặt Đào Y Y: "Tiểu thư."
Đào Y Y không chịu: "Anh, sao anh có thể... anh quên người phụ nữ này trước kia đối với anh như thế nào hay sao? Em không đi." Cô một lần nữa ngồi phịch trên ghế salon: "Em chính là không đi."
Cô tức giận, anh trai thế mà bởi vì người phụ nữ này mà đuổi mình đi.
Mộc Như Phương đứng dậy, từ trong tay Đào Gia Thiên nhận lấy âu phục, đi đến treo trên kệ áo cạnh ghế salon, sau đó chỉnh lại cà vạt cho hắn, giống như là một người vợ đảm đợi chồng mình trở về: "Làm sao về sớm như vậy, cơm tối còn chưa có chuẩn bị xong.”
Trên mặt dịu dàng mang theo ý cười: "Vậy tôi đi trước chuẩn bị."
Đào Gia Thiên gật đầu.
Mộc Như Phương đi tới phòng bếp, người giúp việc câm đi tới, Mộc Như Phương mở ra lò vi sóng, đem canh rót vào trong nồi chuẩn bị làm canh xương sườn bí đao, xương sườn đã được nấu chín, cho bí đao vào trong nối áp suất, cuối cùng là bỏ xương sườn vào.
"Là ngươi gọi tiên sinh tới?"
Người giúp việc a a vài tiếng, sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để nói nhưng nàng phát hiện Mộc Như Phương đưa lưng về phía mình, căn bản không có nhìn mình.
Mộc Như Phương bắt đầu cắt bí đao, lưỡi đao sắc bén, nàng lãnh đạm tiếng nói: "Lần sau, không cần làm phiền hắn."
Người giúp việc gật đầu.
"Ra ngoài đi, rót trà cho tiên sinh, tiện hỏi Đào tiểu thư, nếu không ngại, cùng ăn nhau tối đi, thời gian ăn tối cũng gần đến rồi."
Người hầu bưng nước trà, quay người nhìn thoáng qua bóng lưng Mộc Như Phương, rất đẹp, một bộ quần áo mặc ở nhà đơn giản, màu hồng, nhìn qua lại thêm phần đẹp đẽ, ôn nhu, sợi tóc cuốn nhẹ nhàng, mấy sợi tóc đen rũ xuống bên mặt.
Vị Mộc tiểu thư này...
Người hầu cảm thấy rất kỳ quái, qua mấy tháng quan sát, quan hệ của Mộc tiểu thư cùng Đào tiên sinh có chút gì đó không đúng, Mộc tiểu thư mỗi tối đều chuẩn bị cơm nước cho Đào tiên sinh, nhưng trên mặt luôn lãnh đạm như sương, không có chút cảm giác hạnh phúc, giống như luôn đeo mặt nạ.
-
Đào Y Y ở lại dùng cơm tối.
Mặc dù Mộc Như Phương chuẩn bị bữa cơm cho hai người ăn, một món canh, hai món xào nhưng cho ba người ăn vẫn đủ, nhất là hai người phụ nữ căn bản ăn không được nhiều, trước bàn ăn, Đào Y Y cắn đũa.
Trừng mắt nhìn Mộc Như Phương biểu thị sự bất mãn của mình.
Đào Gia Thiên nghe điện thoại trên lâu, một lát mới xuống, Mộc Như Phương mang cơm canh, bưng đến trước mặt Đào Y Y.
Đào Y Y luôn rất sợ Đào Gia Thiên, thấy hiện tại Đào Gia Thiên không có ở đây, hướng Mộc Như Phương nói: "cô... Không được mê hoặc anh tôi, cô đi nhanh đi, anh trai tôi không thích cô, hắn sắp kết hôn rồi, người hắn muốn kết hôn là chị Thanh Âm, với lại..."
Dù thế nào đi nữa, trước kia Đào Y Y cùng Mộc Như Phương cũng là cùng nhau lớn lên.
Lúc Mộc Như Phương 14 tuổi đã tới ở Đào gia.
Đào Y Y là 12 tuổi.
So Mộc Như Phương chỉ nhỏ hai tuổi mà thôi.
Đào Y Y ở nhà một mình nên luôn cảm thấy nhàm chán, trông thấy một người chị xinh đẹp đến ở trong nhà mình, trong lòng tự nhiên là ghen ghét, nhưng dần dần liền cùng chơi với nhau.
"Mộc Như Phương, mẹ tôi biết cô ở chỗ này." Đào Y Y cắn môi, cô nói: "Cho nên cô nhanh nghĩ cách đi đi, nếu không mẹ tôi tìm tới nơi này, bà ấy khẳng định sẽ không vui đâu."
Mộc Như Phương nắm thật chặt ngón tay, nhẹ nhàng nhíu mày, cô biết, sớm muộn Đào phu nhân cũng tới tìm, thủ đoạn của Đào phu nhân cô đã lĩnh giáo qua, cô vừa chuẩn bị lên tiếng, nghe được tiếng người hầu bên ngoài nói a a, cô tỉnh táo lại, đã thấy Đào Gia Thiên ở cửa ra vào.
Đào Y Y còn khuyên nàng rời đi.
Mộc Như Phương khóe môi mang theo nụ cười nhu hòa, uống một ngụm canh: "Tôi không muốn đi, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy."
Đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo của Đào Gia Thiên dần dần tan biến, người hậu bị dọa cho giật mình, cô vừa cảm nhận được người đàn ông bên cạnh lạnh lùng, đầy sát khí, sợ đến dọa người, vậy mà, hiện tại…
Vậy mà tiêu tán.
Trong nhà ăn.
Tiếng nói vẫn còn tiếp tục.
"Đào tiểu thư, cô không cần ở chỗ này khuyên tôi, ăn cơm đi, tôi biết tôi trước kia đã làm những chuyện gì, tôi cũng không cầu xa vời những chuyện sau này, Đào tiên sinh nếu như có thể tới đây, tôi sẽ rất cao hứng, nếu như không đến, tôi cũng không dám cưỡng cầu."
Đào Y Y: "cô người này làm sao lại có thể mặt dày vô sỉ như vậy..." Làm sao lại nói không rõ: "cô không phải là coi trọng tiền bạc của anh trai ta sao?cô muốn bao nhiêu tiền tôi cho cô..."
"Y Y ——" Trước của vang lên tiếng nói của Đào Gia Thiên.
Đào Y Y trong nháy mắt cảm thấy sợ.
"Anh."
Đào Gia Thiên đi tới, đưa tay mở khuy áo, ánh mắt hướng Mộc Như Phương, cô đang uống canh, lông mi nhẹ nhàng rủ xuống, hắn ngồi đối diện Mộc Như Phương, hướng Đào Y Y nói: "Cơm nước xong xuôi, để Diên Phong đưa em trở về."
Đào Y Y không dám phản bác, cô vốn muốn nói thêm, nhưng nhìn ánh mắt Đào Gia Thiên lạnh lẽo, không dám lên tiếng, buồn bực cúi đầu ăn cơm nhỏ giọng đồng ý.
Không ngờ, đồ ăn Mộc Như Phương nấu cũng ăn khá ngon.
Nhìn qua đơn giản chỉ là mấy món ăn hàng ngày, nhưng ăn hương vị lại không tệ chút nào.
Cơm nước xong xuôi, Đào Y Y bị Diên Phong đưa về.
Mộc Như Phương ôm bộ âu phục của Đào Gia Thiên hôm nay mặc lên lầu, chuẩn bị là qua, Đào Gia Thiên đi tới đã thấy bóng lưng của cô.
Hắn đi tới, từ phía sau lưng ôm lấy cô.
"Không muốn rời xa tôi? Hả?"
Mộc Như Phương gật đầu: "Ừm, tôi không muốn."
"Ồ?" Đào Gia Thiên giữa lông mày mang theo chút ý cười: "Thật lòng sao?"
Những năm trở lại đây Mộc Như Phương đã sớm học cách ngụy trang từ lâu, đáy mắt cô dịu dàng, quay người nhìn hắn đầu dựa vào lồng ngực hắn: "Không, để cho tôi làm gì cũng được, tôi không muốn rời anh mà đi."