Chương 388: Càng ngày càng không rời nổi cô ấy
Sáng sớm tinh mơ, Mộc Như Phương mở mắt, cô định ngồi dậy nhưng phát hiện cơ thể cô đang hoàn toàn bị Đào Gia Thiên khóa chặt trong tay, cô đưa lưng về phía anh, tấm lưng nhỏ nhắn của cô dính chặt vào lồng ngực săn chắc của người đàn ông, Mộc Như Phương có hơi kinh ngạc, cô lại từ từ nhắm mắt lại.
Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ chiếu qua khung cửa sổ.
Tỏa sáng trên mặt cô.
Ánh nắng ấm áp mang theo tia sáng chói mắt.
Giống như nhiều năm trước đây, cô cũng được anh ôm trong lòng như thế này, cái ôm từ đằng sau đầy ấm áp.
Mộc Như Phương nhắm mắt, cô cố gắng ép bản thân không được nghĩ về những chuyện trước kia nữa, nhưng những kí ức xưa cũ này cứ bán sống bán chết cuồn cuộn chảy trong đầu cô tới từng giây từng phút.
Sau mười phút, Đào Gia Thiên tỉnh giậy.
Ngày tháng đau thương khốc liệt anh đã từng trải qua rất nhiều, nhưng những ngày mà anh có thể yên tâm say giấc rồi tỉnh dậy thoải mái như này thì quả thật rất ít, sau khi anh mở mắt, đáy mắt trong phút chốc liền sáng tỏ ngay lập tức, anh ngồi dậy, đưa mắt nhìn người phụ nữ đang ngủ say kế bên mình, một khuôn mặt trắng nõn đang say giấc nồng.
Ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt cô.
Ánh mắt anh đen sầm lại, anh đứng dậy, mi tâm nhăn lại có chút không vui, Đào Gia Thiên sải bước đi vào phòng tắm, anh vươn tay mở vòi nước rồi ngẩng khuôn mặt anh tuấn lên đón lấy dòng nước mát lạnh từ vòi hoa sen xả xuống, dòng nước lạnh men theo bờ má anh chảy xuống, anh vừa cuồn cuộn lên một cảm giác thật kì lạ.
Anh trước giờ chưa từng nghĩ đến, anh có thể ngủ một giấc thẳng cẳng tới sáng.
Trong bốn năm nay, anh chưa từng có một giấc an ổn như thế này.
Vậy mà lại là ngủ cùng với Mộc Như Phương!
Ngủ cùng người phụ nữ đáng ghét này.
Trên người cô ấy mang theo một mùi hương khiến anh trầm luân, khiến anh không ngăn nổi dòng cảm xúc trào dâng trong lòng mình.
Anh đặt tay lên ngực mình.
Ở đây, đang nhảy loạn lên.
…..
Lúc Đào Gia Thiên tắm xong bước ra, thì người phụ nữ nằm trên giường đã rời đi từ lúc nào rồi, chiếc ga giường đã được thay mới bằng một chiếc ga màu hồng nhạt, gọn gàng sạch sẽ, trong không khí phảng phất một mùi thơm nhàn nhạt.
Là mùi hương trên người của người phụ nữ kia.
Anh đưa tay ép chiếc mi tâm đang giật xuống rồi sải bước đi xuống lầu.
Mộc Như Phương đang làm bữa sáng trong nhà bếp, vừa xuống tới cầu thang thì đã ngửi thấy một mùi thơm đồ ăn ngào ngạt, hấp dẫn kích thích vị giác, Đào Gia Thiên bước xuống lầu, anh đứng ở cửa nhà bếp chằm chặp nhìn vào bóng lưng của người phụ nữ thân mang chiếc tạp dề màu hồng đang bận rộn.
Cô đang gói sủi cảo, trên bờ má cô có dính chút bột mì, những ngón tay linh hoạt của cô tỉ mỉ nắn nắn vỏ bánh, cô đưa lưng về phía anh, Đào Gia Thiên lúc này trào dâng một ảo giác.
Anh nhíu nhíu mày, anh không thích cảm giác bị trái tim khống chế này chút nào.
Anh rất ghét người phụ nữ này.
Anh sẽ không bao giờ thích người phụ nữ này.
Anh không biết anh trước đây thế nào, nhưng anh bây giờ sẽ không bao giờ có tình cảm với cô đâu.
Nhưng gần đây anh, anh vậy mà lại quen với việc có cô bên cạnh rồi.
…..
Nước súp trong nồi đã sôi.
Mộc Như Phương thả sủi cảo vừa gói vào nồi.
Cô nghe bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng xe khởi động.
Đào Gia Thiên đi mất rồi.
Khóe môi cô từ từ cong lên, như thể chuyện đó cũng chả ảnh hưởng gì tới cô cả, Mộc Như Phương vẫn thản nhiên tiếp tục nấu sủi cảo.
Người làm đi tới dùng thủ ngữ nói: “Cậu chủ đi rồi.”
Mộc Như Phương chỉ gật đầu nhè nhẹ.
Sủi cảo được nấu xong, Mộc Như Phương bảo người làm ăn cùng với mình nhưng cô ấy không dám, cô ấy sợ tới nỗi sắp khóc luôn, Mộc Như Phương làm cho hai người ăn lận, cô còn đặc biệt làm một phần cho một người đàn ông nữa nên phải ba bốn người phụ nữ mới ăn hết.
Cô còn chưa đi ra tới cửa thì hai tên ám vệ đã chặn cô lại: “Cô Mộc, cô không được ra ngoài.”
Mộc Như Phương đứng ở cửa: “Diên Phong đâu?”
Cô khẽ cười: “Tôi tìm anh ta.”
Một người ám vệ trong số đó lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc, khoảng chừng 5 phút sau thì xe của Diên Phong đã dừng ở trước cửa, anh bước vào: “Cô Mộc, có chuyện gì sao?”
Mộc Như Phương đi vào nhà: “Anh ấy đi rồi, tôi đã làm bữa sáng, anh có ăn không, không ăn sẽ hư mất.”
Cô cũng không biết đám người ám vệ của Diên Phong nghỉ ở đâu, chắc là ở căn biệt thự nhỏ phía sau, cách đây rất gần, chỉ cách chừng vài phút mà thôi, mấy người ám vệ này sẽ đổi ca với nhau sau sáu giờ.
Kiều Họa đã quan sát rất kĩ.
Diên Phong vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, tuy Mộc Như Phương bị nhốt ở đây, nhưng anh đã xem Đào Gia Thiên là chủ nhân, vậy thì Mộc Như Phương chính là nữ chủ nhân rồi.
Trong tiềm thức của Diên Phong, tuy vợ chưa cưới của Đào Gia Thiên là Ngu Thanh Âm, nhưng nữ chủ nhân….vẫn là Mộc Như Phương.
Bất kể người phụ nữ này có tốt hay xấu, miễn đó là người phụ nữ mà cậu chủ thích là được.
Mộc Như Phương không có cưỡng cầu hay ép buộc, cô bưng một dĩa sủi cảo ra cùng với một đôi đũa sạch rồi đưa cho Diên Phong: “Tôi làm hai loại, nhân thập cẩm và nhân thịt.”
Nụ cười của cô rất đẹp.
Đặc biệt là vào buổi sáng, nó trông như một giọng sương long lanh tươi đẹp vậy.
Diên Phong do dự một lát rồi mới nhận lấy. Anh ta dường như ăn mà không hề nhai, ăn rất nhanh. Sau khi Diên Phong ăn xong, Mộc Như Phương cầm lấy chiếc đĩa. Ánh mắt anh rơi trên ngón tay của Mộc Như Phương,mỗi một cọng tóc mỗi một ngón tay của người phụ nữ xinh đẹp này đều đẹp rực rỡ. Những ngón tay của cô ấy rất thon thả, mảnh khảnh,các khớp xương vô cùng cân đối, móng tay được cô cắt tỉa rất gọn gàng,đầu móng tròn trịa và không hề sử dụng sơn móng tay, rất là sạch sẽ.
Chiếc móng tay trong suốt mang theo chút hồng hồng.
Hai ba ngón tay của cô có dán băng cá nhân.
Giống như là bị dao cắt trúng vậy.
Mấy hôm nay đều là tự tay cô làm bữa sáng rồi bữa tối.
“Cô Mộc, cô muốn làm gì?”
Mộc Như Phương nghe thấy liền mỉm cười, ánh nắng mặt trời chiếu trên gương mặt cô nhưng dưới đôi đồng tử chỉ tràn đầy sự lãnh đạm, ánh mắt lạnh lẽo như lưu ly: “Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn sống yên ổn một chút thôi cũng không được sao? Không phải các người đều nói tôi phải nịnh nọt lấy lòng anh ta sao?”
Diên Phong liền lên tiếng nhắc nhở: “Cậu chủ không còn là người yêu thích cô như trước đây nữa, tôi hy vọng cô nhớ kỹ, cô đừng ảo tưởng rằng chỉ bằng vài câu nói là có thể gạt được cậu ấy.”
“Tôi không có muốn gì cả, tôi chỉ muốn gặp con gái của tôi thôi, tôi cũng không hề có ý định muốn chạy trốn, tôi chỉ muốn gặp con của tôi.”
Nhà họ Đào bọn họ cướp đi giọt máu của mình, cô cũng muốn cướp đi huyết mạch nhà bọn họ, Đào Gia Thiên, đây là cô bất đắc dĩ nên mới phải dựa vào người đàn ông như anh.
“Hôm nay có thể.” Diên Phong nói.
Mộc Như Phương đáp: “Cảm ơn.”
……