(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 351: Qua đây bôi thuốc cho tôi
Mộc Như Phương nhận điện thoại là chị Từ gọi đến.
“Lí Uyển à, cô bây giờ ở đây? Bây giờ mau đi đến phòng của tổng tài quét dọn đi”.
Mộc Như Phương tắt điện thoại, bây giờ sao?
Bây giờ đi sao?
Cô suy nghĩ vài phút, cầm lấy xô nước và cây lau nhà đến nhà về sinh, từ trong túi lấy ra một chiếc bút cacbon, tìm cái gương, trên dái tai của mình chấm một nốt ruồi đen.
Sau đó lấy xuống khẩu trang, trên đôi má của mình chấm lên chút tàn nhang, nhìn mặt của mình bên mặt trái là vết sẹo khó coi, bên cạnh sống mũi đều là tàn nhang, sắc mặt vàng đậm, dáng vẻ thô bỉ dễ bảo, mang cái kính quê mùa, mặc bộ đồ làm việc to rộng màu xám, thêm vào đó là cái lưng gù.
Như vậy là một người phụ nữ thông bình thường xấu xí.
Cô vừa ý gật đầu, lúc này mới đeo khẩu trang lên, tốc độc nhanh nhất đi đến cửa phòng làm việc của tổng tài.
Trợ lí sớm đã đợi ở cửa phòng, nhìn thấy Mộc Như Phương đến, liền đi qua giáo huấn một trận: “Sao bây giờ cô mới đến, quá lề mề rồi, có muốn ở đây làm việc không”.
Mộc Như Phương gật đầu ngoan ngoãn, trợ lí nhớ ra vừa nãy ở trong phòng làm việc nhận được một trận quá sức chịu đựng, nhân vật lớn như Đào tổng anh đương nhiên chọc không nổi, chỉ có thể tìm nhân viên vệ sinh như Mộc Như Phương đến để trút cơn giận.
Mộc Như Phương đi vào phòng làm việc của tổng tài, cô cúi thấp đầu nhìn xuống đống bừa bộn trên thảm, rải rác các loại văn kiện.
Không khí bên trong mang đến khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng cho người đàn ông này.
Có chút lạnh người.
Mộc Như Phương cố gắng nín thở, không dám ngước mắt lên xem, cố gắng tránh va chạm với tầm nhìn của anh, cô là nhân viên vệ sinh, bắt đầu chầm chậm dọn dẹp những văn kiện rơi trên mặt đất, thu xếp vào với nhau xong, đằng sau có ánh mắt lạnh lẽo khiến cô hít thở run bần bật lên.
Anh đang nhìn cô-----. Hãy tìm đọc trang chính ở ++ TRUMTR UYEN. c om ++
Động tác của tay Mộc Như Phương càng nhanh, đột nhiên đầu ngón tay truyền đến đau kịch liệt, cô rút ngón tay lại, nhìn máu ở trên ngón tay, dưới văn kiện trên thảm có mảnh vỡ thủy tinh trong suốt, đàn ông đem đồ trên bàn làm việc gạt xuống tất nhiên còn có cốc nước.
Nhưng động tác của Mộc Như Phương không hề dừng lại, giả vờ không có việc gì xảy ra, sau lưng lạnh lẽo nhưng ánh mắt cực nóng khiến cô đến vết thương ở ngón tay đau thế nào cũng không nhận ra, nhanh chóng thu dọn xong, dường như giống là giống chạy ra khỏi chiến trường, cúi đầu đến mức thấp nhất, sau khi thu dọn xong hai tay nắm chặt, cầm lấy rác chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Đào Gia hiên ngẩng mắt nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ: “Đứng lại—“
Tim Mộc Như Phương lúc này dường như ngừng đập rồi.
Anh biết tối qua là cô sao?
Không, anh luôn hôn mê làm sao có thể nhìn rõ đó là cô, Mộc Như Phương nhớ ra bản thân bây giờ là bộ dạng như này, khuôn mặt xấu xí, cô ổn định tâm trạng sau đó qua người, cúi đầu.
Người đàn ông đứng lên, khuôn mặt tuấn tú thành thục, thân hình khá cao, ánh mắt của anh luôn nhìn trên người phụ nữ cúi thấp đầu: “Tôi nói qua đây, chẳng lẽ cô là người điếc sao”?
Thân ảnh cao to liền đi đến ghế sô pha, cằm dưới hất lên, Mộc Như Phương đem dụng cụ vệ sinh ở trong tay xuống, nơm nớp lo sợ đi qua, trời biết lúc cô nhìn thấy mấy hộp thuốc đặt ở trên bàn trà, tim của cô có bao nhiêu hoảng loạn.
Đào Gia Thiên cởi sơ mi ra, lộ ra vải gạt trắng ở ngực, vẫn là hình dáng tối qua Mộc Như Phương băng cho, buộc bằng băng y tế, băng gạt sớm đã nhiễm máu, máu không ngừng chảy ra ngoài, mà trên mặt người đàn ông tuấn tú này một chút nét đau đớn cũng không có.
Vẫn là lạnh giống như băng.
Anh như bậc đế vương cao quý: “Qua đây bôi thuốc cho tôi”.
Mộc Như Phương ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, mắt kính của cô hiện lên hơi màu trà cảm quang, cho nên Đào Gia Thiên chỉ là nhìn một cái dáng vẻ ngoan ngoãn của người phụ nữ đeo khẩu trang, liền quay mặt đi.
Loại phụ nữ thân phận thấp kém này, anh không đáng đi thăm dò với cô.
Chỉ là cảm thấy, người phụ nữ xấu này lại cực thuận mắt.
Mộc Như Phương dùng ánh mắt cẩn thận thăm dò sắc mặt của Đào Gia Thiên, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng của anh, cô liền phở phào một hơi, anh căn bản không nhận ra cô, như vậy tốt quá, cô nhanh nhẹn mở hộp thuốc ra, vòng qua Đào Gia Thiên lần nữa.
Dựa vào anh rất gần, người đàn ông nheo mắt lại nghỉ ngơi.
Vì vậy Mộ Như Phương ngửi được mùi thuốc lá nhàn trên người đàn ông này, không nồng, lúc trước bản thân anh không phải là người hay hút thuốc, bởi vì cô không thích, cô không thích anh sau khi hút thuốc uống rượu chạm vào cô, cho nên Đào Gia Thiên cũng rất ít khi đụng đến rượu và thuốc.
Nhớ đến lúc trước, đáy mắt Mộc Như Phương hơi ảm đạm, động tác nhanh nhẹn dùng dao cắt đi băng gạt, động tác của cô không tính là nhẹ, cũng không coi là thô lỗ, nhưng mà rất nghiêm túc, lúc lấy miếng vải trên vết thương xuống, động tác của cô chỉ là dừng một lúc, sau đó xé ra, cô lúc đó cảm nhận rất rõ cơ bắp của người đàn ông co chặt lại.
Sau đó không có động tác gì nữa, lật hộp thuốc giả vờ không biết nên dùng thuốc gì, ngón tay do đã có máu, hòa vào máu trên vết thương của người đàn ông, ngón tay trắng nõn đỏ tươi một mảng.
Đào Gia Thiên mở đôi mắt đen ra, hai tay dần dần nắm chặt lại, anh hơi híp mắt nhìn người phụ nữ, cô quỳ một chân trên thảm, ngẩng đầu giúp anh xử lí vết thương, động tác không rõ ràng, ngón tay đang run, nói thật làm anh có chút đau, nhưng điểm này anh có thể nhịn, so với những cô gái ẻo lả cố ý thừa cơ nịnh nọt mà nói, người phụ nữ xấu này càng vừa mắt hơn.
Mộc Như Phương không dễ dàng bôi thuốc cho anh, cô cầm một miếng vải gạc để lên trên vết thương, không có động đậy, cô không dám thể hiện quá rõ ràng, như vậy sẽ khiến anh hoài nghi.
Quả nhiên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Trước tiên dùng thuốc cầm máu”.
Cô mới giả vờ bừng tỉnh quay lại cúi thấp đầu, dựa theo anh nói bôi thuốc cầm máu trước, sau đó băng bó, cố ý băng lỏng một chút, anh cười lạnh lùng: “Cô chưa ăn cơm sao”?
Mộc Như Phương nhỏ tiếng đáp lại, mới dùng lực băng chặt, cuối cùng thắt nơ con bướm.
Đào Gia Thiên từ góc độ này nhìn dái tai trắng nõn của người phụ nữ, bên trên có một nốt ruồi đen, anh lập tức rời mắt, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ Lí Uyển, việc tôi bị thương cô nếu cô dám tiết lộ ra ngoài, tôi sẽ không tha cho cô”.
Mộc Như Phương run rẩy, lập tức xua tay ý bản thân sẽ không nói ra.
Sau đó thu dọn hộp thuốc, cầm lấy dụng cụ về sinh rời đi.
Đào Gia Thiên từ từ đứng dậy, không khí bên trong dường như có mùi thơm trên người phụ nữ, là mùi nước hoa, mùi nước hoa rẻ tiền rất tầm thường, khiến anh cau mày.
Đến phòng nghỉ ngơi, anh mở tủ quần áo đổi chiếc áo sơ mi, ngoài sắc mặt hơi trắng ra, từ đầu đến cuối không có bất cứ biểu hiện cảm giác đau đớn nào, dường như giống như anh không bị thương vậy.
-
Mộc Như Phương tuy có sợ anh, hết sức trốn tránh.
Nhưng mà cũng nghĩ đến một vấn đề chính là, anh sao lại bị thương? Lúc trước Đào gia là xã hội đen, đắc tội không ít người, người muốn Đào Gia Thiên chết không hề ít, Đào Gia Thiên cũng không phải nhân vật đơn giản, có thể hạ anh chắc cũng là dùng không ít công sức.
Vui mừng là tối hôm qua không có mở đèn, rất tối, đã là 9 giờ rồi, đèn đã tắt từ sớm, rơi vào một màn tối đen, camera 360 độ chụp được mơ hồ đường nét của cô, giống như khảm vậy, sau đó liền chuyển đến góc khác.
Không có phát hiện ra cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");