Có vấn đề gì cứ nói rõ ràng, như vậy sống với nhau cũng dễ dàng hơn.
Chí ít cũng sẽ không mang đến phiền phức không cần thiết cho cô.
Lạc Dịch Bắc quay lưng về phía cô, sống lưng ưỡn thẳng tắp, cô không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng dường như mơ hồ cảm giác sự lạnh lùng trên người anh, đã nhạt đi một chút.
Phương Trì Hạ cẩn thận từng chút một để ý phản ứng của anh, lại bổ sung một câu, "Vừa nãy em với anh ta không xảy ra chuyện gì cả."
Lạc Dịch Bắc quay người lại phía cô, ánh mắt quét qua mặt cô, bước tới bên cạnh cô, nhìn chằm chằm đôi môi béo mập như hoa anh đào của cô, một tay ôm lấy eo cô, siết cô vào trong ngực, dưới ánh mắt hơi dừng lại của Phương Trì Hạ, cúi người, môi bỗng nhiên chiếm lấy môi cô.
Động tác của anh rất thô lỗ, không phải hôn, mà là cắn.
Ngậm môi cô, kịch liệt mà lôi kéo, mút, hút, mút môi dưới của cô đến khô nứt, đỏ bừng đến có chút hơi sưng.
"Lạc Dịch Bắc, anh làm gì vậy?"
"Đau quá!"
"Khốn nạn, anh nhẹ nhàng chút coi, đau!"
Phương Trì Hạ hô khẽ, liên tục né tránh khỏi lồng ngực anh, giơ tay đánh anh, nắm đấm nặng nề mà rơi vào lồng ngực anh, bàn tay vừa phẫn hận bất bình vừa tàn nhẫn đánh anh mấy cái.
Cô gọi đến mức rất đáng thương, động tác Lạc Dịch Bắc hơi dịu dàng hơn một chút, trước cắn, sau chậm rãi biến thành hôn.
Hai người còn đang trước mặt mọi người, sắc mặt Phương Trì Hạ có chút không dễ chịu, tay nâng đầu anh, anh đẩy ra một chút, "Đừng như vậy, có chuyện gì về nhà lại nói."
Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu lên, đầu ngón tay nâng cằm cô lên, chuyển qua mặt cô, hài lòng nhìn đôi môi đang sưng đỏ của cô, thậm chí còn ác liệt mà duỗi lòng bàn tay xoa lại xoa, nắm cô tay đi vào phòng rửa tay.
"Sao vậy?" Phương Trì Hạ không rõ mục đích của anh, đi theo phía sau anh, bước chân lảo đảo.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, dẫn cô đi tới bồn rửa tay, kéo tay cô xuống vòi nước.
Anh đang giúp cô rửa tay bằng nước rửa tay và còn rất nhiều thứ, rất tỉ mỉ mà xoa nắn toàn bộ mỗi một tấc da thịt trên tay cô, như là trên tay cô có vi khuẩn gì đó vậy.
Cái tay kia vừa vặn là bàn tay vừa nãy bị Phí Tư Nặc nắm.
Phương Trì Hạ thẫn thờ tùy ý anh muốn làm gì thì làm, bỗng nhiên liền hiểu rõ mục đích của anh.
Anh làm việc này, cùng với vừa rồi cắn cô, tất cả đều bởi vì vừa rồi Phí Tư Nặc động vào cô sao?
Ý thức được vấn đề này, trong lòng Phương Trì Hạ hiểu rõ.
Thật biến thái!
Lạc Dịch Bắc còn đang giúp cô rửa tay, cũng không biết rửa bao lâu, giơ tay cô lên, lấy khăn tay bên cạnh lau giúp cô, nắm tay cô ung dung thong thả mà đi về chỗ Kình Mộ Thần và Đồng Nhan.
Phương Trì Hạ bị anh dằn vặt lâu như vậy, trên môi đau đến rát, một đường đi về, trong lòng rất phiền muộn.
Rõ ràng mình không hề làm gì cả, anh dựa vào cái gì đối xử như vậy với cô?
Nhìn chằm chằm anh ở phía trước, ánh mắt cô trầm xuống, bỗng nhiên gọi anh lại, "Lạc Dịch Bắc!"
"Chuyện gì?" Lạc Dịch Bắc dừng bước lại, nghiêng đầu, ánh mắt xa xôi nhìn lướt qua mặt cô.
Dường như tâm trạng anh bây giờ tốt hơn rất nhiều, lúc nói chuyện đã biến thành giọng điệu lơ đãng như bình thường.
Phương Trì Hạ yên lặng nhìn anh, bước tới bên cạnh anh, sau đó làm động tác mà Lạc Dịch Bắc cực kỳ bất ngờ.
Hai tay quấn lấy cổ anh, ôm anh, mũi chân cô nhón lên, mặt đưa sát về phía anh, sau đó, đến gần môi anh liền cắn ——
Hành vi của Phương Trì Hạ chỉ do trả thù, cắn cực kỳ dùng sức, giữa răng môi hai người thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được vị máu.