Đầu ngón tay anh luôn vỗ về chơi đùa dây nịt của cô, quấn quanh dây nịt bằng chất liệu mỏng vào đầu ngón tay, cảm giác kia, như là một giây sau sẽ xé ra.
Mặt anh dán lên mặt cô rất gần, hô hấp phả lên trên mặt cô, ấm áp lại xốp giòn ấm.
"Nên trở về đi!". Thân thể Phương Trì Hạ cứng ngắc, sợ anh xằng bậy, giơ cánh tay lên chống đỡ ở giữa mình và anh.
Lạc Dịch Bắc không quan tâm cô, kéo tay cô ra, kìm nó chống lên vách tường, tay lớn cầm lấy cổ tay cô.
"Lạc Dịch Bắc, đến cùng anh muốn như thế nào?". Phương Trì Hạ đối với hành vi của anh hơi có chút phiền muộn, ánh mắt nhìn anh như muốn phóng hỏa.
"Tính tình nóng nảy như vậy sao?". Lạc Dịch Bắc ngẩng đầu nghễ liếc cô một cái, nói chuyện rất tản mạn.
Phương Trì Hạ sắc mặt cương cương.
Bị một người người đàn ông ngăn ở toilet tùy thời có thể có người ra vào, cô không tức giận mới không bình thường á?
Lạc Dịch Bắc chậm rãi nâng mặt cô lên, tầm mắt chuyển hướng sang môi cô, đầu ngón tay chế trụ cái cằm khéo léo tinh xảo của cô, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi nghiêng qua.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, ý thức được anh muốn, mặt hơi nghiêng bên cạnh, phản xạ có điều kiện tính tránh đi.
Một động tác, làm cho hàng mày Lạc Dịch Bắc nhíu lại, cứng nhắc ép mặt cô ngay ngắn.
Phương Trì Hạ có chút căm tức hành vi của anh, giơ cánh tay lên muốn đánh anh, Lạc Dịch Bắc lại thuận thế cũng chế trụ tay kia của cô.
Gấp kìm bộ ngực anh, khuôn mặt tuấn tú lại gần, còn không có động tác, sau lưng, một giọng nói thình lình vang lên: "Công chúng ở đây đó!".
Trong âm thanh Trong trẻo nhưng lạnh lùng hàm chứa trêu tức, tựa hồ còn rất nhàn tản.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, Lạc Dịch Bắc cũng khẽ giật mình.
Ánh mắt Hai người đồng thời nghiêng đi, thoáng nhìn Kình Mộ thần đột nhiên đi tới, sắc mặt Phương Trì Hạ có chút xấu hổ, mãnh liệt đẩy Lạc Dịch Bắc, không được tự nhiên xoay mặt qua chỗ khác.
Thân thể Lạc Dịch Bắc ngăn trở cô, điềm nhiên như không có việc gì giúp cô sửa sang lại dây nịt, quét mắt nhìn Kình Mộ Thần một cái: "Sao bước đi lại không có âm thanh?".
"Tôi đã làm cho âm thanh vang lên hết cỡ”. Kình Mộ Thần liếc anh một cái, giống như người không có việc gì, trực tiếp tiến vào toilet: “Làm như tôi không tồn tại là được rồi, các người tiếp tục”.
Khẩu khí anh rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy gặp Lạc Dịch Bắc và Phương Trì Hạ thân mật nhau là chuyện ngoài ý muốn, lạnh nhạt từ đầu tới cuối.
Lạc Dịch Bắc đưa mắt nhìn bóng lưng anh tiến vào, khóe mắt rút một chút.
Phương Trì Hạ mãnh liệt đẩy anh ra, quay người đi ra nhà hàng.
Sau khi trở về, ăn bữa tối, mấy người tiếp tục.
Lạc Dịch Bắc cũng không nhiều lời với Kình Mộ Thần, toàn bộ hành trình gần như chỉ có âm thanh của Đồng Nhan và Phương Trì Hạ.
Thời điểm chấm dứt là chín giờ.
Hôm nay Đồng Nhan và Kình Mộ Thần vừa mới đến Nice, ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, sau bữa ăn tối, trực tiếp quay về nhà bên cạnh Kinh gia thu xếp.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ còn lại hai người Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc.
Phương Trì Hạ đứng ở giao lộ, vừa bắt đầu chuẩn bị đón xe cho mình, Lạc Dịch Bắc lại bá đạo đỗ xe trước mặt cô, ngăn tầm mắt của cô lại.
"Đi lên!". Ánh mắt quét lên mặt cô, anh yêu cầu.
Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm anh một lát, do dự, có nên mở cửa xe ngồi lên.
Trở lại biệt thự, Phương Trì Hạ vào nhà trước.
Lạc Dịch Bắc chậm rãi ở sau lưng cô, ánh mắt lẳng lặng rơi trên người cô, tựa hồ đang trầm tư cái gì đó.
Hoa viên biệt thự rất lớn, đường hai người đi là đá cuội, xung quanh rất an tĩnh, sương mù mông lung.
Hai người một trước một sau đi tới, thời điểm đi được một nửa hoa viên, âm thanh Lạc Dịch Bắc thình lình vang lên: "Chuyện ván bài lần trước ở du thuyền, nếu như em không nhúng tay vào, tôi sẽ thắng!".