Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 300




Bố cục của suối nước nóng Lạc gia là, mặt sau dựa vào một ngọn núi, trên núi có dòng suối tí tách chảy xuống, sau đó uốn lượn chảy vào trong suối nước nhỏ hẹp.

Xung quanh gieo trồng rất nhiều cây cối kỳ lạ cổ quái, một năm bốn mùa lá cây có thể biến hóa vài loại nhan sắc, mặt suối tùy thời đều sương mù mờ mịt, rất thiên nhiên, rất đẹp, còn rất mãn nguyện.

Lúc trước Lạc Dịch Bắc đi đến suối nước nóng đợi, Phương Trì Hạ đứng quay lưng về phía anh đang ngâm mình ở trong hồ nước tắm rửa.

Mặt nước bao quanh cô, tiếng nước chảy thỉnh thoảng vang lên.

Hai người đứng quay lưng về phía nhau, anh tùy thời đi đến chỗ nào cũng bắt mắt như đèn tựu quang, Phương Trì Hạ rất rõ ràng đã chú ý tới anh.

Nếu như lúc bình thường, thời điểm cô ở phòng tắm bị anh gặp được, mặt sẽ đỏ tới mang tai đẩy anh ra ngoài.

Nhưng hôm nay, cô nghiễm nhiên xem anh giống như không tồn tại, thậm chí nhìn cũng chưa từng nhìn anh một cái, vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ ngâm mình.

Bỏ qua như vậy, làm cho Lạc Dịch Bắc có chút khó chịu.

Càng làm cho anh căm tức là hành vi kế tiếp của Phương Trì Hạ.

Anh ngay trước mặt, cô ngâm ở trong suối nước nóng một lát, về sau lại đến dưới mi mắt anh, cầm quần áo vốn dĩ đặt ở chỗ anh lên, không coi ai ra gì mặc vào.

Tất cả một loạt động tác, cũng không thấy trên mặt cô có nhiều xấu hổ, cảm giác kia, phảng phất như Lạc Dịch Bắc chính là không khí.

Cô từ đầu tới cuối rất bình tĩnh, ngược lại Lạc Dịch Bắc bên cạnh, trên người giống như là có một đống lửa nóng quanh quẩn lấy anh, nhất là thời điểm mắt thấy cô mặc quần áo.

Yết hầu Lạc Dịch Bắc hơi khô chát, ánh mắt màu xanh yếu ớt.

Cô gái này vậy mà lạnh nhạt tắm rửa, mặc quần áo ngay trước mặt anh như vậy!

Lúc nào thì tu luyện tới loại tình trạng bình tĩnh ở tình huống này?

Lạc Dịch Bắc rất không hiểu.

Phương Trì Hạ cảm nhận được tầm mắt bất thường của anh, nhưng lại không quan tâm.

Tự mặc quần áo vào, quay người, cô trực tiếp đi vào trong biệt thự.

Tầm mắt Lạc Dịch Bắc di động theo bóng lưng cô, như là bị dính chặt, không dời được.

Hai người một trước một sau trở lại biệt thự, sau đó Phương Trì Hạ tiến vào phòng bếp.

Cô đang chuẩn bị bữa sáng, thế nhưng, nhìn sức ăn, có vẻ như chỉ chuẩn bị phần cho một người.

Thời điểm bưng ra, cũng là như thế.

"Vì sao không có tôi?". Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm phần ăn nhỏ đến đáng thương trong tay cô, khuôn mặt hơi có chút vặn vẹo.

"Không muốn, anh chưa trả tiền lương người làm cho tôi". Phương Trì Hạ không chớp mắt tiếp tục ăn phần của mình, cùng ăn sảnh, vừa để xuống bàn ăn, ngồi xuống.

"Không có tiền lương cho người hầu". Lạc Dịch Bắc vài bước đi theo qua, kéo cái ghế.đối diện cô ngồi xuống, lấy từ trong ví tiền ra một cái thẻ giao cho cô, "Ngược lại tôi có bà xã, vô hạn ngạch đảm nhiệm xoát”.

Phương Trì Hạ không để ý đến anh, thậm chí nhìn cũng chưa từng nhìn tấm thẻ kia, cúi thấp đầu ăn phần của mình như cũ.

Sáng nay cô chuẩn bị thức ăn có chút ít, kỳ thật bình thường Lạc Dịch Bắc cũng không thấy cô ăn nhiều, thế nhưng bữa ăn này ít đến thương cảm.

Sức ăn như vậy, làm cho anh muốn cướp của cô, cũng cảm thấy đó là tội ác.

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm thức ăn của cô một hồi lâu, thình lình nói một câu: "Tâm tình không tốt?".

Phương Trì Hạ không lên tiếng.

"Kỳ thật, chuyện đêm đó..." Lạc Dịch Bắc tựa hồ là muốn nói gì đó, nhưng mà, lời vừa mới mở miệng, lại bị một cuộc điện thoại ngăn chặn.

"Lạc thiếu, buổi chiều có hội nghị..." một trợ lý công ty gọi tới, nói là buổi chiều còn có một hội nghị.

"Câm miệng!”. Lạc Dịch Bắc lạnh trầm mặt, rống đối phương một cái, hai chữ tắt điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.