Doãn Minh Dương vừa xử lí xong công việc, anh tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại trên bàn reo lên, đi đến cầm lấy điện thoại lên xem.
Mi tâm chợt nheo lại khi thấy tên người gửi tin nhắn kia.
Đã lâu rồi người này không liên lạc, đột nhiên gửi tin nhắn là có ý gì?
Anh nhấn vào tin nhắn, những tấm hình đồng loạt đập vào mắt.
Trong hình, Thanh Mộc Tinh đang ngồi trên đùi Cung Dực cầm một chai rượu ngẩn đầu uống, tấm cuối cùng là tựa vào người Cung Dực, điệu bộ như đã rất say.
Anh nắm chặt điện thoại, cố làm cho bản thân thật bình tĩnh sau đó gọi cho Cung Dực.
Cuộc gọi đỗ chuông một lúc thì bên kia mới bắt máy, loa điện thoại vang lên giọng trêu chọc.
"Doãn tổng gọi đến cũng nhanh thật đó!"
Doãn Minh Dương không muốn dòng do, trực tiếp nơi thẳng vấn đề.
"Ý cậu là gì?"
Cung Dực mới vừa tắm xong, thân dưới choàng một chiếc khăn thong thả tựa lưng lên giường.
"Còn không rõ sao? Hương vị hôn thê cậu cũng không tệ!"
Trong người Doãn Minh Dương như có lửa cháy phừng phực, anh gằng giọng.
"Cung Dực! Đừng đùa với lửa, Thanh Mộc Tinh đang ở đâu?"
Hắn nhếch môi khinh bỉ.
"Chẳng phải lúc trước cậu hận cô ta lắm à? Bây giờ sao nóng lòng như thế? Mà cũng chẳng hiểu, đã là vợ tương lai của cậu rồi không an phận ở trong thành phố chạy đến Thừa Châu làm gì nhỉ?"
"Thừa Châu?"
Mi tâm Doãn Minh Dương chau lại, chẳng phải cô nói là đến Tây Thành quay phim sao? Hiện giờ lại ở Thừa Châu?
"Sao? Không biết luôn à?"
Doãn Minh Dương không nói không rằng nhanh chóng cúp máy, nhấn vào số của Thanh Mộc Tinh gọi điện nhưng có gọi bao nhiêu lần, cũng chẳng ai bắt máy. Anh tức giận ném mạnh điện thoại xuống đất, màn hình lập tức bể tan nát.
Một lúc sau, anh mới bình tĩnh lại, đi đến nhặt chiếc điện thoại kia lên, tuy màn hình điện thoại đã nát bấy nhưng vẫn còn sử dụng được. Anh dùng ngón tay nhấn vào danh bạ, miển thủy tinh đâm vào đầu ngón tay ứa máu, anh cũng chẳng quan tâm.
Điện thoại vang lên giọng của Lục Tấn.
"Doãn tổng! Ngài có gì sai bảo ạ?"
Âm giọng sắc bén lạnh lùng phát ra.
"Điều tra cho tôi, Thanh Mộc Tinh có quay phim ở Tây Thành không!"
...
_______________
Thanh Mộc Tinh được Duệ Long và Mễ Linh đưa đến bệnh viện. Vì uống quá nhiều rượu nên cô đã bị viêm loét dạ dày, phải nằm viện tịnh dưỡng bốn năm ngày trời mới được xuất viện, khi cô ra khỏi viện cũng đã hết một tuần đành thu dọn sắp xếp về thành phố.
Khi đi được nửa đường, thì nhận được điện thoại của Lăng Linh Sương bảo cô trực tiếp đến Kim Hải họp mặt mọi người, ăn mừng thành công của bộ phim Danh Môn Bất Diệt. Thế nên cô bảo đi đến đó.
Bởi vì bọn họ xuất phát từ chiều nên đến tối muộn mới đến được. Thanh Mộc Tinh tạm biệt Duệ Long và Mễ Linh rồi đi vào trong.
Vừa nhìn về phía cổng, cô đã thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông, ngay lập tức lên tiếng gọi.
"Minh Dương!"
Thanh Mộc Tinh chạy một mạch về phía anh vòng tay ôm anh thật chặt, đã mấy ngày nay, cô chưa gặp mặt anh nên rất nhớ.
Thật kì lạ, lúc cô cô nhập viện rồi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, điều đầu tiên cô nghĩ đến đó chính là anh nên lụt điện thoại trong túi sách ra muốn gọi cho Doãn Minh Dương nhưng vừa mở màn hình thấy vô số cuộc gọi nhỡ từ anh, cô nhanh chóng gọi lại nhưng đối phương không hề bắt máy một cuộc gọi nào.
Thế nên cô vô cùng lo lắng cho anh, không ngờ mới về đã gặp mặt được, cô vui đến phát khóc không nhận ra sự khác lạ của anh.
"Dương! Sao mấy ngày nay anh gọi cho em, cũng không bắt máy khi em gọi đến!"
Doãn Minh Dương chỉ đứng im, không đáp lại cái ôm của cô, nhàn nhạt cất lời.
"Tôi bận!"
Nghe anh nói, đáy lòng cô thất vọng vô cùng, nhưng cô vẫn tự nghĩ anh là chủ của Truyền thông Thịnh Thế, lại là Tổng giám đốc của Doãn thị, trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian dành cho cô.
Thanh Mộc Tinh ngoan ngoãn gật đầu, không muốn anh phiền lòng, tay buông anh ra mỉm cười.
"Ừm! Anh vừa mới đến sao?"
Doãn Minh Dương nhẹ gật đầu.
"Vậy em vào trước nhé!"
Dường như phát hiện anh lạnh nhạt với cô hơn lúc trước, Thanh Mộc Tinh có chút đau lòng, cô sợ anh lại như trước kia, nên né tránh đi một mạch vào trong.
Doãn Minh Dương nhìn bóng dáng nhỏ kia, trong lòng hỗn loạn vô cùng, anh hiện giờ cũng chẳng biết đối diện với cô như thế nào.
Bên trong đã nhập tiệc lâu rồi nên vừa bước vào đã được chú ý, mọi người thấy cô liền tiếp đón nồng nhiệt, lúc sau Doãn Minh Dương cũng vào trong, trong phòng bao càng nóng lên, mọi người chọn bài hát hăng say, đa số đều cố tình chọn những ca khúc cô sáng tác rồi bắt ép cô hát.
Thanh Mộc Tinh hát được hai bài thì đã mệt, bởi cô mới vừa xuất viện. Thức ăn, bia rượu trên bàn rất nhiều, cũng chẳng ăn một miếng, không phải cô kiên cử gì, nhưng bị bệnh dạ dày, ăn rất khó khăn, dường như mới nuốt xuống thì đã nôn ra tất cả, còn rượu không nói cũng biết, nếu lại uống chắc cô phải nằm viện thêm cả tháng nữa.
Lăng Linh Sương thấy cô trầm tính hơn bình thường nên nâng lên ly rượu đưa cho cô.
"Sao chị thấy em không vui chút nào vậy? Nào, uống một ly với chị!"
Cô lập tức lắc đầu từ chối.
"Dạ dày em mấy nay không tốt nên không uống được!"
Lăng Linh Sương tưởng cô vẫn còn dè dặt với chuyện hôm bữa.
"Yên tâm, chị không bỏ thứ gì vào nữa đâu!"
Cô vẫn lắc đầu.
"Chị, em nói thật đó!"
Bây giờ nhìn thấy rượu, cô lại nhớ đến năm chai rượu hôm bữa mà nổi hết da gà. Lăng Linh Sương cũng không ép cô.
Buổi tiệc tan tầm khoảng 11 giờ tối, mọi người đều say sỉn trở về, Thanh Mộc Tinh tùy tiện bắt một chiếc taxi về biệt thự.
《Đừng xem chùa》