Đến chiều thì Duệ Long báo tin, người tên Cung Dực kia sẽ đến quán Bar ở thành phố vào 8 giờ tối, Thanh Mộc Tinh quyết định sẽ đi đến đó cầu xin người kia giúp đỡ. Có điều việc này khó hay không thì tùy thuộc vào người tên Cung Dực kia.
Tối đến cô chuẩn bị kĩ càng, khoát lên người một chiếc váy màu tím bó sát gợi cảm, không phải cô muốn khoe khoang vẻ đẹp của mình, nhưng vào vũ trường cũng phải ra dáng một chút.
Lúc này điện thoại của Thanh Mộc Tinh reo lên, không ai khác là chồng tương lai của cô gọi, môi nhỏ mỉm cười, tay nhanh chóng bắt máy, màn hình hai người liền kết nối với nhau nên nhìn thấy rất rõ đối phương.
"Chồng à! Anh nhớ em rồi sao?"
Doãn Minh Dương đang còn trong phòng làm việc, cả ngày nay anh đều nhớ đến cô gái nhỏ của mình, không kiềm lòng được gọi đến cho cô, không ngờ mới bắt máy cô đã nói trúng tim đen của anh rồi. Cũng không sau, nhớ hôn thê của mình cũng không phải xấu nên nhẹ "Ừm!" một tiếng.
Thanh Mộc Tinh lại nổi hưng trêu chọc.
"Ya! Lần đầu tiên anh thừa nhận đó nha! Chồng à! Em cũng rất nhớ anh!"
Anh nhẹ gật, ánh mắt từ sấp tài liệu quét đến cô thì nheo mi khó chịu.
"Em đi đâu mà ăn mặc hở như thế?"
Cô nhìn xuống bộ váy của mình, ừm thì chỉ lộ ngực một chút thôi, nào hở hang như thái độ anh nói.
"Em đi quay phim đó mà, cũng có hở bao nhiêu đâu!"
Doãn Minh Dương nhăn mặt cau có.
"Nhưng tôi không thích ai nhìn thấy cơ thể em!"
Thanh Mộc Tinh bĩu môi.
"Cả cơ thể em anh nhìn có sót chỗ nào đâu vậy mà còn nhỏ nhen!"
"Ừm, tôi nhỏ nhen vậy đó!"
Cô khoái chí cười phá lên, chồng cô đúng là có tính chiếm hữu cao quá rồi, nhìn sao cô cũng thấy đáng yêu cơ.
Mắt thấy thời gian trên điện thoại đành bất đắc dĩ nói với anh.
"Ưm được rồi, lần sao em sẽ chú ý, giờ phải đi đây! Anh làm việc nhớ nghỉ sớm đó, tạm biệt!"
"Khoan đã! Nếu em mệt nhớ gọi nói tôi, tôi sẽ điện đến đạo diễn ngừng quay ngay lập tức cho em!"
Thanh Mộc Tinh cảm động muốn rớt nước mắt, người đàn ông này thật là chu đáo, từng chút một lo lắng cho cô, cô mỉm cười.
"Em biết rồi! Anh cũng nhớ ngủ sớm, đừng có nhớ em quá mà thức khuya nha!"
Nhìn người con gái xinh đẹp trên màn hình, tia mắt anh ấm áp vô cùng.
"Em tự cao quá rồi! Tạm biệt!"
Cuộc điện thoại kết thúc, Thanh Mộc Tinh nhanh chóng ra ngoài cùng Duệ Long và Mễ Linh đi đến quán Bar.
Họ ngồi ngay một góc khuất trong quán, nhìn xung quanh, Duệ Long phát hiện ra mục tiêu, liền nói với hai người còn lại.
"Nhìn góc bàn đầy người bên trái đi, người ngồi giữa chính là Cung Dực!"
Thanh Mộc Tinh nheo mắt nhìn người kia, trông bề ngoài anh ta cũng không tệ.
"Hắn ta sao không có một cô gái nào bu quanh vậy? Không lẽ là một tên không mê nữ sắc!"
Mễ Linh tự tin nhếch môi.
"Để tôi, xem tên này bại dưới tay tôi như nào!"
"Không được!"
Duệ Long lên tiếng ngăn cản. Mễ Linh nhăn mặt.
"Sao không được?"
"Tôi nói không được là không được! Tôi ngay lập tức bắt tên đó liền!"
Duệ Long ngang ngược đứng dậy, Thanh Mộc Tinh ngăn anh lại.
"Đừng nóng nảy, ngồi xuống đi!"
Mễ Linh điệu bộ chán ghét.
"Đột nhiên lên cơn gì đây không biết!"
"Để tôi!"
Mễ Linh trố mắt nhìn Thanh Mộc Tinh.
"Như vậy không được đâu! Nguy hiểm lắm! Nhìn tên này không phải dạng vừa, cô không thể đi đến xin hắn ta nói ra được.
Thanh Mộc Tinh thở dài.
"Không vào hang cọp sau bắt được cọp con!"
Cô lấy hết can đảm đứng dậy đi về phía Cung Dực, Mễ Linh lo lắng bậm lấy môi liếc xéo Duệ Long.
"Cũng do anh mà ra, nhìn xem, nếu cô ấy có chuyện gì để coi anh ăn nói với Lão phu nhân thế nào!"
...
Mặc kệ tiếng nhạc sập sìn chói tai, Thanh Mộc Tinh đi một mạch đến trước mặt Cung Dực.
Mọi người ngồi trên ghế đều đưa mắt nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Cung Dực nheo mi nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt.
Thanh Mộc Tinh lập tức cất lời.
"Xin hỏi ngài có phải Cung tổng không ạ?"
Mọi người trên bàn tiệc ồ lên một tiếng, lại trở nên ồn ào như trước.
Một gã đàn ông say mèm say méc, hai tay đang ôm hai mỹ nhân rót rượu dâng tận miệng hưởng thụ hứng thú nói với Cung Dực.
"Chà chà! Lão Cung à, mỹ nhân đến tìm anh kìa, anh mau trả lời người ta đi!"
"Cô gái này sao quen mắt thế kia, giống sao nữ mới nổi...òm...ờ, tên gì thế nhỉ, Thanh...Thanh Mộc Tinh thì phải!"
"Sao cô ấy tìm đến lão Cung của chúng ta? Không phải đã yêu từ ánh nhìn đầu tiên đó chứ?"
...
Mặc kệ những lời nói của bọn họ, Thanh Mộc Tinh nhìn chăm chú Cung Dực, hắn vẫn không phải ứng gì, cô nhẫn nhịn mặt dày lập lại câu hỏi.
"Xin hỏi ngài có phải Cung tổng không?"
Những người bạn xung quanh của Cung Dực xì xào bàn tán.
"Ý định của lão Cung rõ ràng như vậy, cô gái này vẫn kiên trì thế sao?"
"Sức hút của tên này quả nhiên quá lớn!"
Lần này, Cung Dực nâng lên một ly rượu chậm rãi uống một ngụm rồi cất lời.
"Đúng vậy! Có chuyện gì?"
Đáy lòng Thanh Mộc Tinh dâng lên tia hy vọng, cô lập tức nói.
"Có phải anh biết Tiền Môn ở đâu không?"
Hắn nhàn nhạt đáp lời.
"Đúng vậy!"
"Anh có thể chỉ đường cho tôi đến đó được không?"
Cung Dực ngẩn mặt lên nhìn cô, ý tứ trêu chọc.
"Chỉ sao? Cũng được, chỉ là trước giờ tôi chưa từng làm không cho ai bao giờ!"
Thanh Mộc Tinh hồi hợp đáp lời.
"Anh muốn gì, nếu có thể, tôi ngay lập tức đồng ý!"
Khuôn miệng Cung Dực thích thú nhếch lên.
"Một đêm cùng tôi!"