Lúc bọn họ về đến nhà, Lục Tấn có việc gấp phải đi xử lí nhanh chóng nên để bọn họ ngay trước hẻm vào.
Đường vào biệt thự đi bộ khoảng mười phút.
Thanh Mộc Tinh cùng anh đi vào trong. Nhìn hai bên dàn hoa xuyến chi muôn mào muôn vẻ vô cùng đẹp. Trong lòng không khỏi dễ chịu. Bàn tay bé nhỏ rụt rè đan lấy tay người bên cạnh.
Anh không cự tuyệt, cũng chẳng nói gì, cùng cô đi tiếp trên đoạn đường thơ mộng.
"Minh Dương! Sao anh không nói giúp em chuyện ban nãy?"
Anh nhàn nhạt đáp.
"Nếu có duyên, sẽ thành một đôi thôi. Chúng ta đừng quản quá nhiều!"
Cô mím môi gật đầu.
Không gian bây giờ vô cùng dễ chịu, ánh nắng dịu nhẹ cùng mùi hoa dại dễ chịu tạo bầu không khí vô cùng lãng mạn, nhưng anh và cô chẳng nói gì cả, thật chán.
Bỗng dưng cô đứng khựng lại không chịu đi, Doãn Minh Dương chau mày.
"Sao thế?"
Cô phụng phịu nói.
"Em mỏi chân lắm, không đi nổi đâu!"
Thật ra cô nào yếu đuối như thế, chỉ mới đi có một quảng đường ngắn thôi. Tuy nhiên là cô muốn nhõng nhẽo với anh một chút, có người mình yêu bên cạnh để làm gì chứ?
Biết là cô cố tình làm thế, Doãn Minh Dương không vạch trần, anh ngồi khụy xuống đất đưa lưng về phía cô.
"Lên đi!"
Thanh Mộc Tinh mừng rỡ lập tức trèo lên lưng anh, khuôn miệng nở nụ cười chói lóa.
Anh cõng cô đi từng bước chậm rãi trên đường, bên tai nghe cô gái thỏ thẻ.
"Dương! Lúc trước anh cũng thường xuyên cõng em như này!"
Tám năm trước, những lúc đi học cùng anh, anh sẽ sợ cô mỏi chân mà cõng như thế.
Thời gian đã qua quá lâu, bây giờ cả hai mới nếm trãi lại ngọt ngào năm đó, hạnh phúc lan tràn trái tim.
"Ừm!"
Cô lại cất tiếng nói lãnh lót.
"Vậy anh sau này phải thường xuyên cõng em như này đó nha!"
"Ừm!"
Cô vui vẻ nhòm người hôn chụt lên má anh một cái to, sau đó vui vẻ cất lời.
"Thương anh nhất!"
...
Sau bao năm điều tra, Duệ Long cũng đã tìm ra một người khả nghi, anh ta đã thông báo với Vương Lệ sau đó là gọi cho Thanh Mộc Tinh.
Thanh Mộc Tinh nghe được liền bảo cô sẽ phối hợp điều tra cùng bọn họ vì tình hình sức khỏe của Vương Lệ mấy ngày nay không tốt.
Duệ Long có chút đắng đo, song bị cô hết lời nài nỉ thì miễn cưỡng đồng ý.
Cô bất đắc dĩ nói dối với anh rằng mình đi quay một bộ phim mới ba tuần ở Tây Thành. Trước khi đi cô vô cùng không nở ôm chằm lấy anh khóc thút thít.
"Dương! Thật không muốn rời xa anh một phút một giây nào!"
Doãn Minh Dương cũng chẳng tốt hơn cô là bao, anh vòng tay ôm lấy người cô, hôn nhẹ lên tóc.
"Ừm! Đến đó rồi nhớ điện cho tôi!"
Cô gật đầu buông anh ra, nước mắt vẫn chảy dài.
"Em đi đây!"
Nhìn Thanh Mộc Tinh đi khuất, đáy lòng anh vô cùng khó chịu ra ngoài cửa lấy xe chạy theo phía sau xe cô. Nhìn theo bóng lưng cô từ trong xe đi ra chào tạm biệt với Phùng Khê rồi vào trong sân bay, tầm mắt có chút buồn bã.
_________________
Sau mấy tiếng đồng hồ, máy bay đã hạ cánh xuống Thừa Châu, đoàn người của Duệ Long đi đến đón cô vào trong xe.
Mễ Linh thấy cô liền mĩm cười.
"Chào em dâu!"
Cô cũng niềm nỡ chào lại.
"Chào chị Mễ Linh!"
"Ừm! Em xem đi!"
Mễ Linh đưa cho cô một sấp hình. Trong hình là một người phụ nữ mặt đồ che kín người ngồi đối diện với một người đàn ông già nua, gầy gò, cô chau mày.
"Đây là...Tịnh Lan?"
Mễ Linh gật đầu thầm khen ngợi, cháu dâu của Vương Lệ quả là không bình thường, như vậy cũng có thể nhận ra.
"Đúng vậy! Đó là Tịnh Lan. Ba ngày trước, người của tôi lén theo sau để theo dõi bà ta, nhưng dường như lúc nào bà ta cũng biết nên đã cắt đuôi, nhưng Tịnh Lan đâu ngỡ trên xe bà ta ngồi có lấp thiết bị định vị nên chúng tôi dễ dàng tra ra. Kết quả là nhìn thấy bà ta cùng người đàn ông này nói chuyện!"
Cô gật đầu nghi hoặc.
"Vậy có điều tra ra danh tính của người đàn ông này chưa?"
"Tôi đã cho bà nội xem bức hình này! Bà ấy lờ mờ nhận ra đây là người đàn ông năm xưa đơn phương theo đuổi Trần Nhạc Nhung!"
Sâu chuỗi các sự việc lại với nhau, Thanh Mộc Tinh đưa ra đáp án.
"Như vậy có thể Tịnh Lan và người đàn ông này cấu kết với nhau bắt mẹ của Minh Dương đi. Có thể bà ấy đang ở cùng người đàn ông này sao?"
Mễ Linh gật đầu đáp lại.
"Cũng có thể lắm! Tôi cử vài người đi điều tra nhà ông ta, cũng sắp đến rồi!"
Đoàn xe nhanh chóng dừng trước một khi rừng, tất cả bọn họ đi vào cùng nhau.
Tiếng giày va chạm lá khô dưới đất liên tục vang lên. Cây cối um tùm hoang dã.
Một lúc lâu sau vẫn chưa đến nơi nhưng Thanh Mộc Tinh đã thấy vô cùng mệt mỏi. Mễ Linh đưa cho cô một chai nước khoáng.
"Uống đi!"
Cô gật đầu cảm ơn sau đó uống đến hơn phân nửa.
Tìm sâu trong rừng, bọn họ đã thấy một ngôi nhà đơn sơ lợp bằng lá đã cũ nát. Duệ Long ra lệnh.
"Bao vây xung quanh ngôi nhà này ngay!"
Những tên thuộc hạ nhanh chân làm theo, chỉ còn lại hai tên đi theo anh ta dừng trước cửa nhà canh gát.
Thanh Mộc Tinh, Mễ Linh và Duệ Long cùng vào trong.
Căn nhà bên trong ẩm thấp, nhỏ gọn, vô cùng lạc hậu, nếu ở đây mà trời tối, chắc rằng vô cùng đáng sợ.