"Ưm!"
Thanh Mộc Tinh mệt mỏi mở mắt một cách khó khăn, thấy mình đang nằm trong vòm ngực to lớn trần trụi của người đàn ông mà hốt hoảng.
Đôi mắt cô nhìn lấy ngũ quan hài hòa của Doãn Minh Dương khi ngủ nhẹ cong môi.
Cảm nhận sự dịu dàng hôm qua của anh đối với mình, đáy lòng Thanh Mộc Tinh vô cùng vui sướng vòng tay ôm chặt anh, ngọ nguậy cái đầu vào trong lồng ngực vững chắc.
Trong đầu chợt nghĩ đến điều gì đó, cô với tay lấy chiếc điện thoại của Doãn Minh Dương trên bàn mở sáng màn hình. Bây giờ cũng chỉ tầm 4 giờ sáng.
Thanh Mộc Tinh ngồi phắt dậy, toang rời khỏi giường. Một vòng tay ấm áp ôm lấy cô nằm xuống áp sát vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, tai nghe được giọng nói say ngủ của anh.
"Nằm im! Đừng lộn xộn!"
Cô gỡ lấy tay anh ra nhỏ giọng.
"Minh Dương! Em phải rời khỏi đây, đợi đến sáng rất khó rời đi, đến lúc đó mọi người sẽ phát hiện ra quan hệ của chúng ta!"
Mắt anh vẫn nhắm nghiền, một lần nữa ôm chặt lấy cơ thể của người phụ nữ áp mũi mình vào bã vai cô hít hà mùi hương dễ chịu.
"Phát hiện thì đã sao?"
Bàn tay nhỏ đẩy anh ra nhưng lần này không được, cô mệt mỏi thở dài.
"Nếu bọn họ phát hiện sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của anh đó! Em chỉ là một người bình thường, họ sẽ nghĩ em không xứng với anh mà phản đối quan hệ giữa chúng ta, với lại em gặp được may mắn khi đạt vai phụ của Danh Môn Bất Diệt, còn đóng cùng anh một bộ phim, họ sẽ nghĩ anh là đang nâng đỡ em. Cho nên tốt nhất chúng ta không nên để lộ ra ngoài!"
Lúc này, đôi mắt hổ phách chợt mở ra nhìn chằm vào Thanh Mộc Tinh, hai tay nắm lấy đôi vai của cô cất giọng nói uy nghiêm.
"Như vậy thì đã sao? Tôi muốn quen ai, lấy anh làm vợ thì phải cần sự ủng hộ của người khác? Em nên nhớ tôi là sống vì bản thân mình chứ không phải bọn họ. Cho dù có dấu diếm cũng không thể dấu đến cả đời, tôi không sợ thì em sợ làm gì?"
Cô phụng phịu buồn bã.
"Nhưng mà em không muốn vì em mà anh bị ảnh hưởng!"
Gõ nhẹ vào đâu cô, anh nhếch môi.
"Ảnh hưởng cái gì? Em nói bản thân mình như là một tai họa lớn vậy!"
"Chứ gì nữa! Nếu em không phải Nguyệt Hạ Thanh Thanh thì anh nói xem, có phải vẫn bị chửi là con riêng không?"
Anh nhìn cô âm trầm, đặt nhẹ vào trán cô một nụ hôn.
"Em để ý?"
Thanh Mộc Tin chu môi trả lời.
"Đương nhiên rồi! Bị người khác nói xấu sau lưng khó chịu biết đi mất. Hơn nữa anh phải biết ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái gọi anh là chồng, em sắp là vợ chính thức mà còn sợ bị quánh ghen đây này!"
Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vuốt ve, anh nói.
"Có tôi ở đây, chẳng ai dám làm gì em cả!"
Đáy lòng cô ấm áp lạ thường, ngẩn đầu hôn chụt lên miệng anh mấy cái.
"Chồng là tốt nhất!"
Doãn Minh Dương nhẹ nhếch môi.
"Ai là chồng em? Tôi có nói cưới em à?"
Cô phụng phịu đánh vào ngực anh mấy cái.
"Em nó anh là chồng em thì là chồng em, anh đã ăn sạch em mấy lần rồi còn gì, anh không được chói bỏ trách nhiệm!"
Anh cười ra tiếng ôm cô vào lòng buông ra hai chữ.
"Ngang ngược!"
Thanh Mộc Tinh chu môi cãi lại.
"Có ngang ngược cũng là vợ anh!"
Anh không nói gì, chỉ nhẹ hôn lên tóc cô, sau đó vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh trơn mịn.
Nằm trong lòng anh quả thật rất ấm áp, cô có cảm giác mình như là một con thú cưng được chủ cưng sủng, ngọ nguậy đầu một cái ôm anh thật chặt.
Một lúc sau bỗng nghe giọng nói ngọt ngào của cô.
"Dương, em nhớ mẹ!"
Cô chớp chớp mắt, khuôn mặt có chút buồn bã ngước nhìn anh.
"Anh cho em nói chuyện với mẹ được không? Em rất nhớ mẹ!"
Cô gái của anh đã xa mẹ mình mấy tháng nay, vậy mà sao anh không nghĩ đến vấn đề này chứ? Từ nhỏ cô đã sống với mẹ, anh biết người cô yêu thương nhất không ai khác là bà ấy, chắc là bây giờ cô vô cùng đau lòng.
Nhẹ vuốt ve gò má của cô, sau đó anh lấy điện thoại trên bàn của mình nhấp vào danh bạ tìm số điện thoại.
Thanh Mộc Tinh thấy được rất nhiều số lạ không lưu tên, anh nhớ được tất cả sao? Đúng thật là khâm phục mà!
Còn nhớ lúc trước đây, anh là một nam sinh học học vô cùng giỏi, năm nào cũng được xếp đứng nhất trường, điểm đa số đều là tuyệt đối. Nhìn bảng điểm treo trên bảng vàng trước trường của Doãn Minh Dương mà Thanh Mộc Tinh hoa cả mắt.
Chả buồn cho thành tích học tập của cô, tuy không đến nổi quá tệ nhưng xem xong bảng điểm của anh là chả muốn nhìn thấy nó nữa, trong lòng tràn đầy tự ti cùng ganh tị.
Lướt lướt một lúc, anh đã dừng lại ngón tay thon dài ấn vào một dãy số lạ bắt đầu cuộc gọi.
Vài giây sao liền có người bắt máy, anh mở loa lớn.
[Anh Doãn, có việc gì gọi tôi vậy ạ?]
Giọng cô gái này vô cùng trẻ, cô nhìn anh đầy nghi ngờ, không phải ấn nhầm số của tình nhân đấy chứ?
Anh mỉm cười cốc nhẹ vào đầu cô.
"Ừm! Có dì Diệp ở đó không?"
[Có ạ! Bà ấy đang chuẩn bị đi ngủ!]
Bây giờ bên Mỹ đã là buổi tối, anh lãnh đạm nói.
"Đưa điện thoại cho bà ấy giúp tôi!"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt, một lúc giọng nói của người đàn bà trung niên vang lên.
[Là con sao Minh Dương? Con có thể cho dì biết Tinh Tinh, con bé như thế nào rồi không?]
Nghe giọng nói gấp gáp của bà, Thanh Mộc Tinh xúc động, mắt ngấn ngấn lệ, giọng nói này đã từ lâu cô không nghe thấy, nức nở kêu lên một tiếng.
"Mẹ!"
Bên kia im lặng một lúc sau đó mới nghe tiếp tiếng nói của Diệp Hạ Mai.
"Tinh Tinh! Là con sao?"
"Mẹ! Hức, là con, Tinh Tinh của mẹ đây!"
Tuy không thấy được mẹ trước mặt mình nhưng cô biết chắc rằng bà đang vô cùng xúc động.
"Mẹ ơi đừng khóc! Con ở đây vô cùng tốt, mẹ đừng lo lắng nhé! Ngược lại là mẹ đó, phải hồi phục thật tốt rồi nhanh chóng trở về với con!"
[Ừm, mẹ biết rồi, con cũng phải sống thật tốt, không bao lâu nữa mẹ sẽ khỏe lại!]
Cô gật gật đầu, khuôn mặt đẫm lệ.
"Dạ! Nếu có thời gian, con sẽ đến đó thăm mẹ, mẹ nhớ phải tịnh dưỡng thất tốt đó!"
[Được, con đang ở cùng Minh Dương sao?]
Thanh Mộc Tinh nhìn anh chớp mắt, sao đó cúi mặt trả lời mẹ mình.
"Dạ!"
[Ừm, có cậu ấy mẹ đã yên tâm rồi! Mẹ không làm phiền chúng con nữa, mẹ đi ngủ đây!]
Cô có chút luyến tiếc.
"Dạ! Con sẽ thường xuyên gọi điện cho mẹ!"