Ông Xã Tôi Là Nam Thần

Chương 48: Tình nguyện bị thương cả đời




Một lúc sau hai vợ chồng Lý Bằng và Hạ Điềm cùng đến, thấy hai người trên giường đang tình cảm ôm ấp, Lý Bằng vờ ho khụ khụ.

"Hai người đang tình tứ như thế mà gọi vợ chồng tôi đến làm gì? Để ăn cơm chó à?"

Thanh Mộc Tinh thấy hai người bọn họ mới luyến tiếc thoát khỏi vòng tay ấm áp của Doãn Minh Dương.

"Anh Lý Bằng, chị Điềm Điềm, lâu rồi không gặp!"

Hai người họ cũng mỉm cười chào hỏi lại: "Lâu rồi không gặp em!"

Doãn Minh Dương cất lời: "Hạ Điềm! Phiền cậu khám giúp cô ấy, cô ấy bị đau do vết thương trên bụng!"

Hạ Điềm gật đầu đi đến. Lý Bằng giờ mới hiểu thì ra hắn kêu vợ anh đến là khám bệnh cho vị hôn thê của hắn.

"Doãn tổng đúng thật là có máu chiếm hữu, không cho bác sĩ nam đụng vào vợ sắp cưới!"

Thấy Hạ Điềm bắt đầu khám vết thương cho Thanh Mộc Tinh, Doãn Minh Dương liếc nhìn Lý Bằng.

"Ra ngoài!"

Lý Bằng lại trêu chọc: "Còn không cho nhìn luôn sao?"

Hạ Điềm lên tiếng: "Được rồi! Ồn ào chết được, hai người ra ngoài cho tôi khám!"

Hai người đàn ông bọn họ ngậm ngùi rời khỏi, khi đi ngang qua Lý Bằng, Doãn Minh Dương không quên liếc một cái khiến Lý Bằng sởn tóc gáy, thầm nghĩ: "Cái tên này lại nổi tính khí đáng sợ nữa rồi!"

Trong phòng bây giờ chỉ còn Thanh Mộc Tinh và Hạ Điềm, Hạ Điềm vừa nhìn vết thương đã biết là cô nhõng nhẽo liền cong môi. Giọng nói dịu dàng vang lên: "Vết thương không có gì đáng ngại, tịnh dưỡng vài tuần sẽ khỏi, nhớ sức thuốc mà bác sĩ đã đưa sẽ không để lại sẹo!"

Cô nói tiếp: "Nếu em muốn tiếp tục nhõng nhẽo, chút nữa chị sẽ giúp em!"

Thanh Mộc Tinh trố mắt: "Chị...chị biết em giả bộ sao?"

Hạ Điềm nhẹ nhàng cười: "Đương nhiên chị biết rồi, phụ nữ chúng ta luôn là vậy, luôn muốn người mình yêu quan tâm mình, chị cũng như thế đấy. Chị biết Minh Dương, cậu ta tính tình lập dị nhưng nhìn xem vẻ mặt lo lắng lúc nảy của cậu ta kìa, cho thấy em rất quan trọng với cậu ấy. Cho nên em phải biết nắm lấy cơ hội này, chị không biết lúc trước là tại sao hai người chia tay nhưng bây giờ em phải nắm lấy cơ hội!"

Nghe những lời khuyên hết sức chân thành của Hạ Điềm, Thanh Mộc Tinh gật đầu tiếp nhận.

"Cảm ơn chị Điềm Điềm! Em biết vì sao anh Lý Bằng lại yêu chị nhiều đến thế rồi, bởi vì chị rất là tâm lý đó!"

Hạ Điềm mỉm cười: "Đôi khi chị không có như thế đâu, nhưng anh ấy luôn là người bao dung những khuyết điểm của chị. Tình yêu là thế, trong mắt người mình yêu thì khuyết điểm xấu thế nào cũng biến thành ưu điểm thôi! À lát nữa chị có một ca phẫu thuật quan trọng, chị đi đây, nếu có dịp sẽ đến tìm em!"

Thanh Mộc Tinh cười tươi: "Vâng ạ!"

Hạ Điềm ra ngoài mở cửa, hai người đàn ông bên ngoài đi vào. Doãn Minh Dương lo lắng hỏi: "Cô ấy có làm sao không?"

"Vết thương của cô ấy khá nghiêm trọng, phải nghĩ ngơi tịnh dưỡng nhiều, đặc biệt phải cần người chăm sóc, nếu để cô ấy vận động nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương!"

Doãn Minh gật đầu một cái: "Cảm ơn ơn cậu!"

"Vậy chúng tôi đi đây!"

Lý Bằng kéo tay Hạ Điềm ra ngoài trong vô cùng tình tứ.

Doãn Minh Dương đi đến nhìn cô: "Còn đau không?"

Thanh Mộc Tinh ngại ngùng đáp: "Ừm đỡ rồi! Lúc nảy chị Điềm Điềm nói chiều nay có thể xuất viện!"

Tuy lúc nảy cô ấy không nói vậy nhưng cô cố tình bịa ra, thật sự cô ghét cái mùi bệnh sát trùng của bệnh viện vô cùng, nếu còn nằm ở đây cô sẽ ngợp chết mất.

"Được! Chiều nay tôi đưa em về! Giờ thì ăn một chút đi!"

Anh lấy hợp cháo lúc nảy mình đem đến mở ra, vì đây là hợp cách nhiệt nên cháo vẫn nóng hổi, mùi hương thơm lừng kích thích khứu giác của cô, cô đưa tay nhận lấy nhưng anh không cho.

"Bây giờ em là người bệnh, không nên cử động nhiều, để tôi đút cho!"

Thanh Mộc Tinh trợn tròn mắt, cô có nghe lầm không? Anh nói sẽ đút cho cô đúng chứ?

Doãn Minh Dương khuấy cháo trong hộp rồi múc ra bát, anh mút một muỗng thổi thổi rồi đưa đến trước miệng cô.

"Há miệng ra!"

Cô cứng đờ há miệng, cháo liền được đưa vào miệng, hương vị vô cùng ngon, cô lập tức nuốt xuống.

"Là dì Tiết nấu đúng không?"

Anh "ừ" nhẹ rồi tiếp tục đút cho cô đến khi hết cháo trong bát.

Thanh Mộc Tinh cảm nhận đây là bữa ăn này là ngon nhất của cô từ trước đến giờ, được người mình yêu đút ăn đúng là sung sướng chết đi mất.

Lòng thầm nghĩ: "Nếu bị thương như này sẽ được anh đối tốt thì em tình nguyện để mình bị thương cả đời!"

Ăn xong xuôi, anh đỡ cô nằm xuống giường bảo: "Ngủ đi!"

Sau đó liền ngồi bên cạnh canh chừng cô.

Anh cứ nhìn chằm chằm như thế thì làm sao mà cô ngủ được?

Tuy nghĩ là vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt, không lâu sau đã ngủ say.

Doãn Minh Dương vẫn không yên tâm rời đi, anh gọi cho Tiết Dung đến chăm cô rồi đi xử lí việc bận mấy ngày nay chưa động đến ở cả hai công ty.

_________________

Thấm thoát cũng đã đến chiều, cô thức dậy, Tiết Dung đã dọn dẹp tất cả đồ chuẩn bị xuất viện cho cô.

Doãn Minh Dương bù đầu bù cổ xử lý phân nữa công việc xong liền chạy đến đây đón cô về nhà.

Vì không muốn để ai phát hiện nên anh không thể cùng cô đi xuống đành để Tiết Dung dẫn cô.

Trên mặt Thanh Mộc Tinh đeo khẩu trang kín mít, mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình đi ra bên ngoài.

Cả hai nhanh chóng đi đến chiếc xe màu xám, vì tránh bị phát hiện nên anh cũng đổi một chiếc xe bình thường.

Vừa vào xe, Doãn Minh Dương đã lo lắng sợ rằng cô bị động vết thương liền kiểm tra, may là không sao hết.

Lục Tấn nhanh chóng chở bọn họ về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.