Ánh nắng chói chang rọi qua khe cửa chiếu vào khuôn mặt đang say giấc ngủ ngàn thu của người con gái nhỏ trên chiếc giường trắng sáng sang trọng. Vì ánh nắng quá gây gắt nên cô khó chịu nhíu mày, đưa hai tay lên dụi mắt. Cô chán ghét mở mắt ra, đúng là cái ánh nắng chết tiệt, mới sáng sớm còn ngủ ngon chưa thẳng giấc mà nó đã gây gắt như này rồi. Phương An Nhiên vô tình nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường thì bàng hoàng, mẹ ạ! 2 giờ chiều rồi sao? Phương An Nhiên cảm thấy cơ thể cực kì mệt mỏi, ê ẩm như mới vừa đánh nhau xong, đôi mắt bỗng chốc phát hiện sự khác thường, căn phòng cô nằm cực kì rộng rãi, cách bày trí hiện đại, tuy không cầu kì nhưng vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ khác xa cái nhà trọ nhỏ hẹp mà cô ở rất nhiều, phải nói là nó rộng hơn gấp năm lần luôn nha cho dù chỉ là một cái phòng, trên giường cô nằm cũng vô cùng rộng rãi, ga giường, áo gối và chăn đều là màu lam đậm vô cùng sang trọng, còn trên người cô...cũng có khác thường luôn.
Phương An Nhiên nhìn chiếc váy ngủ màu vàng nhạt mình đang mặc mà lòng không khỏi sửng sốt. Gì đây? Cái này có phải của cô đâu? Cô còn chưa từng nhìn thấy, có đánh chết cô cô cũng cam đoan chiếc váy này không phải tự tay cô mặc vào người, vậy ai mặc cho cô? Ánh mắt Phương An Nhiên nghi hoặc nhìn xung quanh, ở đây chẳng thấy một ai. Đúng rồi! Hôm qua là đám cưới của cô, sau khi làm lễ xong cô và Thanh Mộc Tinh, Lăng Linh Sương, Phương An Nhiên cùng uống rượu, vì chuyện ba con người kia diễn kịch trước mặt mình cho người nhà họ Lâm xem mà trong lòng không tránh khỏi phẫn uất nên điên cuồng uống rượu, hình như sau khi say thì cô chả ra thể thống gì mà nói cười điên dại. Một lúc sau tàn tiệc, cô vẫn còn đang rót rượu liên tục nuốt vào bụng, là Lâm Vũ cướp ly rượu của cô, mặt mày bặm trợn trực tiếp bế cô lên đi về phía cửa trước sự kinh ngạc của mọi người sau đó xuống tầng hầm thải mạnh cô vào trong xe, lúc ấy cô không ngừng la hét inh ỏi.
Sau đó hắn chở cô đến đây sao? Đúng rồi, chắc là vậy, Phương An Nhiên đau cả đầu nhớ lạ mọi chuyện bỗng chốc con mắt to tròn như phỉ thúy trợn lên, đôi môi căng mộng như cherry hé mở. Từng mảnh kí ức về hôm qua từ từ hiện ra trước mắt khiến cô tâm tê phế liệt. Trời ạ! Tối qua cô vì say rượu mà sàm sỡ hắn, mặt dày mày dạn mà leo lên người hắn sờ mó khắp nơi, còn nói ra những điều...Aiss! Cái đầu óc ngu ngốc này, cô hận không thể chặt cái tay dê sòm của mình ra rồi vứt đi thật xa. Lúc ấy cô còn...còn ói lên người hắn ta nữa, bộ dạng lúc ấy hắn nhìn cô như hận không thể nuốt cô vào trong bụng ngay lập tức luôn vậy, cô khóc lóc mè nheo hết lần này đến lần khác nữa. Thế mà... hắn còn thay đồ cho cô sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Phương An Nhiên gợn sống dữ dội, trọng lòng dấy lên nổi lo sợ mãnh liệt. Không! Chắc không đâu, cô đêm qua chắc chắc làm cho hắn hồn loạn phách tan, gà bay chó chạy cơ mà, hắn hận không thể bóp chết cô ngay lập tức làm sau mà có lòng tốt thay đồ cho cô được, nếu có thì hắn sẽ...trút giận lên thân thể của cô, Phương An Nhiên giật nảy mình lấy tay kéo váy trước ngực ra, chả có vết tích gì, trên người cũng chẳng có cảm giác gì gọi là đau của việc kia hết. Không! Không thể, chắc là người làm thay cho cô rồi, đúng đúng đúng! Chắc là vậy đó. Phương An Nhiên liên tục gật đầu như gà mổ thóc phủ nhận không phải Lâm Vũ thay đồ cho mình nhưng thâm tâm vẫn luôn run sợ, đáng nhẽ là vợ chồng thì chuyện thay quần áo này là bình thường, hắn chưa làm gì nữa là may cho cô mới rồi, đúng không?
Cô nằm xuống giường dùng dằng người liên tục, Phương An Nhiên ơi là Phương An Nhiên! Mẹ nó! Mày đúng là quá hồ đồ mà. Giờ thì xong rồi, huhu làm sao đối mặt với hắn đây? Ta nói nó nhục còn hơn chữ nhục nữa. Sau này khi chạm mặt hắn chắc chắn sẽ cô hổ thẹn mà đào tám thước đất chôn bản thân xuống chắc.
Một lúc sau, khi trút giận hết lên chiến giường thì tâm trạng tồi tệ của cô cũng thuyên giảm bớt, cô nhìn xung quanh rồi lập tức bật dậy xem xét. Phương An Nhiên đi đến chiếc tủ đồ to lớn trước mặt, cô tò mò mở ra, cái tủ này màu xám tro, được làm bằng nhôm trông vô cùng vững chắc, nó có hai ngăn, cô mở ngăn phải ra, mùi trầm hương dễ chịu lập tức sọc vào mũi, cô nhìn một loạt đồ của nam, có rất nhiều bộ vest tối màu, rất ít màu sáng, rất nhiều kiểu vẻ khác nhau nhưng không quá cầu kì, nhìn qua đã biết toàn là hàng hiệu, có vài cái chưa hề gỡ nhãn ra. Bên phía đối diện còn có rất nhiều áo sơ mi, những chiếc áo sơ mi này còn đa màu hơn những bộ vest kia nữa, à còn có nhiều áo thun quần tây khác nhau nữa cơ, Phương An Nhiên trong lòng cảm thán cái tủ này đúng là giống như cái túi thần kì của Doraemon mà, nhiều đồ muốn chết. Cô đóng ngăn tủ bên phải lại rồi mở bên trái, Phương An Nhiên nhìn bên trong sững sờ một chút, mẹ ạ! toàn là đồ đẹp không a, áo phong, áo thun, váy dạ hội, váy ngủ,... đủ thứ muôn màu muôn sắc thu hút ánh nhìn của cô, tất cả đều còn nguyên nhãn mát hết, nếu bên kia của hắn chắc rằng bên đây của cô rồi, hì hì, Lâm gia cũng hào phóng phết nhờ, nhiêu đây cũng khoản hơn năm chục bộ đó. Cô lấy một chiếc váy màu xanh nhạt ướm thử, đúng là thật đẹp nha, cô tò mò nhìn thử giá cả trên nhãn váy, Phương An Nhiên trừng mắt không tin nổi những gì trên đó ghi, chiếc đầm này tận năm con số đó, cô vừa trợn mắt vừa lấy tay che miệng lại, tùy tiện lấy một chiếc váy nhìn thử giá cả thì nó sấp sỉ bằng ba tháng lương của cô, nói vậy cả tủ đồ này lên đến...cả chục tỉ đó, giời ạ! cô có nên lấy đồ đi bán đổi tiền không nhỉ?
_____________
Lâm thị.
Trong một căn phòng rộng lớn được bố trí vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, người nam nhân khoát trong mình bộ vest màu nâu nhạt, khuôn mặt anh sắc nét chân thực, đôi lông mày rậm rạp giãn ra, đôi mắt thích thú nhìn chầm chầm vào màn hình vi tính, điểm trên mặt thu hút phái nữ nhất của anh đó chính là chiếc mũi cao ngất ngưỡng kia, tổng thể vô cùng hoàn mỹ đến mê hoặc lòng người. Lâm Vũ nhìn biểu cảm lúc tỉnh dậy phát ngốc ngồi ngây ngẩn nghĩ ngợi của cô miệng anh cong lên thích thú, đến một lúc sau, khuôn mặt cô có chút biến sắc, đôi con ngươi trừng to rồi nhìn xem cơ thể mình khiến anh không nhịn được mà cười ra tiếng, người phụ nữ này cũng có mặt đáng yêu khi thức giấc như vậy? Tiếp đó, anh vẫn quan sát không rời màn hình thấy cô tò mò đối với chiếc tủ kia mà nụ cười ấm áp vẫn giữ nguyên trên môi.
Trước mặt anh, Dư Thiên, trợ lí theo anh nhiều năm không khỏi kinh ngạc nhìn hắn ta, có phải hắn bị ảo giác không nhỉ? Nảy giờ hắn rống họng lên báo cáo lịch trình mà tên tổng giám đốc này không thèm đáp nửa lời, cứ nhìn trên màn hình vi tính mà cười liên tục, hắn tò mò nhướn người lên xem, đó không phải là thiếu phu nhân mới cưới hôm qua của ông chủ sau. Ông chủ đang làm việc mà còn xem camera ngắm gái...à không, ngắm vợ cơ đấy, hắn chắc rằng phải cung kính với vị phu nhân này thật tốt rồi, thật lòng làm việc với ông chủ mấy năm nay chưa từng thấy tình trạng này bao giờ, chỉ thấy ông chủ hắn luôn thích đặc công việc làm đầu, hắn lập tức buông lời nịnh nọt: "Là phu nhân sao? Lâm tổng đúng là rất yêu vợ nha!"
Nghe lời nói của Dư Thiên, Lâm Vũ lập tức đóng máy tính lại thu nụ cười trên miệng trưng ra khuôn mặt lạnh lùng trong chớp mắt giống như ban nảy chỉ là ảo giác của Dư Thiên vậy.
- Nhiều chuyện!
Hắn ta biết ông chủ mình ngại nên mới như vậy nên to gan lớn mật nói tiếp: "Lâm Tổng à! Nếu anh yêu thích phu nhân như vậy thì phải bày tỏ chứ!"
Anh nhíu mày nhìn hắn. Dư Thiên lập tức lạnh sống lưng, trán dầm dề mồ hôi khi thấy được ánh mắt như phi tiêu đó, ngây lúc hắn tưởng tượng bản thân sắp bị phê bình gây gắt thì nghe thấy tiếng nói của nam nhân: "Bày tỏ bằng cách nào?"
Hắn...hắn nghe lầm, đúng không? Con ngươi Dư Thiên trừng to nhìn Lâm Vũ, nhận thấy ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo của Lâm Vũ như muốn nói sao hắn không trả lời khiến Dư Thiên càng sợ sệt trong lòng nhưng khuôn mặt cố nặng ra nụ cười rồi cất giọng chuyện nghiệp như rằng hắn có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này: "Đại khái là như này! Lâm tổng phải luôn có biểu hiện quan tâm chăm sóc bà chủ để cô ấy cảm thấy anh là một người chồng lí tưởng trong mắt cô ấy, như mỗi sáng phải có một nụ hôn tạm biệt, là hôn môi đó nha, để bà chủ biết được ông chủ yêu bà chủ như thế nào! Lúc dùng bữa chung đừng quên gắp thức ăn liên tục cho bà chủ để cô ấy biết sự quan tâm của anh dành cho cô ấy vô cùng nhiều. Mỗi cuối tuần anh phải mua cho cô ấy một bó hoa, tốt nhất là 99 đóa hồng, mỗi tháng mua cho cô ấy một món quà giá trị như nhẫn, dây chuyền, váy,...phụ nữ đều thích những thứ này nên chắc phu nhân cũng thích rồi. A còn nữa, lâu lâu anh phải hỏi phu nhân những câu hỏi quan tâm, ngọt ngào như: Dạo này em có khó chịu, mệt mỏi trong người không? Khoảng thời gian này mọi chuyện đối với em thuận lợi chứ? Em có khó khăn gì cứ nói ra, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc của em, em yên tâm cứ giao cuộc đời của em cho anh, anh sẽ bảo vệ em hết mứt, như vậy đến chết anh cũng mãn nguyện. Bảo bối yêu dấu của anh à anh yêu...
- Dừng!.
Nhìn Dư Thiên cứ trước mặt mình thao thao bất tuyệt mà Lâm Vũ nhứt cả đầu, mấy cái điều quái quỷ hắn nói có đánh chết anh cũng không thèm làm, đúng là sến súa, sởn gay ốc chết đi được. Dư Thiên cười hì hì nhìn anh hỏi: "Lâm tổng thấy bí khiếp giữ vợ của tôi nói có hữu dụng không?"
Lâm Vũ trực tiếp nhìn hắn phun ra hai chữ "Nhảm nhí" khiến Dư Thiên như bị đông đá tại chỗ, tâm hồn bị tổn thương nặng nề. Hơ! Hắn đây là nghiêm túc vận dụng tất cả IQ vô cực của mình vào việc này để chuyện tình cảm của ông chủ mình tốt đẹp hơn mà ông chủ lại phũ phàng như vậy. Ông chủ đúng thật là đồ nhẫn tâm, ông chủ cứ nói Doãn tổng lạnh như cục băng này cục băng nọ mà anh ta cũng có khác gì?
- Nghĩ xấu tôi gì đó?
Dư Thiên giật mình nhìn Lâm Vũ, trời ạ! Ông chủ biết thuật đọc tâm sao? Hắn lập tức trong ba giây hồi phục khuôn mặt tươi cười nịnh bợ của mình lại liền nói: "Đâu có đâu có! Lâm tổng nghĩ oan cho tôi rồi!"
Anh cầm lấy ly cà phê bên cạnh, động tác vô cùng tao nhã đưa chiếc ly đến môi mình nhấm một cái rồi để lại chỗ cũ nhìn Dư Thiên.
- Đừng nghĩ tôi không biết cậu nghĩ gì, mau đi làm việc đi, lần sau mà còn nhiều chuyện thì tôi trừ phân nữa tháng lương của cậu.
Dư Thiên nghe được lời này của anh thì thất kinh miệng không ngừng nói: "Dạ tôi biết rồi! Thưa Lâm tổng! Tôi đi làm việc ngay đây!"
Dư Thiên nhìn anh như là sợ bị ăn thịt tới nơi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng, lúc này Lâm Vũ mới bình tâm lại tiếp tục xử lí đống văn kiện chất đầy trên bàn nhưng trong đầu cứ quanh quẩn những lời nói của Dư Thiên, Lâm Vũ vô cùng khó chịu cau mày, cái tên chết tiệt này, khi không đi nói những điều nhảm nhí này với anh làm anh không tập trung làm việc được, anh lập tức nhấc điện thoại bàn gọi đến cho Dư Thiên, bên kia lập tức bắt máy nhưng chưa kịp nói gì thì nghe tiếng nói lạnh nhạt máy móc của Lâm Vũ vang lên "Trừ cậu nửa tháng lương!" rồi mau chóng tiếng tút! tút! tút! vang dội. Dư Thiên há hốc mồm nhìn điện thoại, ông chủ của hắn bị cái quái gì vậy chứ? Chẳng phải lúc nảy anh ấy nói có lần sau mới trừ nửa tháng lương hay sao? Hắn chỉ vừa bước vào phòng làm việc còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống nữa. Huhu! Hắn cũng vì tốt cho anh, mong muốn tình cảm vợ chồng của anh càng nồng nàn thôi mà! Đột nhiên chiếc điện thoại lại tiếp tục kêu, hắn nghi hoặc, trong lòng dự cảm không lành nhìn hai chữ "Lâm tổng" rồi run rẩy bắt máy.
- Lâm...
Hắn chưa kịp gọi hai tiếng ông chủ thì chất giọng máy móc quen thuộc lại cất lên: "Trừ hết tháng lương"
Dư Thiên:...