Bà nội Doãn nghe được đứa cháu yêu quý của mình sốt mà hoảng hốt.
- Mau chuẩn bị khăn và nước ấm đi. Điệp Sa mau đi gọi bác sĩ Lý.
...
- Sao rồi bác sĩ, con tôi có sảy ra chuyện gì không? Làm ơn cứu nó đi, nó là đứa con yêu quý nhất của tôi đó.
Bà Doãn lau nước mắt. Bà nội Doãn liếc nhìn.
- Tịnh Lan! Cô thích ồn ào đến cơ à? Để bác sĩ nói đi!
Bác sĩ Lý đẩy gọng kính xuống thở dài.
- Đại thiếu gia đang sốt cao, mọi người có biết cậu ấy làm gì để mình bị như vậy không?
Lâm Vũ trả lời.
- Cậu ấy đã lội trong hồ nước từ sáng đến chiều.
- Gì chứ? Sao lại lội trong đó làm gì?
Bà nội Doãn bất ngờ. Thấy thế bà Doãn thêm dầu vào lửa.
- Thằng bé đến đó làm gì? Không lẽ bị kích động quá mức mà nhảy xuống đó chứ.
Thấy mẹ và bà của Doãn Minh Dương lo lắng như vậy anh cũng không còn cách nào ngoài nói thật.
- Sáng nay cậu ấy và bạn gái mới chia tay, cô bạn gái kia đã quăng chiếc nhẫn Minh Dương tặng xuống hồ nước.
Bà nội Doãn che miệng.
- Sao lại như vậy? Lúc trước ta thấy cô bé kia rất dễ thương, hiền dịu cơ mà?
- Mẹ à, lòng người khó đoán. Trước đây con cũng cảnh báo mẹ rồi, nghèo hèn như cô gái đó thì đối xử thật lòng với Minh Dương bằng cách nào? Chỉ tội Minh Dương khổ lụy vì tình, chắc thằng bé sóc lắm.
Lâm Vũ cũng bức xúc không kém.
- Con cũng có suy nghĩ giống bà nội Doãn nhưng không ngờ cô gái đó lại là hạng người như vậy.
Bác sĩ Lý nghe được câu chuyện lại thở dài một hơi
- Vậy mọi người nhớ chăm sóc kĩ đại thiếu gia nhé! Cậu ấy rất yếu, đừng để cậu ấy uống rượu nữa. Hãy để cậu ấy quên đi quá khứ đau buồn, bên ngoài thì tôi trị được chứ vết thương lòng tôi cũng bó tay.
- Cảm ơn bác sĩ. Tịnh Lan! Cô đưa bác sĩ Lý tiền hậu tạ đi.
- Vâng ạ!
Trong phòng hiện giờ chỉ còn Bà nội Doãn, Lâm Vũ và Doãn Minh Dương.
- Ta không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nhưng ta lại không tin Mộc Tinh là loại người đó.
- Bà à! Con cũng cảm thấy khó tin nhưng sự thật chính là vậy. Do cô ta diễn xuất quá giỏi nên lừa tất cả mọi người xuất sắc đến thế đấy.
- Mong ông trời phù hộ Minh Dương sớm qua được đau buồn này.
Ngày hôm sau.
Sau một giấc ngủ dài. Doãn Minh Dương đã tĩnh lại. Cả người anh đau nhứt, chiếc khăn ấm nóng vẫn đang đặt trên đầu. Bỗng có tiếng mở cửa.
- Thiếu gia! Cậu tỉnh rồi.
Quản gia vui mừng.
- Để tôi xuống múc cháo cho cậu.
- Không cần đâu. Tôi không muốn ai vào phòng tôi cả, phiền dì báo mọi người một tiếng.
- Nhưng mà...
Thấy thiếu gia của bọn họ không còn là người nhã nhặn hiền hòa như trước mà biến thành một người máu lạnh vô tình. Ánh mắt sắc lạnh như có thể giết người bất cứ lúc nào. Quản gia kinh hãi.
- Được! Cậu cứ nghỉ ngơi đi!
Bà ra khỏi phòng khép cửa lại, thở ra một tiếng. Lúc nảy thật khủng khiếp. Bà xuống lầu báo với Lão phu nhân. Bà nội Doãn nghe thế đành tận tay đem cháo lên cho anh.
- Đã nói tôi không muốn gặp ai hết các người không nghe thấy à.
Anh hất đổ ly nước bên cạnh. Bà nội Doãn đúng thật rất bất ngờ, cháu trai thường ngày của bà sẽ không làm ra chuyện như vậy.
- Con mới tĩnh nên ăn một chút cháo rồi uống thuốc cho khỏe.
Thấy bà nội Doãn, anh điều chỉnh thái độ lại một chút.
- Con không ăn đâu!
- Ngoan nào, con không còn nhỏ nữa, đừng để bà phải nói nhiều.
- Con thật sự không có tâm trạng.
- Ta biết hiện giờ con rất đau khổ nhưng xin con đừng hành hạ mình, bà sót lắm.
- Cô ấy không còn yêu con rồi. À không phải, trước giờ cô ấy có yêu con đâu!
Anh cười nhưng nước mắt lại rơi. Bà nội Doãn thấy thế đặt tô cháo xuống bàn ôm anh vào lòng.
- Nội không biết giữa chúng con xảy ra chuyện gì nhưng con phải buông bỏ quá khứ mà nghĩ đến tương lai.
- Nhưng con chỉ muốn có tương lai khi ở cạnh cô ấy mà thôi.
- Đừng nghĩ nhiều nữa, nếu có duyên chắc sẽ dính líu, nếu hết duyên cứ để nó qua đi. Hiện giờ con phải là con, con đừng đau khổ nữa. Thứ hai tuần sau là ngày con đi du học, qua đó rồi con phải ráng cố gắng nhé! Bà nội tin con.
Cứ thế anh ôm bà nội khóc nức nở rất lâu mới chịu buông. Gia đình bà vốn có dự tính cho Doãn Minh Dương đi du học tại Mĩ. Bà biết anh và Thanh Mộc Tinh quen nhau nên có ý định ngõ lời muốn tài trợ cho hai đứa trẻ cùng đi nhưng bây giờ xảy ra cớ sự này. Bà thật đau lòng thay đứa cháu trai này.
Lâm Vũ ngoài cửa thấy cảnh này xúc động không kém.
Sau khi nói chuyện với bà nội Doãn xong anh khóa cửa phòng không muốn gặp ai cả.
Trong phòng bây giờ không có ánh sáng. Lạnh lẽo hoang tàn bủa vây anh, không có men rượu để quên đi cô, anh càng đau đớn. Hình ảnh ấy cứ hiện lên như một thước phim dài tập.
- Minh Dương! Anh xem, con gấu này thật đẹp.
- Em có thích nó không?
- Rất thích.
- Anh mua cho em.
- Thật ạ?
- Đương nhiên rồi.
- Cảm ơn anh.
- Cô bé ngốc, anh là gì của em mà phải cảm ơn.
...
- Minh Dương! Anh thật đẹp trai.
- Vậy em thích anh hay em thích vẻ bề ngoài của anh.
- Em không thích anh, em thích vẻ bề ngoài của anh.
- Thật à?
- Sao thế? Em chưa nói xong mà. Em không thích anh mà là em yêu anh.
...
- Minh Dương! Anh thích con gái hay con trai.
- Con nào thì cũng là con hết nhưng anh thích một bé gái hơn.
- Tại sao vậy?
- Vì nó sẽ xinh xắn như em.
- Con trai không được à?
- Được chứ! Nhưng với điều kiện nó đừng giành vợ với anh.
- Anh đúng là...
...
...
- Chia tay đi!
- Tôi không yêu anh!
- Trước đây là do tôi thấy anh đẹp trai nhà giàu lại học giỏi. Gu như vậy đừng nói là tất cả con gái trong trường mơ ước mà cả thế giới điều ao ước đấy chứ nói chi tôi. Cứ tưởng quen được anh thì tiền đồ sau này sẽ không cần lo lắng ai lại ngờ anh sống không dựa vào gia đình giàu có của mình mà lại ngu ngốc tự làm tự sống, tự sinh tự diệt. Tôi đây đã mất hết kiên nhẫn rồi, anh xem trước giờ anh đã cho tôi được thứ gì giá trị. Chiếc nhẫn tỏ tình này của anh chẳng đáng một phần tỉ với số tài sản của gia đình anh có nữa. Tôi chán rồi, tôi không muốn sống với kẻ ngốc nghếch như anh nữa. Chia tay đi, đừng vọng tưởng rằng trước giờ tôi yêu anh thật lòng.
- À mà cắt đứt rồi, chiếc nhẫn này còn giữ lại làm gì nữa.
- Anh điên rồi, đi lên đi, cho dù anh có tìm thấy nó thì chúng ta cũng chẳng yêu nhau được đâu. Những lời nói trước đây của tôi đều là dối trá, là tôi lừa anh đấy. Gì mà "Chiếc nhẫn này là vật định tình của chúng ta, cho dù có ra sao cũng không được tháo ra?" Tôi chỉ ừ đại thôi đừng tưởng là thật.
Anh khụy gối xuống ôm ngực đau đớn. Anh đau quá nhưng lại không cách nào xóa đi những kí ức đau khổ kia. Đúng rồi, còn một cách mà.
Anh quét mắt đến mọi vật trong phòng, mi tâm dừng trước chiếc ly trên bàn.
- Bốp!
Tiếng thủy tinh chối tai vang lên. Nhặt mảnh thủy tinh dưới đất, Doãn Minh Dương từ từ cứa vào tay. Máu đỏ rực từng giọt từng giọt trên cổ tay thi nhau đổ xuống. Đau đấy nhưng nó chẳng là gì so với vết thương lòng đang càng quấy bên trong.
Reng! reng! reng!