Đến cảnh quay trên cao của Lăng Linh Sương, cô được treo dây lên người rồi kiểm tra kĩ lưỡng. Cô rất muốn từ chối cảnh diễn này cho người đống thế nhưng lại sợ người khác nghi ngờ bèn mạo hiểm một lần.
Xem Lăng Linh Sương sắp đóng cảnh nguy hiểm, Thanh Mộc Tinh vô cùng lo lắng than thở với Doãn Minh Dương.
"Làm sao đây? Chị ấy đang có thai, như vậy sẽ rất nguy hiểm!"
Doãn Minh Dương trấn an cô.
"Cảnh quay rất ngắn, chắc là không sao đâu, em đừng lo quá!"
Tiếng hô của trợ lí vang lên, cảnh quay bắt đầu.
Vận trên người một bộ cổ trang rườm rà, Lăng Linh Sương giang hai tay ra, dây được kéo lên không trung, cả người cô nhẹ tên.
Đột ngột nghe thấy tiếng rụt rịt, có dự cảm không lành, cô nhìn lên trên thấy sợi giây sắp đứt đến nơi, hét lên một tiếng.
"Aaa!"
Rặc!
Tiếng dây đứt vang lên, Lăng Linh Sương lập tức rơi xuống từ độ cao chóng mặt.
Điều cô lo nhất không phải là bản thân mà chính là đứa bé, đặt tay lên bụng mình, thầm cầu mong đứa bé sẽ bình an, Lăng Linh Sương nhắm chặt mắt lại chuẩn bị tinh thần sắp rơi xuống đất.
Tưởng chừng bản thân sẽ rơi xuống nền đất cứng ngắt nhưng cảm nhận chỗ mình nằm lên không cứng lắm, lại nghe tiếng rên khẽ của người đàn ông, tò mò kèm sợ hãi, cô mở mắt.
Đập vào mắt cô là một lồng ngực vững chắc, một đôi tay ấm áp đang ôm trọn lấy cơ thể mình. Lăng Linh Sương ngước mắt lên nhìn người đàn ông đã cứu mình, không ngờ được khi thấy khuôn mặt đau đớn của Hàn Minh Triết.
Cảm giác run sợ đột ngột chiếm lấy tâm trí, đưa tay sờ lên chiếc bụng của mình, mắt cũng đã đỏ hoe.
"Bảo bảo, bảo bảo có sao không, hức!"
Thấy bộ dạng hoảng loạn của Lăng Linh Sương, Hàn Minh Triết cố nén cơn đau ôm cô ngồi dậy cất lời hỏi hang.
"Sao thế? Em bị đau ở đâu?"
Cô hoảng loạn lắc đầu khóc nấc lên.
"Bảo bảo...hức!"
Bất giác đưa tay ôm Lăng Linh Sương vào lòng Hàn Minh Triết dỗ dành cô.
"Không sao, có tôi ở đây rồi!"
Lăng Linh Sương không bình tĩnh được, cứ khóc lóc.
Người mang thai tâm trạng thường xuyên không ổn định, cô cũng thế, rõ ràng là không bị gì nhưng vẫn rất hoảng sợ, lại cảm nhận được hơi ấm của Hàn Minh Triết, bản chất yếu đuối trong lòng cũng vì đó mà bộc lộ ra hết.
Thấy tình hình nguy hiểm trước mắt, Tầm Sơn liền ra lệnh nhân viên đến hỗ trợ, lại thấy hai người dưới đất tách nhau không rời, họ ngơ ngác nhìn đối phương không biết làm thế nào.
Thanh Mộc Tinh thấy toàn bộ áo của Hàn Minh Triết đều nhướm máu đỏ hết cả tấm lưng, cô lo lắng đi đến tách họ ra, kề môi nói nhỏ vào tai Lăng Linh Sương.
"Chị! Bảo bảo không sao hết, anh Minh Triết bị thương rồi, chị để anh ấy đi băng bó đi!"
Nghe lời cô nói, Lăng Linh Sương ngoan ngoãn đứng lên. Hàn Minh Triết được nhân viên dìu vào phòng.
Khi anh đi, Lăng Linh Sương thấy cả mảng lưng của Hàn Minh Triết đỏ thẫm, cô giật mình hoảng sợ.
Vì cứu cô, anh ấy không ngại nguy hiểm lao đến hứng trọn cơ thể cứu cô?
Lăng Linh Sương không dám tưởng tượng, nếu hôm nay không có Hàn Minh Triết cứu lấy, cô không biết mình và bảo bảo sẽ xảy ra chuyện gì.
...
___________________
Hàn Minh Triết đang được trợ lí của mình thoa thuốc, chiếc áo thấm đẫm máu của anh đã được cởi ra quăng dưới đất.
Toàn bộ tấm lưng đều bị trầy xướt máu thịt lẫn lộn, nhìn mà đau cả mắt.
Trợ lí chỉ biết cắn răng thoa thuốc cho anh.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh trợ lí lên tiếng hỏi.
"Ai đó!"
"Là tôi!"
Do chuyện vừa rồi, Lăng Linh Sương vô cùng biết ơn Hàn Minh Triết nên muốn cảm ơn anh một tiếng.
Trợ lí hỏi ý kiến của Hàn Minh Triết, đợi anh gật đầu đồng ý, anh ta mới dám mở cửa cho Lăng Linh Sương vào.
Vừa vào trong đã thấy tấm lưng đầy máu kia, Lăng Linh Sương nhăn mặt hoảng sợ, vết thương của anh nặng đến như thế?
"Em đến đây làm gì?"
Câu nói của anh đánh bay ý nghĩ trong đầu cô. Lăng Linh Sương chậm rãi đi đến, ngồi xuống trước mặt anh, rụt rè lên tiếng.
"Lúc nảy...cảm ơn anh đã cứu tôi, nếu anh không đỡ giúp tôi thì người bị thương là tôi rồi, thành thật cảm ơn anh!"
Lần đầu tiên, Lăng Linh Sương dùng thái độ hết sức lịch sự này với Hàn Minh Triết.
Anh chỉ thoáng nhìn cô rồi đáp.
"Không có gì!"
Cô lo lắng lên tiếng.
"Vết thương của anh nặng đến thế nên đi đến bệnh viện thì hơn!"
Hàn Minh Triết lắc đầu.
"Không cần đâu! Tôi chịu được!"
Anh trợ lí thoa thuốc xong rồi thông báo với Hàn Minh Triết, anh gật đầu bảo cậu ta ra ngoài.
Lăng Linh Sương vẫn không muốn để anh như thế, dẫu sao Hàn Minh Triết cũng vì cứu cô mà bị thương, Lăng Linh Sương khuyên anh.
"Anh tưởng mình là trâu bò không biết đau là gì à? Mau đến bệnh viện khám vết thương sẽ nhanh chóng hồi phục hơn!"
"Em là đang lo lắng cho tôi?"
Thấy ánh mắt mang ý trêu chọc của Hàn Minh Triết, cô có chút rối ren.
"Tôi chỉ là lo anh vì cứu tôi mà xảy ra chuyện gì thôi! Đến lúc đó tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu. Nghe lời hay không tùy anh!"
Lăng Linh Sương đứng lên, toang cất bước ra ngoài nhưng vừa đi ngay qua Hàn Minh Triết đã bị anh kéo lại.
Hai tay vòng qua eo cô ôm chặt, đầu anh tựa lên bụng Lăng Linh Sương nhắm mắt.
Cô thoáng chốc giật nảy mình hét lên.
"Anh làm gì vậy?"
Hàn Minh Triết lười biếng đáp lời.
"Lăng Linh Sương! Chúng ta quen nhau đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!"
"Tôi không cần!"
Đẩy anh ra nhưng không được, Lăng Linh Sương nhăn mặt, cảm nhận bụng mình ngưa ngứa.
Cô dừng động tác nhìn xuống, thấy anh đang cọ cọ lên phần bụng, cô tưởng tượng đến cảnh Hàn Minh Triết đặt tai vào bụng mình nghe tiếng tim đập của con, Lăng Lăng Sương thoáng chốc đờ đẫn bỗng dưng nghe Hàn Minh Triết nói chuyện.
"Dạo này em mập lên à? Eo không thon như trước!"
Đẩy mạnh Hàn Minh Triết ra, cô quát lên.
"Thì làm sao? Tôi thích vậy đó. Không cần anh chịu trách nhiệm, ngoài kia có rất nhiều người thích tôi!"
Xoay người tức giận, Lăng Linh Sương bước ra khỏi cửa thầm mắng.
Chẳng phải cô như thế là tại anh gieo mầm móng cho sao, còn chê cô mập?