Sáng hôm sau, Cung Dực cùng Tô Tuyết lái xe tiễn Doãn Minh Dương, Thanh Mộc Tinh và Dương Nhạc Nhung đến sân bay.
Trước mặt họ đột ngột xuất hiện một chiếc máy bay thiết kế vô cùng sang trọng, tông chủ đạo là màu trắng. Tô Tuyết nói với Cung Dực.
"Đây là máy bay tư nhân sao? Nó đẹp quá đi!"
Cung Dực gật đầu.
"Đúng vậy! Nó là mẫu hiện đại và đắt nhất thế giới, người mua được thứ này chắc chắn rất giàu!"
"Đi thôi!"
Doãn Minh Dương nắm tay hai người phụ nữ đi về phía trước.
"Khoan đã!"
Cung Dực gọi anh lại nghi hoặc hỏi.
"Chiếc máy bay đó là của cậu!"
"Không phải!"
Anh nhẹ cong môi nhìn Thanh Mộc Tinh.
"Là của vợ tôi!"
Cung Dực, Tô Tuyết và cả Thanh Mộc Tinh đứng hình tại chỗ. Ôi tên này là cuồng vợ đến như vậy? Mua hẳn một chiếc máy bay đời mới nhất thế giới mà không tỏ vẻ gì, nên nói anh là một người chồng tốt hay một kẻ hoang phí đây?
"Minh Dương!"
Thanh Mộc Tinh kéo tay anh không vui, cô biết anh là rất thương yêu cô nhưng đâu cần phải thể hiện rõ như thế.
"Lúc trước em đã nói không cần mà, sao anh phung phí như vậy?"
Đặt tay lên má cô, anh dịu giọng.
"Dùng tiền của mình mua đồ cho em, anh chẳng thấy hoang phí chút nào cả!"
Cô cúi mặt ngượng ngùng, trong lòng vô cùng ấm áp.
"Khụ...khụ!"
Cung Dực ho khan vài tiếng, báo hiệu ở đây không chỉ có hai người bọn họ, muốn tình cảm thì về nhà đóng cửa phòng nói chuyện nhé. Cũng may hắn đã có bạn gái, nếu không sẽ bị cảnh này ngược cho thê thảm.
"Thôi chúng tôi về đây! Có thời gian, chúng ta sẽ gặp lại!"
Tô Tuyết mỉm cười với Thanh Mộc Tinh.
"Tinh Tinh! Cũng nhờ có cô tôi mới có được hạnh phúc như bây giờ, nếu không chẳng biết tên tự cao này đến khi nào mới nhận ra tình cảm của mình nữa. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, tôi chờ thiệp cưới của hai người!"
Thanh Mộc Tinh cũng vui vẻ đáp lời.
"Không phải nhờ một mình tôi đâu, phải nói cô là một cô gái mạnh mẽ và rất kiên trì nên mới thu phục được kẻ như Cung Dực. Tôi cũng chờ thiệp cưới của hai ngươi đây!"
Cung Dực bất mãn lên tiếng.
"Cô nói tôi như là người xấu xa lắm vậy!"
"Chẳng phải sao? Ai là người ép tôi uống 5 chai rượu hại tôi phải nhập viện?"
Tuy hắn bực dọc trong lòng nhưng rất biết điều ngậm miệng lại, Cung Dực biết nếu còn cãi cố nữa Doãn Minh Dương ngay lập tức sẽ móc họng hắn ra ngay bởi hắn là tên cuồng vợ chính hiệu tuy chưa được cưới gả.
Nói luyên thuyên vài câu một lúc, họ tạm biệt Cung Dực và Tô Tuyết rồi lên máy bay.
Vì chiếc chuyên cơ hiện đại nên khác hẳn những chiếc máy bay bình thường. Có rất nhiều phòng nghĩ ngơi ở các vị trí có thể nhìn từ cửa kín ra ngoài, vô cùng thoải mái.
Dương Nhạc Nhung nhìn bên ngoài không chớp mắt, nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của Thanh Mộc Tinh. Có thể thấy bà rất thích cô.
Cứ cách mỗi một giờ, cô đều sợ bà đói bụng nên đút một chút thức ăn cho bà, chăm sóc mẹ chồng vô cùng cẩn thận. Tuy Dương Nhạc Nhung đã quá tuổi nhưng Thanh Mộc Tinh cứ có cảm giác bà như một đứa trẻ cần được chăm sóc vậy.
Doãn Minh Dương đều thu hết những cử chỉ quan tâm của cô vào mắt, anh ôm Thanh Mộc Tinh vào lòng nhẹ giọng.
"Em cứ lo chăm mẹ mà bản thân chưa ăn gì cả, em ăn một chút đi!"
Anh đút một miếng bánh ngọt vào miệng cô, biết rằng Thanh Mộc Tinh rất thích ăn đồ ngọt.
Cô rất ngoan ngoãn cắn lấy mỉm cười với anh, cố ý đưa miếng bánh ăn dở từ tay Doãn Minh Dương vào miệng anh.
"Anh cũng ăn đi, anh chưa ăn gì hết!"
Thật bất ngờ, anh không hề do dự ăn hết cái bánh nhai ngồn ngoàm trong miệng, sau đó xoa đầu cô.
"Tiểu yêu tinh! Lâu rồi không được ăn em, về đến nhà anh sẽ thoải mái ăn sạch!"
Cô đánh vào vai anh một cái rồi cất mắt nhìn Dương Nhạc Nhung ái ngại.
"Cái tên này, anh không thấy dì Dương sờ sờ trước mặt à?"
"Còn gọi là dì Dương? Đến lúc em nên gọi bà ấy là mẹ rồi, đúng không mẹ?"
Anh nắm lấy tay bà đặt lên tay Thanh Mộc Tinh, tay cũng nắm lấy bàn tay của họ.
"Mẹ?"
Dương Nhạc Nhung lẩm bẩm tiếng "mẹ" trong miệng, bà nhìn đôi nam nữ thân mật trước mắt, trí nhớ liền hiện lên hình ảnh lúc xưa tươi đẹp của bản thân và chông của mình, vô thức gọi tên ông ấy.
"Minh Hải, Minh Hải!"
Thanh Mộc Tinh lo lắng hỏi anh.
"Vậy khi về thành phố, chúng ta trực tiếp đưa bà ấy trở về Doãn gia sao?"
Anh thở dài cất lời.
"Hiện tại chưa phải là lúc!"
Anh biết mẹ mình rất nhớ ba nhưng không thể để bà ấy đến gặp ba mình. Anh không thể để Tịnh Lan biết tin Dương Nhạc Nhung được cứu ra khỏi Tiền Môn, nếu không bà ta sẽ tìm mọi cách hại mẹ anh tiếp tục. Không phải anh không có đủ khả năng bảo vệ mẹ mà anh muốn bà ấy sẽ trong tình trạng an toàn nhất có thể. Coi như là một bài học để ba anh cắn rứt vì không bảo vệ được mẹ vậy.