Ông Xã Tôi Là Nam Thần

Chương 113: Người Động Đến Em, Không Thể Tha Thứ!




Tại một quán bar sầm uất nhất Bắc Kinh tiếng nhạc sập sình chói tay, đâu đâu cũng là không khí vui vẻ chỉ riêng chỗ ở góc khuất phía trái kia.

Doãn Minh Dương, Lâm Vũ, Hàn Minh Triết cùng Cung Dực đang ngồi một bàn, sát khí trùng trùng khác xa với cảnh tượng xa hoa trước mắt bọn họ.

Cung Dực dù có ngạo mạn ra sao thì trước vị ác chủ này cũng phải nhún nhường vài phần, nói chi hắn vừa đụng đến bảo bối của anh.

Mấy ngày nay, chuyện hôn ước của Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh ầm ĩ trên mạng xã hội, không ai không biết, lại chính miệng anh thừa nhận nên sức quan tâm không hề nhỏ.

Cung Dực trước giờ cứ tưởng quan hệ giữa họ không tốt, trùng hợp gặp Thanh Mộc Tinh ở đó nên trêu chọc một chút, vậy mà chẳng biết hậu quả lớn đang chỉa vào đầu.

Doãn Minh Dương liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn ta làm tất cả mọi người ở đây đều rùng mình, cất giọng nói lạnh lẽo.

"Nói! Cậu đã làm gì Tinh Tinh!"

Nhìn đi chỗ khác, Cung Dực đưa ly rượu lên miệng uống một ngụm, thong thả nói.

"Đã biết rồi cậu còn hỏi làm gì?"

"Vậy cậu nên nhận sự trừng phạt của mình rồi!"

Lời Doãn Minh Dương nói tựa như cây gai có độc đâm thẳng vào đầu Cung Dực. Hắn biết hai chữ "trừng phạt" kia của anh là muốn ám chỉ điều gì.

Trước đây, Cung thị của hắn đã thua lỗ trong một vụ đầu tư lớn, hầu như mất hơn phân nửa tiền vốn, sau đó vẫn liên tục suy sụp. Tình hình Cung thị hoảng loạn trầm trọng, nhân viên đều chuẩn bị nghỉ việc tìm đến nơi khác làm.

Đứng trước bờ vực nguy nan đó, Cung Dực đã hạ mình đến cầu xin sự giúp đỡ của Doãn Minh Dương, anh cũng không nói gì giúp đỡ cậu ta.

Cung Dực rất cảm động, tự soạn một bản hợp đồng rằng nếu sau này Doãn Minh Dương lúc nào muốn đòi trả lại, bao nhiêu tiền lời hắn cũng sẽ đáp ứng.

Doãn Minh Dương là người thẳng tính, không vì tình mà nể nang cũng chẳng tham lợi, cho nên Cung Dực tin anh sẽ lấy lại tiền lời hợp lí hoặc hơn cũng chẳng sao.

Anh để số tiền ấy đến ngày hôm nay cũng chẳng phải vì tình bạn với Cung Dực, chỉ là để công ty hắn dự trữ sẵn tiền phòng hờ sau này.

Nhưng hắn đã đụng vào thứ không nên đụng nhất của Doãn Minh Dương, khiến anh nổi cơn thịnh nộ, chắc chắn sẽ lấy chuyện đó ra để tư thù.

Chật một cái, Cung Dực tỏ ra thái độ hối lỗi.

"Là tôi có lỗi, đã động vào bảo bối của cậu. Nhưng nào trách tôi được, cứ tưởng cậu vẫn ghét cô ta!"

Doãn Minh Dương quét đôi mắt sắc lẹm lên mặt Cung Dực, hắn ta không thể nói nữa thầm chửi trong lòng.

Mẹ kiếp! Tên này chính là hôn quân!

Lâm Vũ thấy tình hình quá căng thẳng nên cất lời giải hòa cân đối bầu không khí đầy thuốc súng này.

"Lâu rồi mới tụ họp một chỗ, đừng có trưng khuôn mặt đó ra nữa!"

Quét ánh mắt đến Cung Dực, Lâm Vũ trừng một cái.

"Còn cậu, biết đã gây ra hậu quả gì không? Ép Tinh Tinh uống cả năm chai tượu mạnh khiến cô ấy nhập viện, cậu nói xem tội cậu nặng thế nào?"

Hàn Minh Triết kinh ngạc.

"Gì chứ? Cung Dực, cậu đúng là thứ đàn ông hèn hạ, Tinh Tinh có làm gì cậu bao giờ mà hành hạ cô ấy? Hừ! Không những Doãn Minh Dương không tha cho cậu mà tôi cũng không tha!"

Phải biết Thanh Mộc Tinh rất thân thiện nên trong lòng những nam nhân này cũng đặc biệt yêu mến cô, mà tên Cung Dực dám làm hại đến, đúng là rất quá đáng.

Ngồi trước sáu ánh mắt tràn đầy sát khí, hắn như muốn nổ tung.

Lúc này, tầm mắt của Lâm Vũ nhíu lại nhìn ra ngoài cửa.

"Đó chẳng phải là Tinh Tinh sao?"

Nhìn theo hướng mắt của Lâm Vũ Hàn Minh Triết cũng thấy được cô bước vào.

"Ây...có vợ cậu nữa kìa!"

Hàn Minh Triết vỗ vai Lâm Vũ chỉ về hướng Phương An Nhiên đang đi cùng Thanh Mộc Tinh.

Hai cô gái xinh đẹp vừa bước vào thì không khỏi thu hút ánh mắt của những người khác.

Quay qua quay lại một lúc, Thanh Mộc Tinh mới thấy được đám đàn ông ngồi trong góc khuất, liền dắt tay Phương An Nhiên đi cùng.

Vừa thấy Lâm Vũ, Phương An Nhiên như thấy báo vật mà chạy nhanh đến nhảy lên người ôm chặt Lâm Vũ gọi một tiếng "chồng" khiến mọi người ở đây không khỏi lắc đầu.

Lâm Vũ yêu chiều hôn lên trán cô một cái mỉm cười.

"Bảo bối! Sao em ở đây?"

Cô chớp mắt nói.

"Là Tinh Tinh đưa em đến đây!"

Thanh Mộc Tinh lắc đầu ngán ngẫm, từ khi nào Phương An Nhiên đã thành một con mèo nhỏ như vậy? Lâm Vũ đã chiều cô ấy thành thế này? Cô bĩu môi trêu chọc.

"Lúc trước ai còn bảo có chết cũng không yêu Lâm Vũ, bây giờ xem bộ hạnh phúc quá há!"

Phương An Nhiên xấu hổ nép vào ngực Lâm Vũ, anh chỉ cười nhẹ xoa đầu cô.

Hàn Minh Triết uống một ngụm rượu cười hì hì.

"Đó là sức mạnh của tình yêu sao?"

Đưa mắt nhìn Doãn Minh Dương thấy anh vẫn đang chăm chú nhìn mình, cô mỉm cười.

"Lại đây với anh!"

Ba tên đàn ông nhìn Doãn Minh Dương bằng ánh mắt quái dị. Khuôn mặt dịu dàng này, giọng nói ấm áp này thật sự xuất hiện trên người Doãn Minh Dương?

Kéo cô lên đùi mình, xoa lấy bả vai cô, anh hỏi.

"Sao em đến đây?"

Thanh Mộc Tinh nhìn mọi người bằng ánh mắt ngượng ngùng sau đó trả lời anh.

"Anh đến đây thì em cũng đến đây!"

Câu trả lời này của cô thật không đúng trọng tâm nhưng Doãn Minh Dương không hề ghét bỏ, ôm mặt cô hôn một cái lên môi nhỏ, yêu chiều vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp.

Hết cẩu lương này đến cầu lương khác, Hàn Minh Triết và Cung Vực ngán ngẫm muốn nôn tháo.

Lúc này Thanh Mộc Tinh đưa ánh mắt đến Cung Dực khiến hắn ta hơi lo lắng. Cô nhẹ cong môi cất lời.

"Chào Cung tổng! Lâu rồi không gặp!"

Cung Dực gượng cười gật đầu.

"À...ra là hôn thê của Minh Dương! Xin lỗi lần trước đã quá đáng với cô!"

Thanh Mộc Tinh vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười nhưng trong lòng mang đầy lửa hận nhẹ giọng nói.

"Quá đáng gì chứ? Ép tôi uống hết 5 chai rượu mạnh, dùng lời lẽ không hay sỉ nhục tôi, khiến tôi nằm bệnh viện một tuần và không ăn uống được cả tháng, bây giờ cũng chưa uống rượu được thôi, không quá đáng lắm đâu!"

Lời nói nhẹ tên nhưng ai cũng biết, cô là đang liệt kê lại những tội lỗi tày trời của Cung Dực. Hắn xấu hổ pha chút tức giận bấu móng tay vào lồng bàn tay, người phụ nữ này quả không đơn giản, đây là đang mách lẽo với Doãn Minh Dương mà.

Tuy Cung thị đã khôi phục lại bình thường nhưng sức ảnh hưởng chưa được cao như lúc trước, nếu Doãn Minh Dương muốn thì sẽ lập tức lại làm cho Cung thị một lần nữa đứng đầu ngọn sóng, hắn không thể đi sai một bước nào đành hạ mình xin lỗi cô.

"Xin lỗi cô! Lúc đó là tôi không đúng vì có rượu trong người mà làm càng. Nếu cô muốn tôi chỉ đường đến Tiền Môn, tôi sẽ sẵn lòng!"

Nghe hắn hứa, Thanh Mộc Tinh vô cùng vui mừng, nhưng tận trong thâm tâm chưa hả giận, hất mặt cất lời.

"Dù sao trên đời này không chỉ một mình anh biết! Không cần cũng không sao!"

Cung Dực cắn răng gấp gáp nói.

"Chỉ có tôi mới biết tường tận cách phá mở những cái bẫy, cô nên cân nhắc kĩ!"

Thanh Mộc Tinh nhíu mi mắt suy nghĩ, hiện tại, hắn chính là người có lợi cho cô, không nên lỗ mãn. Nhưng lúc trước cô gặp, Cung Dực nào có bộ dạng nhường nhịn này? Lúc trước hắn hung hăng vô cùng, xem cô chẳng bằng một cục đất, bây giờ dường như là rất kính nể cô.

Ngước mắt nhìn Doãn Minh Dương, cô nghi ngờ, chẳng lẽ hắn ta sợ anh.

Thấy ánh mắt của cô, anh vuốt mái tóc óng mượt nhẹ giọng.

"Người động đến em, không thể tha thứ!"

Sau đó liếc mắt đến Cung Dực cất lời.

"Tiền vốn lúc trước là 490 tỉ, tăng gấp 50 lần!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.