Tối đến, cơm nước tắm rửa xong xuôi, Thanh Mộc Tinh và Doãn Minh Dương đã quấn lấy nhau trên giường, anh lấy miếng dán nhiệt dán vào bụng dưới của Thanh Mộc Tinh, ôm lấy tấm lưng mảnh mai của cô gái nhỏ giọng.
"Đã tốt lên chút nào chưa?"
Cô gật đầu.
"Ưm...cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhưng mà không thoải mái như khi được anh xoa!"
Khi câu nói vừa kết thúc thì bàn tay ấm áp của anh đã đặt lên bụng cô nhẹ nhàng xoa lấy, anh hỏi.
"Thế nào?"
Thanh Mộc Tinh mỉm cười.
"Rất dễ chịu a! Em phát hiện ra anh chính là thuốc của em đó! Tháng nào đến ngày cũng phiền anh xoa cho em rồi!"
Hôn nhẹ lên tóc của cô, anh yêu chiều cất lời.
"Ừm! Tháng nào cũng sẽ xoa cho em!"
Cô xoay người hôn một cái lên môi anh cất giọng lãnh lót.
"Dương! Em yêu anh nhất nhất trên đời!".
Anh ôm chặt lấy cô, nhẹ "Ừm!" một tiếng, đặt một nụ hôn ấm áp lên vầng trán nhỏ.
Những lời đườm mật này, cô luôn nói bên tai anh mỗi ngày, nhưng anh thì chẳng cho cô lấy một lời yêu thương. Cho dù bây giờ anh có tin tưởng Thanh Mộc Tinh nhưng chuyện ám ảnh của tám năm trước làm anh dè dặt, không thể nào đặt niềm tin vào chữ yêu của cô hoàn toàn.
Thanh Mộc Tinh biết chứ, nhưng cô không muốn ép anh, cứ từ từ xoa dịu con tim tổn thương của anh, lạc mềm buộc chặt. Có một ngày, anh sẽ thật sự tin tưởng cô trở lại.
_________________
Sáng sớm ra, Doãn Minh Dương đã thức dậy thật sớm đi làm. Trước khi rời khỏi, anh không quên căn dặn Thanh Mộc Tinh đang lờ mờ say ngủ rằng phải ở yên trong nhà, cơ thể không khỏe nên không được đi đâu hết, có chuyện gì cứ gọi Tiết Dung làm thay. Căn dặn xong, đặt một nụ hôn lên trán của cô, anh mới yên tâm rời khỏi.
Chưa được nửa tiếng sau, điện thoại của Thanh Mộc Tinh vang lên inh ỏi, cô mệt mỏi mở mắt, ngáp một cái, với lấy chiếc điện thoại trên bàn.
Thấy dãy số trong máy, cô nhăn mặt, ngẫm nghĩ một lát rồi mới bắt máy.
"Bác gọi tôi có chuyện gì?"
Một giọng nói sắc sảo của người phụ nữ vang lên từ loa điện thoại.
"Đến một lời chào buổi sáng cũng không có, vậy mà đòi làm dâu của Doãn gia, chẳng có thể thống gì cả!"
Thanh Mộc Tinh không muốn nhiều lời với Tịnh Lan cô lập tức hỏi.
"Rốt cuộc mới sáng ra bác gọi cho tôi có chuyện gì?"
"Nè! Chú ý thái độ nói chuyện của cô! Trước mặt con trai tôi thì hiền từ lễ phép còn không có con trai tôi là có thể lộ bộ mặt hỗn láo như thế à?"
Trong loa vọng ra tiếng hít thở sâu, lại nghe Tịnh Lan nói tiếp.
"Bỏ đi! Dù sao nói với những người đẳng cấp thấp kém cũng không hiểu đâu! Tôi gọi cô đến đây là có việc cần bảo. Đến Doãn gia ngay lập tức, tôi cho cô nửa tiếng!"
Âm thanh tút tút vang vọng. Thanh Mộc Tinh không khỏi khinh thường, bà ta là ai mà dám bảo cô, nhưng mà tại sao Tịnh Lan lại gọi cô đến Doãn gia làm gì? Rốt cuộc muốn dở trò bẩn thỉu gì đây không biết.
Trong lòng mang theo sự tò mò, Thanh Mộc Tinh vội vào nhà tắm vệ sinh cá nhân sạch sẽ sau đó rời khỏi nhà bắt taxi đi đến Doãn gia.
Bước vào trong nhà, liền nhìn thấy ba người phụ nữ ngồi chễm chệ trên ghế sô pha, ăn điểm tâm cao cấp đống gói rồi quăng đầy xuống sàn nhà.
Cô không khỏi kinh ngạc, Doãn gia từ lúc nào chẳng có phép tắc như thế? Để Tịnh Lan tùy tiện muốn tụe tung tự tác như thế này.
Thanh Mộc Tinh đi đến cúi đầu chào hỏi ba người kia nhưng bọn họ đều coi cô như không khí.
Tịnh Lan, Trịnh Tư Thục cùng Lệ Lâm vẫn ngồi ăn trò chuyện ngon lành.
Cô cố gắng đứng đó cả nửa tiếng đồng hồ, nhẫn nhịn ba người bọn họ, chỉ vì một mục đích duy nhất, chứ nếu có mướn cô chịu đựng bà ta, cô không bao giờ làm.
Lúc này Tịnh Lan mới nhìn đến cô khinh thường cất lời.
"Xin lỗi nha! Một con chuột thấp kém như cô đứng đây nảy giờ tôi không để ý đến!"
Thanh Mộc Tinh gật đầu một cái, cô lễ phép hỏi.
"Bác gái gọi con đến đây để làm gì ạ?"
Trịnh Tư Thục từ lần trước đã căm thù Thanh Mộc Tinh vì cướp đi người mà con bà ta yêu. Hại Lam Ánh Nhi bây giờ đang điên loạn tại trại tâm thần, nhân lúc này, bà ta châm thêm dầu vào lửa.
"Khỏi cần lễ phép, lúc nảy tôi đã nghe thấy thái độ của cô trong điện thoại rồi!"
Tịnh Lan nhếch môi nhìn Trịnh Tư Thục xuyên xỏ, như thế mới đúng mục đích của bà ta chứ.
"Tôi gọi cô đến đây là để làm tròn nghĩa vụ của một người con dâu. Chén bát đằng sau qua nay vẫn chưa rửa, nhà cũng chưa có quét dọn trông rất bừa bộn, cô nhanh tay nhanh chân làm đi!"
Đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, cô cất lời.
"Người làm trong nhà đâu hét rồi mà không làm?"
Tịnh Lan tức giận đập bàn.
"Thanh Mộc Tinh! Muốn làm dâu của tôi thì đừng nên làm biếng, không phải rước cô về là để hưởng thụ cuộc sống sung sướng!"
Lệ Lâm nhìn cô nhếch môi đầy khinh thường.
"Quá ra đây là đứa con dâu hư đốn chị kể với tôi. Ừ thì đẹp cũng có đẹp đấy, nhưng nhân cách thật ghê tỡm. Nếu tôi có người con dâu như cô ta tôi sẽ đuổi thẳng cổ về nhà mẹ đẻ!"
Ba người họ cười rộ ầm lên. Thấy thái độ không thể làm gì được Thanh Mộc Tinh, Trịnh Tư Thục đắc ý.
"Thế nào? Còn không mau đi! Cô thích nghe người khác nói xiên nói xỏ mình thế à?"
Thang Mộc Tinh xoay người vào phòng bếp, nhìn đống chén bừa bộn trong bồn, cô không khỏi kinh ngạc. Tịnh Lan đúng là lòng dạ rắn độc, muốn làm khó cô hết cỡ.
Không sao Thanh Mộc Tinh, mày phải nhẫn nhịn để làm chuyện hệ trọng hơn, chỉ một chút nữa thôi, sẽ đạt được mục đích.