Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 234




Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 234 - Chương 234

https: //gacsach.com

Mộ Sơ Tình một đường kích động kinh hỉ, cao hứng muốn bay lên.

Tại sao cô lại cao hứng đến như vậy?

Hoắc Bắc Cảng nhìn cô đầy ngờ vực...

Ngay lúc Mộ Sơ Tình ôm túi bcs trên tay, lại còn cười tươi, Hoắc Bắc Cảng nhịn không được nữa, trực tiếp kéo tay Mộ Sơ Tình, bắt lấy cô, không cho cô lại nhảy nhót.

Tốt xấu gì cũng là phụ nữ đã kết hôn, có thể chú ý hình tượng một chút có được không vậy?

Hoắc Bắc Cảng dắt tay Mộ Sơ Tình, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo cô, "Mộ Sơ Tình, cô chú ý hình tượng một chút cho tôi, cô như thế này có biết mất mặt hay không?"

Trong nháy mắt kia khi tay Mộ Sơ Tình bị Hoắc Bắc Cảng đụng tới, người cô như co rụt lại, cả người cứng đờ, cô nhìn động tác hai người dắt tay nhau, bị dọa hơn nửa ngày nói không nên lời.

Hoắc Bắc Cảng thế nhưng nắm tay cô, thật sự chán ghét cô đến như vậy sao?

Tâm tình Mộ Sơ Tình chịu không nổi, cô muốn đẩy hắn ra, bị bàn tay to lớn cứng cáp hữu lực như vậy nắm lấy, cô cảm giác bản thân sắp không thể hô hấp.

Hắn chưa từng chủ động dắt tay cô, cô không biết cảm giác được hắn nắm tay, lúc này thật sự bị hắn dắt tay, cô cảm giác lâng lâng như là bay trên mây, đầu óc trống rỗng.

Tay Hoắc Bắc Cảng lớn hơn tay cô nhiều, tuy rằng tay hắn cũng giống như người khác đều là lạnh lẽo, chính là Mộ Sơ Tình lại cảm giác được một tia ấm áp len vào tim.

Mộ Sơ Tình dùng sức buông tay Hoắc Bắc Cảng ra, chính là bất đắc dĩ tay người đàn ông này thật sự là quá lớn, Mộ Sơ Tình hất không ra.

"Hoắc Bắc Cảng! Anh buông tay ra!"

Mộ Sơ Tình tức giận phồng quai hàm lên nhìn hắn, hướng về phía hắn kêu lên một câu.

Hoắc Bắc Cảng không những không có buông tay, ngược lại là thái độ giả câm giả điếc, ôn nhu nói với cô: "Cô ngoan ngoãn một chút."

Mộ Sơ Tình: "..."

Tôi có chỗ nào không ngoan?

May mắn là đã đi sắp tới, xe của Hoắc Bắc Cảng ở trước mặt, Mộ Sơ Tình mới đắc ý giải thoát được.

Mộ Sơ Tình bị Hoắc Bắc Cảng nhét vào trong xe.

Liền ngay lúc Hoắc Bắc Cảng muốn lái xe đi, đột nhiên có hai con mèo vọt tới trước mặt bọn họ, bị Mộ Sơ Tình thấy được, Mộ Sơ Tình sợ Hoắc Bắc Cảng lái xe sẽ đụng vào hai con mèo kia, cho nên sốt ruột túm tay hắn một, "Hoắc Bắc Cảng! Không cần lái xe, phía trước có mèo!"

Hoắc Bắc Cảng dừng động tác, nhìn nhìn, không chỉ có một con mèo, mà là hai con mèo xuất hiện ở trước xe hắn.

Hoắc Bắc Cảng thấy thế, nhấn còi một chút, nhắc nhở hai con mèo kia mau rời đi.

Cũng không biết hai con mèo kia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, da mặt dày sống chết ăn vạ, vẫn không nhúc nhích, liền nằm sấp xuống.

Từ góc độ này của bọn họ nhìn qua, cũng nhìn không tới, cho nên Hoắc Bắc Cảng xuống xe nhìn xem.

Là một con mèo đen, còn có một con mèo trắng, hai con mỗi con ở một bên, cứ như vậy nằm bò không rời đi, một bộ chính là cái kiểu ăn vạ.

Này mới đầu năm, mèo cũng sống không nổi phải ra ngoài ăn vạ sao?

Mộ Sơ Tình lo lắng cho hai con mèo này, sợ Hoắc Bắc Cảng cái này bạo phát tính tình sẽ làm chúng nó bị thương, cô kéo tay Hoắc Bắc Cảng, thật nhỏ nhẹ nói với hắn: "Không cần lái xe, không cần làm chúng nó bị thương."

Hoắc Bắc Cảng bất đắc dĩ, nhìn phía sau không có xe, liền tính toán lùi lại, làm ra một động tác giả làm hai con mèo đó cho rằng hắn định lái xe, làm chúng chủ động rời đi.

Không nghĩ tới hắn lùi lại, hai con mèo đó liền đi lên, rồi mới đi theo xe Hoắc Bắc Cảng, lại chạy tới trước xe hắn, nằm sấp xuống, lại là cái kiểu giả chết không biết xấu hổ quấn lấy bọn họ.

Mộ Sơ Tình lo lắng đi lên trước, hai con mèo kia không phải là xảy ra chuyện gì chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.