Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 218




Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 218 - Không Tiêu Tiền Của Hắn, Vậy Cô Định Tiêu Tiền Của Ai?

https: //gacsach.com

Sau đó Mộ Sơ Tình nhận được tin nhắn.

Một cái trung tâm thương mại thật bình thường.

Chẳng lẽ thật sự chỉ là muốn hẹn cô đi mua sắm bồi dưỡng quan hệ? Là cô suy nghĩ nhiều sao?

Mộ Sơ Tình vẫn loáng thoáng cảm giác được chuyện này không thích hợp, tính cách một người làm sao có thể thay đổi nhiều như vậy trong nháy mắt được, nếu không chính là giả vờ, nếu không chính là... Bị bệnh tâm thần rồi.

...

Buổi chiều sau khi tan tầm, Mộ Sơ Tình nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không muốn đến trễ làm Hà Thục có ấn tượng không tốt.

Mộ Sơ Tình trước sau như một đi đến trạm xe buýt dưới lầu, lúc này liền có một chiếc Rolls-Royce dừng lại ở trước mặt cô.

Căn bản là không có gì bất ngờ xảy ra, một chiếc xe sang như thế ngừng lại trước mặt, khỏi nghĩ cũng biết chỉ có Hoắc Bắc Cảng lái.

Hoắc Bắc Cảng ơi là Hoắc Bắc Cảng, vì sao anh có thể có nhiều tiền như thế, mỗi một ngày cơ bản chính là lái một chiếc xe khác nhau.

À, Mộ Sơ Tình thật ra đã quên một điểm rất quan trọng, hình như cửa hàng xe cũng là nhà hắn mở.

Mộ Sơ Tình hiện tại đã quen, mỗi ngày hắn đều sẽ đón cô về nhà, cho nên hiện tại cũng không làm ra vẻ cái gì, trực tiếp mở cửa xe, đi đến chỗ ghế phụ, lên xe thắt dây an toàn, Hoắc Bắc Cảng liền lái xe đi

Mắt thấy Hoắc Bắc Cảng lái theo đường cũ về nhà, Mộ Sơ Tình kêu hắn đổi hướng: "Bây giờ tôi chưa về nhà, đưa tôi đến cao ốc Đế Đô."

Hoắc Bắc Cảng nghe cô nói xong, nhíu mày không vui, trên người hắn bốc lên sự nguy hiểm, mang theo tức giận hỏi cô: "Cô đến đó làm gì?"

Mộ Sơ Tình rất thản nhiên trả lời: "Đi dạo phố."

Quả nhiên, Mộ Sơ Tình nói những lời này xong, Hoắc Bắc Cảng bốc cơn giận mịt mù, cơ hồ đều bao phủ hết cái xe này.

"Lần này lại đi cùng tên đàn ông chết tiệt nào?"

Trong lời nói đều là vị chua lòm.

Mộ Sơ Tình liền biết hắn hiểu lầm, "Ah, ngại quá, là tôi cùng mẹ anh đi ra ngoài."

"..." Sắc mặt Hoắc Bắc Cảng lúc này mới khôi phục lại vẻ bình thường, không khí hòa hoãn một chút, hắn trầm giọng hỏi cô: "Đi mua đồ?"

Mộ Sơ Tình quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, rất nghiêm túc trả lời: "Không có tiền."

Mộ Sơ Tình nói chính là lời nói thật, tuy rằng công việc này của cô mỗi tháng lương được 5 vạn, cơ bản chính là cô không có tiêu xài, tiền đó đều tích cóp để sau này bản thân sẽ mở công ty. Cô ít khi mua mấy thứ đồ xa xỉ, cơ bản chính là mấy trang phục yêu cầu trong công việc cần có mà thôi, cũng rất ít khi đổi cái mới.

Còn nói, con gái sẽ vì người mình thích mà trang điểm, căn bản cô cũng không có đối tượng để mà trang điểm, cho nên cô mua đồ, mua những thứ mình cần, mình thiếu, mình thích là được.

Cô cũng không thích đi dạo phố, cô cảm thấy đi dạo phố chính là rất tiêu hao thể lực, đi dạo phố, dạo mệt mỏi, còn cần phải ngủ một ngày một đêm, cô tình nguyện dùng thời gian đó để ngủ còn hơn.

Hoắc Bắc Cảng đột nhiên cong môi cười, rất yêu nghiệt.

"Tôi có."

Mộ Sơ Tình cũng chẳng thèm để ý tới, miệng lưỡi kiêu ngạo, thật thờ ơ, "Không hiếm."

Tiền của hắn, thích cho ai thì cho, dù sao cũng không cho cô.

Mộ Sơ Tình đã từng đọc được một câu, nội dung chính là đàn ông đều giống nhau, đều cho người phụ nữ mà họ thích tiền tiêu, nếu họ cho người phụ nữ nào khác tiền tiêu ngoại trừ người họ thích ra, đó chính là bố thí.

Mộ Sơ Tình không cần hắn bố thí, càng không cần hắn lấy tiền ra chèn ép cô.

"Cô..."

Hoắc Bắc Cảng thiếu chút nữa bị cô chọc giận đến đầu óc phải phát nổ.

Chồng đưa tiền cho vợ tiêu, còn không phải là hợp tình hợp lý sao? Kết quả cô lại nói cái gì?

Liền nói không hiếm lạ. Không tiêu tiền của hắn, vậy cô định tiêu tiền của ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.