Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 115




Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 115 - Lát Lại Nghe, Bây Giờ Không Cho Nghe

https: //gacsach.com

Cô đột nhiên mở to đôi mắt mê ly, hiện tại đầu đã có oxy trở lại, cũng rõ ràng hiện tại đã phát sinh chuyện gì.

Cố tình Hoắc Bắc Cảng còn thực tủy biết vị gặm cắn cánh môi cô.

Mộ Sơ Tình sốt ruột đẩy Hoắc Bắc Cảng ra, muốn tiếp điện thoại.

Hoắc Bắc Cảng ngăn cản tay cô, "Không cần nghe."

Mộ Sơ Tình cự tuyệt, duỗi tay muốn lập tức lấy điện thoại vừa rồi đặt ở trên ghế phụ lại xem là ai điện thoại.

"Không cần, anh tránh ra, tôi xem là ai điện thoại." Mộ Sơ Tình cố chấp đẩy Hoắc Bắc Cảng.

Hoắc Bắc Cảng bị chọc giận, nhíu mày, ngăn cản động tác của cô, tay mang theo ma lực vuốt ve đùi cô "Lát nữa nghe, bây giờ không cho nghe." 1

Hiện tại hắn đã sắp phát nổ, nếu bây giờ còn không giải quyết, không chừng hắn sẽ phát nổ, nổ tung ngay tại chỗ, hắn tuyệt đối không cho phép!

Hiện tại phản ứng trên người nói cho hắn biết, nhất định phải có Mộ Sơ Tình! Hung hăng muốn cô!

Hoắc Bắc Cảng đã nhịn không nổi! Hiện tại liền muốn đi vào!

Mộ Sơ Tình chính là không nghe, khăng khăng muốn nghe điện thoại, ngữ khí thật không kiên nhẫn, "Không cần như vậy, trước tiên để cho tôi nghe điện thoại, lỡ như có chuyện gì quan trọng thì sao? Tôi nghe xong lại nói."

Mộ Sơ Tình điềm đạm đáng yêu, biểu tình giống như một con thỏ con nhìn Hoắc Bắc Cảng.

Hắn không đáp ứng mới là lạ, chính là như thế cái ánh mắt câu hồn người khác!

"Câu nhân!"

Hoắc Bắc Cảng nộ khí đằng đằng chửi nhỏ một câu, đem di động ở bên cạnh ghế lái phụ đưa cho Mộ Sơ Tình, còn có ý xấu nhéo đùi cô một chút!

Mộ Sơ Tình thật sự cạn lời, cố gắng bình tĩnh lại, nhìn nhìn di động, hiển thị người gọi thế nhưng là Tiểu Bao.

Tiểu Bao gọi điện thoại cho cô?

Có việc gì gấp sao?

Mộ Sơ Tình lo lắng nhanh chóng bắt máy.

Cô không nói gì, giọng Hoắc Tiểu Bao đã từ đầu dây bên kia vang lên.

"Alo? Mẹ, mẹ ở đâu? Như thế nào còn không có trở về? Con phát hiện, Hoắc Bắc Cảng cũng không có trở về." 4

Giọng Tiểu Bao nhàn nhạt ở điện thoại bên kia truyền tới.

"..." Hoắc Bắc Cảng, như thế nào không lớn không nhỏ...

Mộ Sơ Tình trong nháy mắt, lo lắng hỏi: "Tiểu Bao, xảy ra chuyện gì sao? Mẹ cùng ba con ở bên ngoài đang bận công việc."

Hoắc Bắc Cảng cười nhẹ một tiếng, chính là cười nhạo Mộ Sơ Tình đưa ra cái lý do của học sinh tiểu học.

Hắn đột nhiên nhéo bên hông Mộ Sơ Tình một chút, thanh âm trầm thấp, lại mang theo ý vị đặc biệt, có ý tứ khác: "Ừ, đang làm."

Mộ Sơ Tình thật sự muốn lấy chiếc dép lê đập hắn một trận, nói cái gì đâu không... 1

"Không có." giọng Tiểu Bao ủy khuất, "Mẹ, mẹ trở về được không, Tiểu Bao sợ tối quá, không dám đi ngủ một mình."

"..." Mộ Sơ Tình cảm giác nhận thức của mình đều bị huỷ hết, Tiểu Bao trước nay đều tự ngủ một mình, cũng không sợ bóng tối, hiện tại như thế nào đột nhiên... Động kinh?! Thế nhưng sợ tối!

Mộ Sơ Tình cũng mặc kệ không nghĩ được nhiều như thế, hiện tại Tiểu Bao sợ, cô cũng không thể chậm trễ.

"Tiểu Bao, con từ từ, bây giờ ba mẹ lập tức trở về." Mộ Sơ Tình sốt ruột nói xong với Tiểu Bao, cúp máy, rồi mới lộ ra vẻ mặt đáng thương, đôi mắt to hề hề vô tội nhìn chằm chằm Hoắc Bắc Cảng: "Chúng ta trở về đi, Tiểu Bao sợ tối, đang tìm chúng ta."

Hoắc Bắc Cảng như thế nào cũng không đáp ứng Mộ Sơ Tình, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn vào chỗ đũng quần của mình, nơi đó, còn đang phản ứng.

Hoắc Bắc Cảng liền phát giận, chỉ vào nơi đó, tức giận trừng mắt với Mộ Sơ Tình, hắn phát hỏa: "Cô nói cái này làm sao bây giờ?"

Mộ Sơ Tình cũng sốt ruột, đột nhiên lại nảy ra ý tưởng, cô cũng phải bội phục chính mình cơ trí thông minh, trên thế giới này làm gì có tiểu tiên nữ nào thông minh được như cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.