Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 108




Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 108 - Hắn Ôm Bà Xã Mình.

https: //gacsach.com

Làm thanh xuân của cô, làm niên thiếu của cô, làm ảo mộng tình yêu của cô, từng chút từng chút một đều mang theo mật đường.

Đồng thời, cô cũng cảm nhận được nước mắt, nhưng không đành lòng chính là cô đã chịu đựng tổn thương từ chính người đàn ông đó, người mà cô yêu thương lại là người làm tổn thương cô sâu sắc nhất...

...

Tống Yên Hỏa còn trên mặt đất, còn nằm trên người Tô Tam Sinh.

Tô Tam Sinh bị đè có chút khổ không nói nên lời, nước mắt lưng tròng, "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô còn phải dùng ngực chống lại tôi bao lâu!"

Tống Yên Hỏa nghe thấy thế, xù lông trừng mắt nhìn Tô Tam Sinh, tức muốn bốc khói, "Đồ lưu manh! Anh còn ở đây nghĩ đến ngực tôi!"

Đầu năm nay, ngực quá lớn, cũng không có cách nào! luôn luôn chọc cho mấy tên lưu manh này nhớ thương!

Bọn đàn ông xấu xa!

Tô Tam Sinh cạn cmn lời...

Này này này! Tôi chỉ là muốn cô đứng lên cho... Thật sự đối với ngực cô không có hứng thú...

Nhưng mà Tô Tam Sinh sợ nói ra, sẽ lại bị cô cho mấy cái đánh nên đành nhẫn nhịn.

Mạc Diệc Phong vẫn đứng ngẩng ra ở bên cạnh, bọn họ phát sinh những việc này, nghiễm nhiên làm cho bọn họ trở thành tiêu điểm, trong dạ tiệc hôm nay, đa số đều là danh môn vọng tộc, người của xã hội thượng lưu, ngoại trừ ầm ĩ thảo luận, chuyện của bọn họ cũng không có người chụp ảnh truyền ra ngoài.

Mạc Diệc Phong ánh mắt nhìn qua vị trí Mộ Sơ Tình ở bên kia, nhìn thấy cô nằm trong lòng ngực Hoắc Bắc Cảng, đôi mắt ảm đạm xuống.

Anh không nói gì, đi tới trước mặt Tống Yên Hỏa, cởi áo vest ra khoác lên vai cho Tống Yên Hỏa.

Thân mình Tống Yên Hỏa nhỏ xinh, bả vai rất hẹp, cho nên áo vest đàn ông mặc lên người cô, thoạt nhìn giống như trẻ con trộm quần áo người lớn mặc, nhìn thật không hài hòa, nhưng mà lại che khuất những chỗ bị lộ trên người cô, làm cô nhìn như bình thường, không có việc xấu gì xảy ra.

Tống Yên Hỏa duỗi tay, nắm lấy hai bên áo khoác, rồi mới từ người Tô Tam Sinh đứng lên, cảm giác như chính mình đã được giải thoát.

Tống Yên Hỏa đứng lên, lấy áo vest quấn chặt chính mình, nhìn bên cạnh, Mạc Diệc Phong cao hơn cô cả cái đầu, cảm động lệ rơi đầy mặt nói lời cảm tạ: "Vị tiên sinh này, cám ơn áo khoác này của anh!"

Mạc Diệc Phong ôn nhu cười cười, "Không có việc gì."

...

Mộ Sơ Tình vẫn luôn bị Hoắc Bắc Cảng ôm ở trong ngực, thật sự là xấu hổ, đặc biệt là trường hợp như bây giờ, còn bị hắn ôm, đúng là quá mất mặt.

Huống hồ, Hoắc Bắc Cảng hiện tại còn không có ý định buông tha cho cô, Mộ Sơ Tình sốt ruột, cô nhíu mày, dùng sức muốn đẩy hắn ra, ngữ khí không kiên nhẫn: "Hoắc Bắc Cảng, anh buông tay, đừng đụng vào tôi."

"Mộ Sơ Tình, cô dám ghét bỏ tôi!" Hoắc Bắc Cảng nghe được lời nói ghét bỏ của Mộ Sơ Tình, lạnh giọng mở miệng, trên người hơi thở lạnh vài phần.

Mộ Sơ Tình thật sự hoài nghi thính lực của Hoắc Bắc Cảng trước kia đọc sách, có phải đem cổ rướng dài ra hay không, sao chép bài của bạn học cách vách, bằng không, thính lực hắn làm sao có thể kém như vậy?!

Như thế nào lại nghe ra ý này?!

Cô chỉ là có chút không kiên nhẫn mà thôi, có chỗ nào ghét bỏ?

"Tôi không có, anh buông tay ra đi, chúng ta như vậy còn ra thể thống gì?" Mộ Sơ Tình làm mặt lạnh, lại muốn đẩy hắn ra.

Năm lần bảy lượt bị ghét bỏ, Hoắc Bắc Cảng trong lòng không thoải mái.

Còn ra thể thống gì?

Hắn ôm bà xã mình, cùng lắm mọi người xung quanh sẽ nghĩ là hai người đang ân ái, cái gì gọi là còn ra thể thống gì?!

Hoắc Bắc Cảng mày nhăn lại, ấn đường nhăn thật sâu.

Chính là như vậy, nhìn quen rồi thỏ con luôn thuận theo, bây giờ thỏ con đột nhiên xù lông, sói xám sẽ tức giận.

Hoắc Bắc Cảng không có buông tay, trực tiếp lôi kéo Mộ Sơ Tình rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.